Ngày 12 tháng 7 năm 1998, tại căn phòng số 02 nằm trong khoa sản của bệnh viện Quốc Tế GF đang được bao trùm bởi sự hồi hộp, lo lắng đang xen với sự mong chờ và muôn ngàn lời nguyện cầu bình an đến từ những người đang có mặt tại căn phòng kia. Tại sao ư? Đơn giản là vì họ đang chờ đợi một tiểu sinh linh chào đời...
Căn phòng màu trắng xóa đơn điệu kia không to lắm, dường như chỉ bằng với một phòng ngủ bình thường thôi. Ở giữa căn phòng là thân ảnh một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng tinh đang không ngừng đau đớn. Cô đau đớn không phải là vì bị đánh đập tàn bạo mà là vì cô đang ban tặng một cơ hội được sống cho một đứa trẻ đang được chào đời.
- Cố lên! Em bé sắp ra rồi!
- Đau quá! Tôi đau quá!
- Cố lên! Chỉ một chút nữa thôi!
- A!
- Oe oe oe.
Tiếng khóc của em bé vừa cất lên đã phá vỡ đi bầu không khí đầy ngột ngạt nơi đây. Mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm khi nhìn thấy đứa bé chào đời bình an vô sự. Phải nói đây là một ca khó sinh với tỉ lệ thành công không tới năm phần trăm, đây thực sự là một kỳ tích.
- Ra rồi! Là con gái, chúc mừng cô!
- Cảm ơn.
Nói rồi cô bác sĩ nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm bên cạnh người phụ nữ kia. Sau đó cô quay người nói với đồng nghiệp – Hãy để họ có không gian riêng.
Theo sau lời nói là hành động cúi chào của các vị bác sĩ lẫn y tá, song họ vẫn không quên nở một nụ cười thật tươi để chào tạm biệt.
- Em muốn đặt cho con tên gì? – Giọng nói ấm áp, nghẹn ngào đến từ một người đàn ông khá điển trai đang đứng cạnh giường, đôi bàn tay to lớn của anh ta thì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ kia.
- Tử Yên... anh... thấy sao? – Cô cố gắng nở trên môi một nụ cười rất tươi, thều thào từng chữ.
- Cuộc đời bình yên, không sống gió. Tên rất hay!
- Vậy con gái, từ giờ tên của con là Cao Tử Yên nhé!
Người đàn ông vừa ôm đứa con gái vào lòng vừa nói trong sự vui sướиɠ ngập tràn. Anh ta vui lắm nên cười rất tươi, nói rồi anh ta quay sang nhìn người vợ yêu quý của mình. Cô vẫn nằm đấy, nở một nụ cười rất tươi như lúc cô nói chuyện với anh.
Mọi thứ vẫn như vậy, vẫn thân ảnh đấy, vẫn nụ cười ấy nhưng lại có gì đó sai sai ở đây. Nhận ra điều bất thường, anh ta vội vã đặt con gái nằm bên cạnh vợ, còn anh ta thì nhanh chóng nhìn vào cái màn hình của máy thở kia.
Đúng như dự đoán, đặt vào mắt anh ta là một đường dài thẳng tắp không chút gợn sóng nào. Anh ta vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi họ xem xét kĩ lưỡng liền cho anh ta một câu trả lời:
- Xin lỗi, chúng tôi rất tiếc để nói rằng vợ anh đã không còn trên đời này nữa.
- Không... không... các người nói dối, vợ tôi khi nãy vẫn còn cười vẫn còn nói chuyện với tôi kia mà!
- Xin anh đừng quá đau buồn!
Nói rồi các vị bác sĩ kia lần lượt rời đi, để lại người đàn ông và đứa bé đang không ngừng khóc bên cạnh cái xác của người phụ nữ.
Người đàn ông đau khổ vô cùng, anh ta khóc, khóc thật lớn. Tử Yên bên cạnh cũng khóc theo, tuy chỉ là một đứa bé nhưng dường như nó cảm nhận được đấng sinh thành của nó đã ra đi bỏ lại nó, nó cũng khóc, khóc cũng thật to, thật lâu.
Đột nhiên người đàn ông đứng dậy, anh ta căm hận nhìn đứa bé mà nói từng chữ từng chữ một – Tại mày mà vợ tao mới chết, tất cả là tại mày.
Lời nói kia đã thể hiện lên sự hận thù, tức giận và chán ghét của người đàn ông to lớn đến cỡ nào.
- Tao hận mày!
- Tại sao mày lại ra đời!
- Mày mau chết đi!
- Không... con xin lỗi... xin cha... đừng gϊếŧ con.
Vừa nói anh ta liền vươn tay bóp cổ Tử Yên, những chiếc gân màu xanh kia lần lượt hiện lên. Sự hận thù, sự đau buồn và sự mất mát đã khiến cho anh ta từ một người chồng thương vợ, một người cha thương con trở thành một con quái vật hung ác và tàn bạo.
- Không!!!
Đột nhiên Tử Yên mở mắt thật nhanh ra, cô ngồi bật dậy trên giường mà không ngừng thở dốc. Đầu tóc cô lúc này rối bù xù, những hạt mồ hôi lạnh không ngừng tuông ra trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Lại mơ thấy giấc mơ này nữa rồi. – Cô thều thào nói sau khi lấy lại bình tĩnh.
Ngay khi cô định xem đồng hồ thì đặt vào mắt cô lúc này là một con ma nữ. Phải đó chính là một con ma thật đấy. Nó xỏa dài tóc che phủ cả gương mặt, nó có làn da màu xanh kì lạ và chiếc áo dài thẳng đến chân dính đầy máu đã tăng thêm phần đáng sợ của nó.
Tử Yên ngược lại rất bình tĩnh, dường như cô đã quen với chuyện này rồi. Không nhanh không chậm cô giơ cao nắm đấm lên và rồi...
Bốp
Nắm đấm của cô đã rơi thẳng vào mặt của con ma kia, khiến nó méo cả mặt mà văng vào vách tường. Bởi vì là ma nên nó văng xuyên qua các vách tường và không biết khi nào sẽ tiếp đất nữa.
Cô tên là Cao Tử Yên, năm nay đã được hai mươi tư cái nồi bánh chưng rồi. Cô hiện tại đang sống với cha và gia đình mới của ông ấy. Tử Yên sở hữu cho mình đôi mắt âm dương từ khi sinh ra nên cô có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy như vừa nãy, cộng thêm thể chất đặc biệt di chuyền từ mẹ đã giúp cô đánh bay con ma kia.
- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Mới có năm giờ rưỡi sáng hà. – Cô la lên sau khi nhìn thấy cái đồng hồ.
Vừa mới gặp ác mộng xong lại bị con ma kia phá nên cô cũng chẳng còn tâm trạng để ngủ nữa. Tử Yên đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, nhà tắm gần phòng cô lắm, chỉ cách một vách tường thôi.
Tiếp đến Tử Yên chọn cho mình một chiếc váy màu đen huyền bí dài đến đầu gối cộng thêm một chiếc áo sơ mi trắng tay dài đã làm tăng lên vẻ lịch thiệp của cô. Phải cô đang chọn cho mình một bộ trang phục công sở, nó tuy khá đơn giản nhưng lại làm bật lên sự xinh đẹp, tao nhã của cô.
Kế tiếp là sửa sang lại đầu tóc không khác gì cái tổ chim của cô. Tử Yên hôm nay lại chọn cho mình kiểu tóc buông thả tự nhiên, mái tóc màu đen mun dài tới nửa lưng kết hợp với gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đã làm tăng thêm sự dịu dàng và thanh cao của cô.
Lo xong ngoại hình, Tử Yên nhẹ nhàng đi xuống nhà bếp mà chuẩn bị bữa ăn. Cô có tài nấu ăn rất ngon, nó sánh ngang với đầu bếp ở nhà hàng năm sao đấy chứ.
Sau khi sắp xếp các món ăn lên bàn, cô chậm rãi nhìn lại đồng hồ đang điểm sáu giờ rưỡi kia thì thở dài "Còn sớm quá." Sau đó cô nhẹ nhàng ra khỏi nhà, có lẽ vì cô sợ sẽ đánh thức những người khác chăng?
Trước khi đi cô chọn cho mình một đôi giày búp bê màu đen trông khá phù hợp với trang phục trên người. Có lẽ một đôi guốc không thích hợp lắm với Tử Yên vì cô phải đi bộ trên một quãng đường khá dài để đến công ty.
Tử Yên xuất phát với một tâm trạng cực kì vui vẻ. Tại sao ư? Bởi vì hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt đối với cô. Hôm nay chẳng phải là ngày sinh nhật của cô đâu, mà là ngày đầu tiên đi làm tại công ty mà Tử Yên luôn mơ ước. Đó là Công ty Thiết kế FBU.
- Tôi đói quá!
Một giọng nói đầy mệt mỏi đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Nó đến từ một chàng trai trông rất soái đang ngồi trên những bậc thang màu sữa tươi mà lẳng lặng nhìn cô. Đôi bàn tay màu trắng tuyết của anh ta đang xòe ra như đang chờ đợi cái gì đó.
- Anh đói sao?
- Tôi đói quá!
Giọng nói đó lần nữa vang lên, dường như chủ nhân của nó đã quá đói và thiếu sức sống chăng? Trong lời nói có thể thấy anh ta có phần hơi thiếu kiên nhẫn.
Thấy vậy, Tử Yên liền đặt hộp cơm trưa của mình lên tay anh ta. Cô nở một nụ cười thật tươi rồi nói với anh ta:
- Đây! Anh mau ăn đi còn nóng!
Chàng trai rất bất ngờ vì hành động cũng như lời nói của cô. Anh bất ngờ không phải là vì có người tốt bụng cho anh đồ ăn, mà bởi vì Tử Yên tại sao lại có thể nhìn thấy và nói chuyện với anh?
Chưa kịp để chàng trai nói lời cảm ơn, Tử Yên liền vội vã rời đi, cô chạy thật nhanh, thật nhanh. Tử Yên chạy đi không phải là vì cô ngại ngùng gì cả mà là vì cô đang bị trễ chuyến xe buýt tới công ty kia kìa.
- Khoan đã bác tài ơi, đợi cháu với!
Cô vừa chạy vừa la lên nhưng dường như bác tài xế không nghe thấy, bác vẫn cho xe lao đi rất nhanh mà bỏ lại một cô bé đứng đó trong tuyệt vọng.
- Trời ơi sao xui quá vậy nè.