"Phốc." Minh Nguyệt công chúa lại bị hắn chọc cười, "Đoán sai rồi, ta hiện tại nghĩ chính là..."
Nàng tiến đến bên tai Hà Ngọc nhỏ giọng nói chuyện, không để cho những người khác nghe được, "Hà công tử có rảnh hay không? Đi dạo với ta được không? "
Hà Ngọc nhướng mày.
Một cô nương gia, lại là Công chúa, chủ động hẹn hắn, hoặc là có âm mưu, hoặc là thật sự buông bỏ sự rụt rè mà thích hắn.
Hà Ngọc từ nhỏ đã sống trong mưu toan tính kế, hắn cảm thấy đây loại thứ nhất, nhưng hắn cùng Công chúa không thù không oán, Công chúa không có đạo lý mưu hại hắn.
Chẳng lẽ là loại thứ hai?
"Công chúa, Hoàng hậu nương nương thân thể chưa lành, còn cần người chiếu cố, nếu tỉnh lại không nhìn thấy ta, sẽ lại sốt ruột."
Đây là từ chối khéo léo.
Từ sau khi biết mình là nữ nhi, ở cùng một chỗ với Công chúa, luôn có vài phần không được tự nhiên.
Công chúa rũ mắt xuống, "Một chút cũng không được sao? "
"Ta đã đi quá lâu, Hoàng hậu nương nương chắc cũng gần tỉnh." Hà Ngọc chắp hai tay, "Không thể cùng Công chúa đi dạo, thỉnh Công chúa tha tội.
"
Công chúa miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Cũng được, cũng không phải là bắt buột đi.
"
Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Nhiên cùng Hứa Tu Trúc, "Hà công tử không chịu nhượng bộ, Chu công tử cùng Hứa công tử có nguyện cùng ta đi dạo không? "
Hai người vội vàng gật đầu, "Đương nhiên nguyện ý.
"
Chu Hạo Nhiên giơ tay lên, làm một tư thế mời, "Công chúa mời.
"
Minh Nguyệt công chúa cuối cùng nhìn Hà Ngọc một cái, nhẹ nhàng hừ một tiếng, giống như cố ý chọc giận hắn, phất tay áo rời đi.
Chu Hạo Nhiên cùng Hứa Tu Trúc đi theo phía sau.
Đợi ba người họ đi rồi, Nguyên Bảo lập tức tò mò hỏi, "Thiếu gia, người vừa rồi vì sao cự tuyệt Công chúa? "
Hắn cằn nhằn như bệnh nhân, "Thật là một cơ hội tốt.
"
Là nam nhân đều phải cưới thê, sớm cũng phải cưới, muộn cũng phải cưới, nguyện ý thì cưới, không muốn cũng phải cưới, tại sao không cưới nữ nhân tôn quý nhất trên đời này?
Cưới Công chúa, không chỉ có nhà mẹ đẻ Công chúa ủng hộ, còn cùng Hoàng Thượng dính chút quan hệ.
"Tỷ tỷ gả cho Hoàng đế, nếu ta cưới nữ nhi của Hoàng đế, bối phận này chẳng phải là loạn sao?" Hà Ngọc tìm cớ lung tung.
"Nhưng Thượng quốc chúng ta từ lúc mở ra, cũng không phải không có tiền lệ này, hơn nữa nếu muốn để ý đã sớm để ý, còn có thể để đến hôm nay?" Nguyên Bảo một hơi muốn nói xong ý nghĩ của mình.
"Nhiều chuyện." Hà Ngọc liếc hắn một cái, "Trở về chuẩn bị giấy bút mực, ta muốn vẽ tranh.
"
Nếu như Công chúa đối với hắn không có tâm tư, đơn thuần chỉ là lợi dụng quan hệ lẫn nhau, có lẽ hắn cũng sẽ không để ý tiếp tục làm cho Công chúa vui vẻ.
Đáng tiếc tiểu cô nương mười một tuổi quá đơn thuần, dễ dàng động tâm.
Đó không phải là điều hắn muốn.
"Thiếu gia sao đột nhiên muốn vẽ tranh?"
"Sau khi chuẩn bị xong giấy mực, tự mình tìm một bức tường, ta không nói dừng thì không được dừng lại."
"A?" Nguyên Bảo chấn động, "Ta lại nói cái gì đả thương Thiếu gia sao? "
Chỉ cần dựa vào những lời này..., "Vách tường quá nhẹ, treo ngược đi.
"
Nguyên Bảo kêu thảm một tiếng, "Thiếu gia!"
Hà Ngọc không thèm để ý, nhấc chân bước trở về Phượng Tú cung, không nghĩ tới tỷ tỷ hắn còn chưa ngủ, không biết uống cái gì thần đan diệu dược, sắc mặt hồng nhuận lên rất nhiều.
"Ngọc nhi, mau tới đây." Hoàng hậu vẫy vẫy tay, nhẹ giọng gọi Hà Ngọc, "Hôm nay đệ nói với ta về Tam hoàng tử, ta càng nghĩ càng hài lòng."
Nàng cho Hà Ngọc xem ghi chép, "Nghe nói từ nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi ngâm thơ, bốn tuổi tập võ, tuyệt không kém đệ, là một hài tử tốt.
"
Đúng vậy, so với hắn còn có thêm một dạng bản lĩnh, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn.
"Tỷ tỷ, trước đừng nóng vội, lúc trưa ta đi gặp Cố Yến Sinh, mẫu phi của hắn đã chết, hiện giờ tương đương như một cô nhi."
Hoàng hậu trên mặt vui vẻ, "Đó không phải là điều tốt sao? "
Lúc đầu còn lo lắng sẽ cùng mẹ đẻ Cố Yến Sinh tranh nhau, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.
Hà Ngọc lắc đầu, "Một chút cũng không tốt, cô nhi chẳng khác nào một người ăn no, cả nhà không đói, mẫu phi chết liền không còn gì để bận tâm.
Không có bận tâm, vận mệnh của hắn không nằm trong tay chúng ta, mà chính là trong tay hắn, có nguyện ý cùng chúng ta hợp tác hay không, cũng là do hắn quyết định.
Nếu như hắn không muốn, chuyện của tỷ tỷ chính là trăng trong nước, hoa trong gương, nhìn như gần, kì thực ở tận chân trời xa xôi.
"
Hoàng hậu trong lòng lộp bộp một tiếng, "Sao lại như vậy? "
Hà Ngọc thở dài, tỷ tỷ hắn ở hậu cung nhiều năm, tính tình như thế nào còn chưa tôi luyện tốt, luôn thích làm ầm ĩ, làm sao xứng đáng làm người đứng đầu hậu cung?
"Tỷ tỷ, lời của ta còn chưa nói hết." Hà Ngọc tiếp tục nói, "Nếu ta đã có chủ ý này, tự nhiên sẽ không để cho tỷ tỷ như giỏ trúc mυ'ŧ nước giống công dã tràng, tỷ tỷ nên thả lỏng tâm tư, vạn sự đã có ta.
"
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, "Ngọc nhi a, sau này nếu ai gả cho đệ, sẽ hưởng phúc, không chỉ trẻ tuổi tài cao, còn mưu tính sâu xa, thật sự là tấm gương mẫu mực của con cháu ta.
"
Không ai có thể gả cho ta.
Hà Ngọc rũ mắt xuống, giấu đi tâm tư.
Hoàng hậu lại bắt đầu lật lại ghi chép, "A, mặt trên còn nói hắn từ nhỏ đã thích nghiên cứu các loại thuốc cổ, vả lại nhìn qua sẽ không quên, phàm là phương thuốc trị bệnh đã xem qua đều có thể nhớ kỹ, thật lợi hại.
"
Nhìn qua không quên?
Không xong! Chuyện hắn lẻn vào Cảnh Nam cung, Cố Yến Sinh có thể đã phát hiện ra.
Cố Yến Sinh quả thật phát hiện, hắn từ nhỏ nhìn qua không quên, lại từ trên cao rơi vào lãnh cung, nếm hết tâm thế gian ấm lạnh, bình thường đã cẩn thận, ở trong khe cửa sổ kẹp một lọn tóc.
Cửa sổ bị Hà Ngọc đẩy ra, mái tóc kia nhẹ nhàng rơi xuống đất, bị hắn nhặt lên tiếp tục kẹp ở chỗ cũ
Rèm trên giường cũng có biến hóa, Cố Yến Sinh khép lại, kéo về nguyên dạng.
"Nương, Cảnh Nam cung chúng ta có khách rồi?"
Hắn đem băng ghế nhỏ chuyển đến cửa sổ, "Là ai còn nhớ rõ nơi đây? "
Hoa cỏ ngoài cửa sổ bị hắn nhổ sạch, trồng một mảnh cây xanh mướt, cà chua cùng dưa chuột, đói bụng liền hái vài cái lót bụng, cuộc sống tạm ổn qua ngày.
"Ngày hôm qua Đại tổng quản Đức Minh cung lại tới tìm ta."
Đức Minh cung là nơi Bát hoàng tử cùng mẫu phi hắn ở, Bát hoàng tử đã chết, Minh phi cũng một bệnh không dậy nổi, cách cái chết chỉ còn một bước, người thông minh đương nhiên sẽ không tự thú, đã sớm tìm con đường khác.
Cho nên Đại tổng quản cho dù biết rõ cái chết của Bát hoàng tử có liên quan đến hắn, cũng không có trình lên, ngược lại mượn cơ hội này, tìm hắn uy hϊếp vơ vét tài sản.
Cố Yến Sinh ở trong lãnh cung thời gian không ít, năm xưa mẫu phi bị bệnh, phải quý trọng dược liệu nuôi dưỡng.
Đáng tiếc dược liệu khó kiếm, hắn liền nghĩ ra một cách, nửa đêm lẻn vào Thái y viện trộm dược liệu.
Không nghĩ tới vừa vặn bị Viện Phán trong Thái y viện bắt gặp, dưới tình thế cấp bách nhặt quần áo bẩn bên cạnh mặc vào, về sau mới biết đó là y phục tạp dịch của Thái y viện.
Viện Phán thấy hắn mặc y phục tạp dịch, liền cho rằng là đồng tử đốt lửa, vội vàng chỉ huy hắn làm việc.
Mẫu phi Cố Yến Sinh thường xuyên sinh bệnh, nấu thuốc rất nhiều, công việc này hắn làm nhẹ nhàng quen đường.
Hơn nữa được mẫu phi di truyền, đối với y thuật cực kỳ tinh thông.
Mẫu phi hắn là nữ Miêu Cương nổi danh trên giang hồ, thích nghiên cứu cổ độc, Cố Yến Sinh khi còn bé không ít lần bị cho ăn độc, mẫu phi còn muốn trồng độc dưỡng cổ trên người hắn.
Mặc dù không có thành công, bất quá trong máu Cố Yến Sinh đều là kịch độc, nói cách khác, cũng là thuốc bổ tốt nhất, có khả năng lợi dụng.
Hắn thừa dịp Viện Phán không chú ý, đem máu thêm một giọt vào dược liệu, sau khi đun sôi chính là thuốc giải độc thượng đẳng.
Dược liệu kia nấu lửa cũng vừa vặn, tác dụng của dược liệu mười phần phát huy tốt, nhìn thấy vậy Viện Phán cũng thật là hài lòng.
Bởi vì là nửa đêm, sự việc xảy ra đột ngột, nghe nói là vị Quý phi được sủng ái đột nhiên trúng độc, suýt nữa chết.
Viện Phán sợ sau này còn xuất hiện loại tình huống này, hơn nữa thủ pháp nấu thuốc của Cố Yến Sinh quả thật tinh xảo, vốn không ôm hy vọng, không nghĩ ra đó là một liều thuốc tốt, thuốc đến bệnh trừ.
Viện Phán cảm thấy ít nhiều có liên quan đến Cố Yến Sinh, liền dặn dò hắn, để cho hắn mỗi đêm tới đây trực ban.
Cố Yến Sinh vì sau này thuận tiện làm việc, cũng không cự tuyệt, to gan ở lại Thái y viện.
Vốn chỉ là một phần công việc vặt, lĩnh một chút bổng lộc, thắng ở việc lấy thuốc thuận tiện, có thể đút túi riêng, chữa bệnh cho mẫu thân.
Rất nhiều dược liệu cũng không phải vừa hái về là có thể dùng, thỉnh thoảng phải nghiền nát đặt dưới ánh mặt trời phơi nắng, hoặc là dứt khoát cùng các dược liệu khác trộn cùng một chỗ nấu, một ít dược liệu đặc thù còn phải hái râu lá, chỉ để lại rễ.
Góc cạnh còn lại hắn cầm về, lại tái gia công, vẫn có thể dùng được.
Kỳ thật chỗ tốt lớn nhất ở Thái y viện chính là đêm khuya vắng vẻ, y thư đặt trên giá sách có thể tùy tiện đọc, cũng không có người ngăn cản.
Cố Yến Sinh thích nhất chính là ngồi ở trước bếp, nương theo ánh lửa đọc sách.
Nguyên nhân chính là hắn nhìn qua không quên, hơn nữa thông minh hơn người, ở Thái y viện hai năm, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sai lầm.
Ngoài ý muốn được Viện Phán thích, đem vị trí của hắn từ đồng tử đốt lửa, biến thành dược đồng học nghệ, hiện giờ lại càng trở thành đồ đệ đắc lực cho Viện Phán.
Thân phận này cũng không tầm thường, có thể nhìn thấy quan to quý nhân cũng càng ngày càng nhiều, tuy nói bộ dạng của hắn có nhiều thay đổi, bất quá vẫn bị Bát hoàng tử nhận ra.
Người vốn nên thành thành thật thật ở trong lãnh cung sống thê thảm lại lăn lộn tốt như vậy, Bát hoàng tử tự nhiên không cam lòng, thường dẫn người chạy đi khi dễ hắn, làm thân phận hắn sắp bị vạch trần, lại không tố giác, chơi đùa tinh thần của hắn.
Cố Yến Sinh không thể nhịn được nữa, liền bày mưu tính kế gϊếŧ hắn, đáng tiếc lại bị Đại tổng quản Đức Minh cung phát hiện, chạy tới lừa hắn.
Cố Yến Sinh vẫn còn quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ, bị hắn dùng cái này uy hϊếp.
Hoàng kim hoặc bạc trắng, có khi lại muốn đồ thưởng, đồ hắn quý trọng cũng phải đem ra.
Như thế còn chưa đủ, tham lam vô độ muốn hắn đi trộm dược liệu quý trong Thái y viện để đem ra ngoài bán.
"Lần này muốn ta trộm Thiên Sơn Tuyết Liên."
Thái y trong viện có giữ một cây Thiên Sơn Tuyết Liên, Đại tổng quản biết Đức Minh cung sẽ không trụ lâu, liền dùng chiêu sư tử ngoạm, muốn lấy đủ hết.
"Mỗi lần đều nói là lần cuối cùng, nhưng không có mấy ngày lại tới tìm ta."
Cố Yến Sinh quay đầu lại nhìn về phía giường, "Nương, làm như thế nào mới khiến hắn về sau không tìm đến nửa?".