Lưu 2 Quỷ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng A Bảo niệm đi niệm lại một trăm lần: "Bắt nạt trẻ con là không đúng".

Lúc sau, A Bảo "thân thiện" mà đuổi Lê Kỳ về, quay lại nhà trưởng thôn, lấy cớ vì để làm pháp sự hỏi xin sinh thần bát tự của Chu Mỹ Thúy. Ban đầu trưởng thôn cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, do dự thật lâu nhưng vẫn cho.

Sau khi A Bảo có được bát tự, lập tức tìm một chỗ cảnh quan tươi đẹp, rộng rãi thoáng đãng để lập đàn chiêu hồn — một khu vườn hoa cải dầu được trồng chỉnh tề đang đung đưa nhẹ trong gió, thể hiện đầy đủ đất nước mình rất có trình độ trong lĩnh vực canh tác và phát triển cây công nghiệp.

Mảnh giấy nhỏ ở giữa vườn hoa cải dầu trở nên rất nổi bật, linh khí dào dạt, dường như giây tiếp theo là có thể bay theo làn gió luôn.

A Bảo thấp giọng niệm chú, không cần đợi lâu, mảnh giấy hình người liền run run như có cơn động đất đi qua, còn phát ra tiếng kêu kinh sợ: "Là ai... A, cậu là âm dương sư kia!"

A Bảo: "..." Lúc này mình hẳn nên triệu hồi Tỳ Mộc Đồng Tử ra, để cho chị ta mở mang chút kiến thức!

Đến đây, Địa Ngục Chi Thủ!

('Tỳ Mộc Đồng Tử' trong game 'Âm Dương Sư' (Onmyoji) do NetEase sản xuất có một skill là 'Địa Ngục Chi Thủ')

...

Đùa tí thôi.

"Tôi là ngự quỷ sư." Cậu ôn hòa lễ phép giới thiệu, "Tôi triệu hồi quỷ hồn, không phải thức thần."

Chu Mỹ Thúy cúi đầu nhìn thân thể mình là một mảnh giấy, tỏ vẻ không tin.

A Bảo lười giải thích, trực tiếp hỏi: "Chị chết như thế nào?"

Chu Mỹ Thúy nói: "Cậu muốn giúp tôi sống lại à?"

"Tôi có thể giúp chị đầu thai."

Chu Mỹ Thúy hoàn toàn thất vọng: "... Người đã chết không phải đều sẽ đầu thai hả?"

"Không nhất định." A Bảo nói, "Có khi xuống địa ngục, có khi hồn phi phách tán, có khi trở thành cô hồn dã quỷ, không chỗ để đi."

Chu Mỹ Thúy bị dọa, nói: "Tôi không làm chuyện xấu, sao lại bị như vậy..."

A Bảo nhắc nhở: "Vừa mới nãy chị còn muốn gϊếŧ bạn gái La Lượng."

"La Lượng gϊếŧ tôi trước!" Chu Mỹ Thúy hung tợn nói, "Buổi tối gã cố ý thả gà ra, dụ tôi ra ngoài, đẩy tôi ngã. Gã mới là hung thủ gϊếŧ người, tôi chỉ báo thù cho mình thôi!"

Điều này chứng minh suy đoán của Lê Kỳ là đúng.

Vấn đề là, tại sao La Lượng lại muốn gϊếŧ Chu Mỹ Thúy?

A Bảo nói: "La Lượng chết như thế nào?"

Người giấy run lên, tuy rằng không thể thấy được biểu tình nhưng qua phản ứng, A Bảo có thể cảm nhận rõ ràng Chu Mỹ Thúy đang kinh hoảng: "Làm sao tôi biết được? Không phải gã tự sát ư?"

A Bảo đáp: "Mọi người đều cho rằng chị chết vì tai nạn, kể cả chồng của chị."

"Tôi khinh!" Sau tiếng chửi mạnh mẽ đó, người giấy co quắp run rẩy liên miệng mắng người.

A Bảo móc ra một cái bật lửa, quơ quơ trước mặt người giấy: "Chị đoán xem, giấy có bị cháy không?"

Người giấy cứng đờ, nhìn chằm chằm tay cậu như thể đang đối mặt với kẻ thù sống còn.

A Bảo cười hì hì: "Đốt xong không biết sẽ như thế nào nhỉ?"

Người giấy trong lòng thầm chửi "đmm": "Cậu muốn cái gì?"

"Rốt cuộc La Lượng chết thế nào?"

"Tôi thật sự không biết mà."

"Cạch."

Ngọn lửa bùng lên, chói lọi chuyển động theo tay cầm bật lửa của A Bảo, chiếu sáng khuôn mặt búp bê có nụ cười quỷ dị treo trên môi.

Nhìn A Bảo cười dữ tợn như Hắc Sơn Lão Yêu, tuyến phòng ngự của Chu Mỹ Thuý nháy mắt sụp đổ.

(Hắc Sơn Lão Yêu)

Chị ta lắp bắp nói thẳng.

"Bố chồng tôi ra ngoài lạc nửa tháng, không có tí tin tức nào. Chúng tôi nghi rằng La Lượng ở bên ngoài tìm người bắt cóc ông ấy! Vài lần tìm La Lượng, gã đều nói không biết, nhưng sau lưng lại nói với bạn gái là có khi bố chồng tôi ở bên ngoài bị người gϊếŧ chết rồi. Còn không phải gã làm?"

A Bảo nói: "Cho nên mấy người gϊếŧ La Lượng trả thù cho bố chồng?"

Người giấy nhỏ nói: "Không! Gã tự sát, tôi đã hỏi chồng, không phải người chúng tôi gϊếŧ." Gia tộc chồng của Chu Mỹ Thúy gia tộc lớn nhất ở thôn Thường Nhạc, dòng chính dòng phụ gộp vào, cũng phải hơn trăm người. "Thật đó! Lúc La Lượng chết, chúng tôi cũng hoài nghi, hỏi rõ ràng mới biết không phải người của chúng tôi. Là gã tự sát."

"Nhà mấy người có mâu thuẫn gì với La Lượng?"

"Còn không phải vì đất và nhà của La gia à! La Lượng được nhà họ La nuôi lớn, nhưng không làm thủ tục, tên cũng không có trên hộ khẩu nhà họ La, nên không có tư cách thừa kế! Chồng tôi muốn chia một miếng đất khác cho gã, gã không chịu, thật vô lý!"

A Bảo ngẫm nghĩ một chút.

Bố chồng Chu Mỹ Thúy mất tích, nghi ngờ là La Lượng làm.

Sau đó, La Lượng chết. Chu Mỹ Thuý tưởng là người trong nhà làm, muốn qua loa cho xong việc, bị bạn gái La Lượng ngăn cản.

Ngay sau đó, La Lượng biến thành quỷ hồn gϊếŧ Chu Mỹ Thúy, Chu Mỹ Thúy muốn gϊếŧ bạn gái La Lượng báo thù.

"Sao chị không tìm La Lượng báo thù?"

"Không tìm thấy gã! Sau khi gã gϊếŧ tôi thì không thấy tăm hơi. Loại hèn nhát! Bạn gái gã yêu phải hạng người này, đúng là xui xẻo!"

A Bảo không hỏi được gì hữu dụng nữa, nên theo ước định đưa chị ta nhập vào luân hồi, nhưng vẫn không thể liên lạc với quỷ sai, không mở cửa địa phủ ra được. Để tránh cho Chu Mỹ Thúy bước lên vết xe đổ của La Lượng, liền tạm thời thu linh hồn chị ta vào túi khoá hồn.

Phủi mông quay về khách sạn, Thương Lộ Lộ đang ở trước cửa khách sạn tập thể dục buổi sáng.

"Anh vừa đi đâu vậy?" Cô gái trừng lớn đôi mắt.

A Bảo nhìn đồng hồ trên tay: "Mới hơn bốn giờ, dậy sớm thế?"

Thương Lộ Lộ nói: "Thời tiết này không ngủ được."

Nhưng thật sự A Bảo đã rất buồn ngủ.

Cậu nửa tỉnh nửa mơ trở về phòng, nằm xuống ngủ luôn, mơ mơ màng màng một lát thì nghe được một trận đập cửa như đất rung núi chuyển.

Chú phệ hồn!

Bùa hồn phi phách tán!

...

Các loại kiến thức tụ hội trong đầu A Bảo, hận không thể dùng hết lên người ở cửa, đánh cho người đó vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Cũng may, cậu là người khổng lồ về tư tưởng, nhưng lại là kẻ lười biếng trong hành động. Dù trong đầu có bao nhiêu kích động, động tác vẫn chậm chạp như cũ.

Uể oải ra mở cửa, A Bảo nhìn người đến với đôi mắt còn ngái ngủ.

Lê Kỳ phấn khích dậm chân: "Đã tra ra thân phận của người chết trôi kia rồi! Cậu đoán xem là ai?"

"... Ờ?"

"Cậu nhất định không đoán được đâu!"

Thế này thật là coi thường người khác.

A Bảo thuận miệng nói: "Bố chồng của Chu Mỹ Thuý?"

Lê Kỳ: "..."

Lê Kỳ hỏi: "Đến cuối cùng là cậu hoạt động trong lĩnh vực nào đấy? Cậu là thầy bói đúng không, bói cho tôi với."

Danh tính của xác chết tạo nên cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Lê Kỳ với A Bảo, Thương Lộ Lộ đã được xác thực, chính là bố chồng mất tích nửa tháng trong miệng Chu Mỹ Thúy, trưởng thôn tiền nhiệm thôn Thường Nhạc Trần Nhạc Thanh.

Đồn công an ở trấn Vương Gia kết luận cái chết của ông là bị chết đuối. Bởi vì thi thể không có dấu vết đánh nhau, có khả năng là tai nạn ngoài ý muốn hoặc tự sát.

A Bảo hỏi thăm tình hình bạn gái La Lượng.

Lê Kỳ nói sáng sớm cảnh sát Vương đã đưa cô ta đi trấn Vương Gia, trải qua một đêm kinh hồn táng đảm, có lẽ sẽ không quay lại nữa.

A Bảo điền thêm một cái tên Trần Nhạc Thanh vào đầu danh sách có những tên 'La Lượng', 'Chu Mỹ Thuý', 'bạn gái La Lượng'.

Những người trong danh sách này, tuần tự từ người bị hại đến kẻ hại người, như vậy, bây giờ kẻ có ý định làm chuyện xấu tiếp theo là Chu Mỹ Thúy đã bị bắt, bạn gái La Lượng cũng đã rời đi, vòng tuần hoàn này hẳn sẽ chấm dứt.

"Sao hai người còn đứng đây tám chuyện?" Thương Lộ Lộ đi ra từ thang máy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.

A Bảo sửng sốt nói: "Đứng ở cửa nói chuyện mới không bị nghi ngờ chứ."

Lê Kỳ: "?" Hai thằng đàn ông bàn chuyện thì có gì mà phải nghi ngờ?

Thương Lộ Lộ hỏi: "Anh đã quên hôm nay là ngày gì rồi à?"

A Bảo vội vàng lấy ra di động hồi lâu không cần dùng đến, ấn chọn bản ghi chú: "Không phải sinh nhật, không phải ngày kỷ niệm, không phải Lễ Tình Nhân..."

Thương Lộ Lộ cạn lời tuyên bố đáp án: "Là ngày đính ước hôn lễ của Quách Uyển Giang."

"À —"

A Bảo kéo dài âm. Thiếu chút nữa thì quên, mình không phải tới thôn Thường Nhạc phá án mà là đi làm bà mối.

Vội vàng rửa mặt thay quần áo, đi theo Thương Lộ Lộ đến Quách Trang.

Quách Trang sớm đã không còn ai, cho nên sính lễ đều là người dân trong thôn góp vốn đặt làm. Không chỉ có áo liệm, chăn giấy, còn có dụng cụ, trang sức bằng vàng bạc,... Cảnh tượng rất phong phú hoành tráng.

Người khênh kiệu được mời đến đã chờ ở trước cửa Quách Trang từ lâu, trưởng thôn dẫn người đến chỉ đạo. Liên tiếp mất vợ và bố, ông gần như kiệt quệ về thể xác và tinh thần, tóc mai trắng bệch hai bên thái dương càng làm tăng vẻ ngoài mạnh trong yếu.

A Bảo cùng mọi người chào hỏi, chờ đến giờ lành, cùng lên đường.

Bởi vì là minh hôn, bên đường không có người xem náo nhiệt gì hết, một đường thông suốt đến nhà gái.

Người ra nghênh đón là cậu của cô dâu, không nói gì nhiều mà nhận lấy sính lễ, sau đó đưa lại chút của hồi môn bằng giấy. Đội ngũ đón dâu mang theo của hồi môn trở lại Quách Trang, đốt trước cổng, xem như đính hôn thành công. Đám cưới thật sự còn phải đợi buổi tối.

Từ giờ tới buổi tối còn hơn hai tiếng đồng hồ, đi lại phiền phức, A Bảo và Thương Lộ Lộ quyết định đến Quách Trang Lão Tửu.

Chủ quán vẫn là chủ quán cũ kia.

"A! Hai người lại tới nữa, thế nào? Bây giờ muốn ăn thử Toàn Tuý Yến không? Ăn vào là có thể gặp quỷ đấy."

A Bảo nói: "Lần trước ngữ điệu của bác không giống vậy."

Chủ quán chớp mắt nói: "Lần trước tôi dùng phép khích tướng, lần này dùng quảng cáo mua sắm trên TV. Chủ yếu là muốn hai người ăn một bữa thôi."

A Bảo gọi một mâm Toàn Tuý Yến.

Cái gọi là Toàn Túy Yến chính là một mâm đầy đủ tất cả các món trong tiệm. Chủ quán còn cố ý mang một bình rượu hoa đào lên: "Đào Hoa cốc có Đào Hoa tiên, mỹ nhân tựa gốc ngủ liên miên. Hồn hoa ấp ủ rượu đào thiên..."

"Nín!"

Chủ quán thức thời nuốt xuống nửa câu sau, lặng yên lui ra.

Hai người dong dong dài dài ăn một lúc, trời đã tối.

Chủ quán thắp đèn l*иg giấy trắng, lay động trong gió, trông có vài phần lạnh lẽo.

A Bảo nhìn bầu trời đêm đen nhánh, đột nhiên hỏi: "Nơi này nửa đêm thường xuất hiện hiện tượng giống ngày hôm qua không bác?"

Chủ quán đáp: "Chỉ có lúc hoa đào trong Quách Trang nở mới như vậy."

Thương Lộ Lộ uống không ít rượu, có chút say, đỡ trán nói: "Thần kỳ như vậy à?"

Chủ quán nói: "Nếu không phải thôn chúng tôi ở vị trí hẻo lánh, Quách Trang đã thành địa điểm du lịch nổi tiếng từ lâu rồi! Chuyện xưa còn hấp dẫn hơn mấy cái Tiên Nhân Thạch, Phi Lai Phong nhiều."

"Chuyện xưa gì cơ?"

Chủ quán cười hì hì nói: "Chuyện xưa quá dài, kể một lần sao hết? Phải liên tục bảy tám ngày, ngày nào cũng ăn Toàn Tuý Yến, mắt say lờ đờ mông lung mà nghe chuyện xưa mới thấy hay!"

Tận dụng mọi biện pháp để quảng cáo, không phải ai cũng làm được.

A Bảo nâng Thương Lộ Lộ dậy, thanh toán tiền, rồi đi lên Quách Trang.

Chủ quán ở phía sau gọi với: "Hai người ăn Toàn Tuý Yến, đến Quách Trang đừng ở lâu. Cẩn thận gặp quỷ!"