Mộng Tường Vy

Chương 52

Biệt thự Nam Kinh.

Đã 10h khuya nhưng không khí ở bên trong căn biệt thự triệu $ vẫn ồn ào và náo nhiệt. Gia nhân đi ra đi vào, ai nấy đều nơm nớp lo sợ vì nữ chủ nhân của căn biệt thự này đang nổi cơn thịnh nộ. Tiếng la hét, tiếng đồ vật rơi vỡ dưới nền đá hoa nghe inh tai.

-- Tránh ra... các người tránh ra... Đi ra ngoài... nhanh lên... nhanhhh lênnnn!!

Đứng trên chiếc bàn tròn, bà Mai Phương tay cầm hai cái chổi dài, chiếc quần ngủ xắn đến gối để lộ ra đôi chân gầy gộc, khẳng khiu, sau thời gian dài chiến đấu với căn bệnh quái ác, đôi chân thon mịn ngày nào giờ đây chỉ còn bộ da bọc lấy khung xương. Hai tay cầm chổi và không ngừng xua đuổi khắp căn phòng, ánh mắt bà Mai Phương trợn tròn vẻ dữ tợn.

-- Phu nhân... xin người hãy bình tĩnh. Sẽ không có ai ép phu nhân phải uống thuốc nữa đâu ạ.

Trong đám gia nhân đang hoảng loạn đó, chỉ có Nhã là thân thiết và được lòng và Mai Phương nhất - nên lúc này, Nhã dẫu sợ hãi nhưng vẫn cố đến gần là cất lời khuyên nhủ.

-- Tôi không có bệnh tật gì cả... Tôi còn khỏe, tôi còn sống rất lâu... Mẹ tôi ngày xưa - bà ấy sống đến 98 tuổi mới ch ết, tôi còn trẻ... tôi chưa ch ết... Tôi không có bệnh gì cả. Tại sao các người lại ép tôi phải uống thuốc?? C út ra ngoài... C út hết ra ngoài nhanh lên...

-- Phu nhân... phu nhân hiểu lầm rồi. Phu nhân không có bệnh gì cả, đây chỉ là thuốc bổ thôi. Dạo gần đây phu nhân gầy quá, ăn ngủ không tốt, ông chủ và cậu chủ vì lo lắng nên mới mua thuốc bổ cho phu nhân uống.

Nhã kiên nhẫn giải thích.

-- Tôi chưa già... tôi chưa lẫn... các người đừng có lừa tôi... Ung th ư thì sao chứ? Tôi còn lâu mới ch ết, tôi còn phải sống để đón cháu nội của tôi... Vứt hết mấy cái thuốc đó đi. Đứa nào mang thuốc vào đây... T ao đập đứa đấy, không tha đứa nào...

-- Phu nhân bình tĩnh đi ạ. Phu nhân cáu giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe... Khuya rồi, Phu nhân để Nhã massage cho bà ngủ nha!

-- Chúng m ày đã vứt hết mấy cái thuốc đó đi chưa???

Nghe tiếng ồn ào, ông Nam Dương từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy vợ đứng trên bàn khua chân múa tay, ông bực tức quát lớn:

-- Cả một đám người vô dụng!! Bao nhiêu người mà không xử lý được bà ấy à? Ồn ào cái gì vào giờ này nữa thế?

Đám gia nhân khúm núm cúi người đồng thanh cất lời:

-- Ông chủ!!

Vừa nhìn thấy chồng, bà Mai Phương cầm chổi và chỉ thẳng vào mặt ông Nam Dương, hai mắt trợn lên, bờ môi cong cớn nói:

-- Ông cũng ra ngoài đi... Không một ai có quyền ép tôi phải uống thuốc... Tôi không có bệnh... Tại sao ngày nào các người cũng bắt tôi phải uống thuốc? Nói đi...

-- Bà làm loạn như vậy đủ chưa???

-- Ông lớn giọng với tôi như vậy là sao?? Bây giờ ông thấy tôi già, tôi xấu, mặt mũi nhăn nheo, tóc bạc, ... ông chán tôi rồi phải không? Ông nói điii.. Ông mong cho tôi ch ết càng nhanh càng tốt để ông được rảnh nợ đúng không??

-- Ăn nói hàm hồ!! Quy, Huấn... mấy đứa vào bắt bà ấy xuống đất nhanh lên!

-- Vâng, thưa ông chủ! - Quý và Huấn đồng thanh đáp lời.

Bà Mai Phương nghe vậy càng thêm giận dữ:

-- Đứa nào bước vào đây tao đập cho thẳng mặt... Giỏi thì bước vào!!

-- Trói bà ấy lại đi, hôm nào cũng làm loạn thế này không để cho ai được nghỉ ngơi nữa.

-- Phu nhân... Mong bà hãy xuống dưới và đi nghỉ.

Nhã bất lực van xin.

-- Không nói lý lẽ được với bà ấy nữa đâu. Ở nhà nhiều quá bà ấy sinh ra hoang tưởng rồi. Nói nhẹ không được, phải dùng biện pháp mạnh!!

Ông Nam Dương hậm hực gằn giọng từng chữ.

-- Ôi làng nước ơi... Ôi ông trời ơi... Ông cả bà nhớn ơi ra đây mà xem... Đời thủa nào chồng cho người trói tay trói chân vợ lại như kẻ thù thế này... Ôi trời ơi... sống mà khổ như thế này chi bằng các người hãy để tôi chết đi... huhuhuhu... Để tôi ch ết đi thì các người mới hài lòng được...

Bà Mai Phương nhanh chóng bị khống chế, thân hình nhỏ bé bất lực gào khóc dưới cánh tay của hai gia nhân Quy và Huấn.

-- Phu nhân... xin người hãy bình tĩnh. Ông chủ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho người mà thôi. Phu nhân nghe lời cháu, bây giờ phu nhân đi rửa mặt, rửa chân tay... Cháu sẽ massage cho phu nhân ngủ, được không ạ?

Nhã cầm khăn và thấm đi những giọt mồ hôi trên trán và gương mặt của bà Mai Phương. Sau một hồi làm loạn, người phụ nữ ấy thấm mệt nên không gào khóc gì nữa, gương mặt thất thần nhìn lên trần nhà, gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì nữa. Nhìn vợ ra nông nỗi này, ông Nam Dương đau thắt ruột gan, im lặng hồi lâu, ông quay người ra lệnh cho Quy và Huấn:

-- Dọn dẹp mấy thứ này mang hết ra ngoài đi. Từ bây giờ, tất cả mọi người phải lưu ý cho tôi, trong tầm nhìn của bà ấy không được để bất kỳ vật dụng sắc nhọn nào... Nhớ chưa?

-- Vâng, thưa ông chủ!!

Quy và Huấn lầm lũi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên nền nhà, loay hoay hút bụi và khiêng chiếc bàn ra khỏi phòng, vì sợ phu nhân leo trèo có thể ngã bất cứ lúc nào.

Bà Mai Phương nằm bất động trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, để mặc cho Nhã đang dùng khăn ấm để lau mặt và lau chân tay. Ông Nam Dương đi đến bên giường, quan sát một lát, ông cất lời hỏi Nhã:

-- Hôm nay bà ấy ăn uống thế nào? Có ăn được gì không? Thuốc kê đơn của bác sĩ có uống được chút gì không?

-- Thưa ông chủ, phu nhân chán nản không chịu ăn uống gì, chiều nay cháu dỗ dành nên phu nhân ăn được chút cháo loãng. Phu nhân không uống sữa, những món ăn tẩm bổ cứ mang lên là phu nhân hất đổ đi hết. Nếu như tình hình này cứ kéo dài thêm... cháu thấy không ổn đâu ạ.

Ánh mắt ông Nam Dương như được phủ một lớp sương mờ, nhìn người vợ gầy yếu đang từng ngày chống trọi với căn bệnh quái ác, người đàn ông ấy đau thấu tâm can nhưng không có cách gì để an ủi và động viên bà ấy vượt qua được giai đoạn khó khăn này.

-- Bà ấy chỉ nghe lời cô thôi. Nhã, thời gian này cô vất vả nhiều rồi. Cố gắng chăm sóc phu nhân cho tốt, ta tuyệt đối sẽ không để cô phải thiệt thòi.

-- Thưa ông chủ, đó là bổn phận mà cháu nên làm. Giúp được gì cho phu nhân... cháu nhất định sẽ cố hết sức ạ.

Chỉ là... Phu nhân còn trẻ, cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp... Sự việc không may xảy đến như vậy nên không tránh được cú sốc này...

-- Nam Phong hôm nay có về không?

-- Thưa ông chủ, cậu chủ có gọi điện về hỏi thăm tình hình của bà chủ... 2 ngày rồi cậu chủ chưa về qua nhà ạ.

-- Thiếu phu nhân thì sao?

-- Thiếu phu nhân mang đồ đạc về bên nhà rồi thưa ông chủ. Thiếu phu nhân nói, ban ngày cô ấy phải đi làm, nghe bà chủ gào khóc ... cô ấy không ngủ được nên chuyển đi ạ.

-- Được cả 2 vợ chồng. Những lúc gia đình xảy ra chuyện là thời điểm cần đến sự quan tâm của người thân nhất. Nam Phong là con trai, tính cách lạnh lùng không biết quan tâm... có thể thông cảm được, hơn nữa nó còn bận rộn chuyện công ty... Như Ngọc, thân là con dâu, thấy mẹ chồng đau ốm lại bỏ đi cho rảnh nợ. Giỏi giang gì thì không biết, việc nhà không giải quyết được thấu đáo thì cũng coi như vô dụng!!

-- Ông chủ... chắc thiếu phu nhân bận quá thôi ạ!

-- Dỗ dành bà ấy ngủ sớm đi.

-- Vâng.

Bóng ông Nam Dương vừa đi khuất, bà Mai Phương chậm rãi cất lời:

-- Nhã, dìu tôi đi vệ sinh.

-- Phu nhân, phu nhân nằm đây để cháu lấy cái b ô cho phu nhân ngồi ạ.

-- Tôi chưa mệt đến mức nằm liệt giường đâu. Dìu tôi vào nhà vệ sinh, nhanh lên.

-- Vâng ạ.

Nhã nhẹ nhàng dìu bà Mai Phương đi vào WC, vừa ngồi xuống bồn cầu, gương mặt bà ấy bỗng nhăn lại, đưa hai tay lên ôm bụng và kêu lên:

-- Nhã ... cứu tôi... tôi đau quá.

-- Phu nhân... người không sao chứ ạ?

-- Tôi đau bụng quá...

Lời bà Mai Phương vừa dứt thì bồn cầu vọng đến tiếng nước chảy xối xả, Nhã không ngại mà chăm chú nhìn xuống. Máu, rất nhiều máu đang chảy ra từ cơ thể gầy yếu ấy.

-- Phu nhân... phu nhân...

Nhã sợ hãi bật khóc. Bà Mai Phương ôm chặt lấy Nhã, sau một hồi nhăn nhó, máu cũng thôi chảy ra ngoài, Nhã nín thở giật nước bồn cầu và tỉ mỉ giúp bà chủ vệ sinh lại một lượt. Lúc này bà Mai Phương hoàn toàn không còn chút sức lực nào, để mặc Nhã tùy ý vệ sinh và bế mình ra giường ngủ.

-- Phu nhân... phu nhân nằm đây chờ cháu một lát. Cháu đi lấy cháo cho phu nhân ăn nhé.

-- Ừ.

Bà Mai Phương không bài xích nữa, đôi mắt nhắm nghiền, cả cơ thể nằm bất động trên giường và chờ đợi Nhã đi ra ngoài. Lát sau Nhã xuất hiện, trên tay là bát cháo gà và một số loại thuốc bổ cơ bản. Nhã khéo léo bón từng miếng cháo cho bà chủ, vì quá mệt nên lúc này bà Mai Phương ngoan ngoãn ăn hết bát cháo mà Nhã chuẩn bị.

-- Thuốc đâu... đưa đây cho tôi uống.

Nghe bà chủ ra lệnh, Nhã mừng còn hơn bắt được vàng, cô vội vàng đỡ bà chủ ngồi dậy và giúp bà uống thuốc.

-- Phu nhân... Người giỏi quá. Phu nhân ăn cháo, uống thuốc... mai ngủ dậy phu nhân sẽ thấy khỏe hơn đó ạ.

-- Muộn rồi, tắt đèn đi ngủ đi. Tôi cũng mệt rồi.

-- Vâng. Phu nhân muốn ngủ thì để cháu tắt đèn ạ!

Nhã rời khỏi giường, cô định nằm xuống góc nhà, vị trí mà thường ngày cô vẫn hay nằm để canh chừng cho bà chủ yên tâm.. chưa đi được 3 bước thì bà Mai Phương cất lời:

-- Nhã, nằm lên đây với tôi!

-- Phu nhân... cháu to khỏe... chỉ sợ lúc ngủ say cháu làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người... cháu nằm dưới đất cũng được ạ.

-- Tôi chưa ngủ được, nằm đây nói chuyện với tôi một lát thôi.

-- Nếu phu nhân muốn nói chuyện thì cháu ngồi đây hầu chuyện phu nhân cũng được ạ.

-- Tôi bảo nằm xuống.

-- Vângg.

Không thể trái lệnh, Nhã ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh theo lời bà chủ.

-- Cô giúp việc ở nhà tôi cũng gần chục năm rồi... Hiếm khi thấy cô về nhà. Cô không nghĩ đến gia đình, chồng con gì sao?

Nhã khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên thấy bà chủ quan tâm đến câu chuyện của cô như vậy.

-- Bố mẹ cháu mất cả rồi, anh chị em đều yên bề gia thất cả... cháu về nhà cũng không biết làm gì...

Nhã thật thà đáp.

-- Vậy còn chồng con? Cô không nghĩ đến chồng con à?

-- Thưa phu nhân, cháu không được may mắn như người khác, năm 18 tuổi cháu được người làng mai mối cho anh thợ hồ làng bên. Cưới rồi ở với nhau một thời gian mới phát hiện ra cháu không sinh nở được. Chồng cháu lao vào cờ bạc, nghiện hút... Đi làm công trường, anh ấy gây mâu thuẫn rồi đánh ch ết người, bây giờ vẫn còn đang ngồi tù ạ.

-- Tội nghiệp...

Bà Mai Phương nghe câu chuyện của Nhã bỗng động lòng thương.

-- Cảm ơn phu nhân đã quan tâm đến cháu. Nhiều lúc cháu thấy bản thân mình bất hạnh, nhưng ngẫm lại, nhìn ra ngoài kia vẫn còn nhiều người khổ cực hơn cháu gấp trăm ngàn lần... Cháu quen rồi nên không cảm thấy sao đâu ạ.

-- Nhiều lúc tôi khó tính, đập phá và làm loạn... làm khổ cô nhiều rồi. Cô không giận tôi à?

-- Dạ không, thưa phu nhân. Cháu hiểu phu nhân vì đau buồn quá nên mới sinh ra chán nản tuyệt vọng. Đổi lại là cháu... có lẽ cháu cũng sẽ như vậy.

Phu nhân chịu khó tẩm bổ và uống thuốc để cơ thể khỏe hơn nữa nhé.

-- Điều khiến tôi cảm thấy đáng tiếc nhất bây giờ là gì, cô có biết không?

-- Là gì vậy ạ?

-- Tôi sắp gần đất xa trời nhưng vẫn chưa có cháu nội. Dòng dõi nhà họ Nam vẫn chưa có người nối dõi!!

-- Chắc cậu chủ và thiếu phu nhân muốn phát triển sự nghiệp nên kế hoạch đó thưa phu nhân!!

-- Không phải. Bây giờ ngẫm lại, sau khi xảy ra rất nhiều chuyện ta mới hiểu được rằng, Nam Phong là một đứa cực kỳ lạnh lùng và cố chấp. Tôi cứ ngỡ ngăn cản không cho nó được gần gũi với đứa con gái kia... nó sẽ từ bỏ và nảy sinh tình cảm với Như Ngọc. Nhưng tôi đã lầm, con trai tôi.... Nó chỉ đem lòng yêu duy nhất một người con gái có tên là Hồng Anh kia mà thôi.

-- Thưa phu nhân... cô Hồng Anh đó... cháu nghe tên thấy rất quen...

-- Đúng vậy. Trước đây, cô gái đó là người duy nhất mà Nam Phong đưa về nhà. Nhưng vì hoàn cảnh xuất thân cũng như quá khứ từng làm việc ở sàn nhảy... nên tôi ngăn chặn triệt để. Có lẽ vì điều này nên đến giờ Nam Phong vẫn còn hận tôi... Quyết tâm không qua lại với người con gái nào... ngay cả Như Ngọc... nó cũng không mảy may chú ý.

Bà Mai Phương cứ thì thầm to nhỏ, Nhã nằm bên cạnh vì mệt quá nên ngủ quên lúc nào không hay...

***

Buổi sáng ở khuôn viên trong căn biệt thự triệu $.

Ngồi dưới gốc cây cổ thụ, bà Mai Phương thư thái nhắm mắt và hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai. Gió đưa lại hương thơm của các loại hoa trong vườn, xa xa vọng đến tiếng chim hót véo von, từ khe suối nhân tạo, tiếng nước chảy róc rách, đàn cá Koi đủ sắc màu tung tăng bơi lội dưới làn nước trong veo...

-- Thưa phu nhân, bữa sáng của phu nhân cháu đã chuẩn bị xong rồi. Phu nhân ăn một chút rồi uống thuốc cho đúng giờ nhé ạ.

Sau một đêm, Nhã cảm thấy tâm tình của bà chủ khác hẳn, dường như bà ấy dần trở về phong thái quyền lực như vốn có trước đây. Dẫu cơ thể đã gầy yếu đi nhiều nhưng nét mặt cương nghị cùng ánh nhìn trầm tư cho Nhã thấy, bà ấy không có vẻ gì muốn làm loạn nữa.

-- Mang ra đây. Không khí ngoài đây trong lành quá. Tôi muốn ăn sáng ở ngoài này.

-- Vâng ạ. Phu nhân chờ cháu một lát!

Nhã quay người đi về phía nhà bếp, lát sau cô quay người trở ra, trên tay là một khay hình vuông, một bát cháo nóng hổi, một bình trà, một ly sứ cao cấp và một ly nước lọc.

-- Phu nhân, để cháu bón cháo cho phu nhân ăn nhé.

-- Không cần đâu, tôi tự làm việc này được rồi.

-- Nhưng mà...

-- Tôi không làm loạn nữa đâu. Cô cứ vào trong đi, khi nào có việc cần tôi sẽ gọi.

-- Phu nhân ăn xong rồi uống thuốc... khi ấy cháu mới yên tâm đi vào trong được ạ.

-- Lại muốn giám sát tôi nữa sao?

-- Dạ, cháu không dám!

-- Cứ đi vào trong đi. Tôi chưa muốn ch ết nên chắc chắn sẽ ăn và uống thuốc đúng giờ.

-- Chúc phu nhân ngon miệng ạ!!

Nhã quay người bước đi, bà Mai Phương nhìn theo bóng lưng của cô rồi lặng lẽ ăn sáng. Nghĩ lại những lúc quậy phá ồn ào, đêm ngày gào khóc... chỉ có Nhã vẫn kiên nhẫn ở bên và dịu dàng chăm lo từng chút một, bà Mai Phương bỗng cảm thấy quý Nhã nhiều hơn.

Đang chăm chú ăn sáng thì điện thoại trên bàn đổ chuông, nhìn tên người gọi, bà Mai Phương mở máy ấn nghe:

-- Tôi nghe đây!!

-- Thưa phu nhân, chuyện về cô Như Ngọc tôi đã điều tra được rồi.

-- Nói tóm tắt đi.

-- Vâng. Nửa năm trở lại đây, cô Như Ngọc thường xuyên qua lại với 3 người đàn ông. Một người là con trai của tập đoàn Vicem, một người là đối tác của NAM KINH, người còn lại... là bạn trai cũ của cô ấy, từng đi du học ở Úc, bây giờ về Việt Nam mở công ty về bất động sản.

-- Thu thập chứng cứ rõ ràng vào.

-- Dạ, người của tôi đã cho người theo sát cô ấy gần như 24/24 nên những thông tin trên là chính xác tuyệt đối ạ.

-- Cô ta không đơn giản như tôi vẫn nghĩ!!

Bà Mai Phương gằn giọng từng chữ.

-- Chuyện này bây giờ nên làm gì tiếp theo, thưa phu nhân?

-- Không cần làm gì cả. Cứ để cô ta mặc sức tung hoành đi.

-- Nếu như chuyện này lộ ra... không phải mọi người sẽ cười nhạo thiếu gia sao ạ?

-- Trên danh nghĩa thì cô ta là vợ của Nam Phong, nhưng về mặt pháp lý, hai đứa nó vẫn chưa ký vào tờ đăng ký kết hôn. Ngày đó Nam Phong nhất định không chịu thỏa hiệp...

Nói đến đây bà Mai Phương ngầm thừa nhận rằng Nam Phong thật có mắt nhìn người.

-- Dạ, tôi hiểu rồi, thưa phu nhân!!

~~

Đầu giờ chiều, Nhã thấy bà Mai Phương không ngủ mà nhàn nhã ngồi bên ban công nghe bản tin kinh doanh, cô đánh bạo bưng lên một ly nước màu đυ.c và nhẹ nhàng cất lời:

-- Thưa phu nhân, phu nhân uống thử nước này được không ạ?

-- Nước gì thế?

Bà Mai Phương tạm ngừng Ipad và quay sang hỏi.

-- Đây là một bài thuốc Nam, ngày trước ở quê cháu biết một ông thầy chuyên bốc thuốc chữa bệnh... Ông thầy đó nổi tiếng lắm, nhiều bệnh nan y khó chữa, bệnh viện trả về nhưng khi được thầy bốc thuốc... về uống một thời gian bệnh tình tiến triển rõ rệt. Những vị thuốc Nam tuy hơi khó uống nhưng nó lành tính, không hại người như sử dụng thuốc Tây y. Cháu nhờ người mua mấy thang về sắc thử cho phu nhân uống, hy vọng sức khỏe của phu nhân khá hơn ạ.

-- Tôi có phải bố mẹ cô đâu... tại sao cô tốt với tôi như vậy?

-- Là việc cháu nên làm thôi ạ. Phu nhân uống thử một chút nhé. Khi nãy cháu đã thử một chút thấy không khó uống đâu ạ.

-- Là thuốc gì thế?

-- Nguyên liệu chính là trinh nữ hoàng cung, thưa phu nhân!

-- Vậy được, để tôi thử xem sao.

Nói đoạn bà Mai Phương nhận lấy ly nước màu đυ.c và chậm rãi nhấp môi, thoáng chút nhăn mặt, thực sự là khó uống, cơ mà nghĩ đến tấm lòng của Nhã, bà Mai Phương cố gắng uống cạn.

-- Nếu như sức khỏe của tôi khá hơn... tất cả là nhờ sự tận tình của cô Nhã. Tôi uống xong rồi, cô về nghỉ ngơi chút đi, đêm qua đã vất vả vì tôi nhiều rồi.

-- Vâng. Cháu xin phép ạ!