Sáng ngày hôm sau.
Trên chiếc giường rộng lớn, Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc sau một đêm mệt mỏi, toàn bộ sức lực bị rút kiệt bởi người đàn ông bá đạo có tên Nam Phong. Hé mở đôi hàng mi cong vυ't, Hồng Anh đưa mắt nhìn quanh và quan sát mọi ngõ ngách trong căn phòng đẹp đẽ này. Đêm qua, Nam Phong đưa cô về đây, vì trời tối, và cũng bởi tâm trạng rối bời nên cô không chú ý đến cách bài trí trong phòng nghỉ. Nhìn sang bên cạnh, không thấy Nam Phong đâu... nhẽ anh ta đã bỏ đi đâu mất? Quá mệt mỏi nên Hồng Anh cũng không lưu tâm anh ta đang ở đâu và làm gì, lúc này đây cô chỉ muốn được bình yên và thanh thản.
Hai chân mỏi nhừ, từng khớp xương rệu rã, Hồng Anh cảm giác cơ thể mình như một chỉnh thể được lắp ghép tạm bợ, thật sự rất mệt mỏi! Nghĩ tới chuyện đêm qua, cô thấy xấu hổ và có lỗi với Huy. Nếu bây giờ trở về khu trọ và đối diện với cậu ấy, Hồng Anh thực sự không biết phải nói gì nữa.
Đang mơn man suy nghĩ thì điện thoại trên bàn rung lên. Nhìn tên người gọi, là Nam Phong. Hồng Anh chán ghét không muốn nghe máy. Những hồi chuông vang lên trong vô vọng rồi tắt lịm đi. Không bỏ cuộc, lát sau Nam Phong lại gọi đến lần nữa.
-- Anh gọi tôi có việc gì?
Hồng Anh cáu kỉnh nói vào điện thoại.
-- Em dậy chưa?
-- Tôi dậy hay không thì liên quan gì đến anh?
-- Sáng nay tôi có cuộc họp quan trọng phải đến công ty gấp nên không ở lại bên em được. Em có mệt không?
Giọng nói dịu dàng của Nam Phong cứ thế vọng vào điện thoại, như không tin vào những gì vừa nghe được, Hồng Anh đưa điện thoại lên trước mặt và kiểm tra tên người gọi một lần nữa. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay gì? Anh ta nhẹ nhàng với cô như vậy...?
-- Anh lo tôi mệt... sao còn bắt tôi đến đây làm gì?
-- Nghe tôi nói, tạm thời em cứ ở khách sạn đó đi. Không nên về nhà trọ nữa!
-- Anh bị điên hay sao, anh nghĩ tôi dư thừa tiền lắm à? Nhà trọ có không ở... tự nhiên vào khách sạn sang trọng như thế này làm gì?
-- Tất cả chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-- Tôi không thích ở đây. Mà việc gì tôi phải làm thế chứ? Anh định nhốt tôi, biến tôi thành con rối của anh sao?
-- Tôi muốn em được an toàn!
Sau cuộc tranh cãi tối qua, Nam Phong sợ bà Mai Phương sẽ có động thái gì đó với Hồng Anh, là anh lo sợ như vậy nên nhân đó muốn Hồng Anh tạm thời không xuất hiện ở khu trọ, một phần vì anh muốn bảo vệ cô và thăm dò thêm động tĩnh phía mẹ. Phần nữa là muốn nhân cơ hội này cắt đuôi mấy gã trai đang manh nha ý định tán tỉnh và tiếp cận Hồng Anh. Muốn cướp cô gái ấy từ tay anh ư, họ nghĩ cũng đừng nghĩ!!
-- Nực cười... Anh nhốt tôi ở đây rồi nói muốn tôi được an toàn?
-- Tôi không nhốt em. Tôi đang bảo vệ em.
-- Tôi cảm thấy anh thật phiền phức. Năm lần bảy lượt anh tìm cách tiếp cận rồi làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của tôi...
Chính anh mới là người khiến tôi cảm thấy không an toàn đấy!
Khi nào anh xong việc?
-- Em hỏi làm gì? Tôi đang họp, trốn ra ngoài nói chuyện với em đấy.
-- Tôi muốn rời khỏi đây.
-- Không được. Nếu em muốn, hãy đợi tôi về. Em muốn đi đâu... tôi sẽ đưa em đi. Một mình em ra ngoài rất nguy hiểm...
Nam Phong chậm rãi đáp lời, thái độ vô cùng nghiêm túc, không hiểu sao nghe cách nói chuyện đó của anh... Hồng Anh bỗng cảm thấy hoang mang.
-- Tôi chỉ thấy mối nguy hiểm nhất là anh thôi. Đừng nhiều lời nữa. Anh bận thì tắt máy đi.
Nói đoạn Hồng Anh ngang ngược tắt máy và kết thúc cuộc gọi. Cô bật dậy khỏi giường, khẽ vươn vai mấy cái, đi đến bên cửa sổ để tận hưởng ánh nắng đang tràn ngập vào phòng. Nhìn trước nhìn sau, Hồng Anh thầm nghĩ, nơi này thực sự rất đẹp, nhưng không thể nào sánh được sự sang trọng giống như căn phòng rộng lớn trong căn biệt thự xa hoa của Nam Phong. Có so sánh thế nào cũng có chút khập khiễng!
Bỏ vào trong đi làm vệ sinh cá nhân, lát sau quay ra, Hồng Anh xem điện thoại và thấy hai cuộc gọi nhỡ. Là số của mẹ. Hồng Anh bỗng ngồi thần mặt, từ ngày bước chân vào cuộc sống xa hoa của vũ trường, người mà Hồng Anh không có can đảm mỗi khi nói chuyện nhất chính là mẹ. Cô cảm thấy có lỗi với mẹ, ăn năn và day dứt vì những việc mà bản thân đang làm. Chợt nhớ ra cả tuần nay vì đau đớn thể xác và không ngừng đấu tranh tâm lý về những người đàn ông xung quanh mình, Hồng Anh chưa một lần gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của mẹ.
Tay cầm điện thoại, Hồng Anh đắn đo mãi, sau cùng cô nhấn nút gọi đi. Cuộc gọi được kết nối sau hai hồi chuông.
-- Hồng Anh, làm gì mà mẹ gọi không nghe máy?
Giọng bà Thắm trìu mến vọng vào điện thoại.
-- Con mệt quá nên ngủ quên, bây giờ mới dậy.. Mẹ đang làm gì thế ạ?
-- Mẹ vừa đi làm về, đang ghé qua nhà ông bà ngoại chơi. Bận công việc quá lâu nay không qua thăm ông bà, đận này sức khỏe của bà kém lắm con ạ. Hôm nào rảnh, bớt chút thời gian và công việc về thăm ông bà chút con nhé.
Nghe mẹ nói, Hồng Anh xúc động rưng rưng nước mắt. Ông bà ngoại... đã từ lâu cô chưa gặp họ.
-- Mẹ... Ông bà có bệnh gì không ạ? Sức khỏe của ông bà thế nào?
-- Bệnh tuổi già thì nhiều lắm, mẹ nói vậy để con nhớ tới ông bà... bận rộn thế nào lâu lâu cũng phải nghĩ tới gia đình chứ?
-- Con xin lỗi.. Dạo này con bận quá...
Hồng Anh cụp mi mắt xuống và bất lực đáp lời mẹ.
-- Mẹ hiểu, con vì chuyện của bố mà phải đảm nhận thêm một gánh nặng trên vai... Mẹ cũng không trách gì con cả, chỉ muốn nói với con về tình hình sức khỏe ông bà như vậy, nếu tranh thủ được thì thỉnh thoảng ghé về thăm gia đình...
-- Con nhớ rồi... Con sẽ thu xếp về sớm. Mà... mẹ có khỏe không ạ?
-- Mẹ khỏe... vẫn đi làm đều đều... Đã ăn sáng gì chưa?
-- Con... chưa...
-- Sao ăn muộn thế? Bỏ bữa sáng là không được đâu...
-- Vâng. Lát nữa con ăn. Thảo Nhi có thường xuyên gọi điện về cho mẹ không ạ?
-- Nó gọi suốt ấy. Chỉ có chị là bỏ lơ mẹ thôi!
-- Con xin lỗi mẹ!
-- Mẹ đùa đấy, thôi ăn chút gì đi, để bụng đói không tốt đâu nhé.
-- Vâng...
***
Ngồi bên sofa hồi lâu, Hồng Anh bần thần suy tính một số việc, chợt nhớ ra đêm qua chạy vội ra khỏi nhà nên cô không mang túi xách, chỉ có chiếc điện thoại để liên lạc... Bước đến cửa phòng, Hồng Anh thử vặn chốt cửa, thật may mắn Nam Phong không nhốt cô ở trong. Xuống dưới sảnh khách sạn, tùy ý vẫy một chiếc taxi và ngồi vào, Hồng Anh nhẹ nhàng hỏi anh tài xế:
-- Em không có tiền mặt, có thể chuyển khoản được không?
-- Được em. Em muốn đi đâu nhỉ?
-- 145 - Nguyễn Công Trứ, Phường Nam Bình.
-- Ok.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, ngồi bên ghế lái, Hồng Anh lo sợ có người đi theo mình nên cô quay ngang quay dọc, nhìn trước nhìn sau... Có lẽ do xem phim ngôn tình nhiều quá, cô nảy sinh ảo tưởng rằng Nam Phong nhốt cô và cho người theo dõi từ xa. Rất may là không giống như những gì Hồng Anh tưởng tượng, cả đoạn đường không hề có người nào theo dõi cô hết, thở phào nhẹ nhõm, Hồng Anh cúi đầu cảm ơn anh tài xế và lặng lẽ đi vào sân nhà trọ.
Vừa bước chân đến cầu thang, bóng dáng bà Nga từ bên nhà từ từ xuất hiện. Hồng Anh lễ phép cất lời:
-- Cháu chào bác ạ!
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hồng Anh, đoán cô nàng đi cả đêm không về, ánh mắt bà Nga lộ rõ vẻ khinh miệt.
-- Cháu đi đâu, làm gì cũng nên có ý thức giữ gìn tài sản cá nhân và tài sản chung. Thân con gái đi thuê trọ, ra khỏi nhà nhớ khóa cửa phòng cẩn thận. Cũng nên khóa cổng...
Chẳng may trộm đột nhập vào, giữa đêm ai cũng say ngủ.. Mất đồ đạc gì đó lại gây nghi ngờ và hoang mang cho người khác!
Nghe bà Nga nói vậy, Hồng Anh liền nhớ tới chuyện đêm qua, vì Huy xuất hiện bất ngờ nên cô bỏ chạy ra ngoài giữa lúc đêm vắng nên quên đóng cửa phòng, ra đến cổng thì gặp Nam Phong. Cổng cô cũng quên khóa vì mải chạy trốn Huy.
-- Cháu xin lỗi bác... Cháu vô ý quá. Lần sau cháu sẽ chú ý hơn ạ!
Bà Nga quan sát Hồng Anh thật lâu, cô gái này quả thực rất xinh, nhưng tối ngày cứ lang thang như vậy... cũng chẳng tốt đẹp gì. Bình thường bà Nga cũng không để tâm cô nàng đi đâu, làm gì, nhưng dạo này thấy con trai tâm trí ngẩn ngơ, đêm ngày thập thò xuống khu trọ để tiếp cận Hồng Anh... nên bà Nga bỗng cảm thấy ghét. Huy - con trai bà đẹp trai, học thức có, tương lai rộng mở, không thể nào để cô nàng lẳиɠ ɭơ, hư hỏng như vậy quyến rũ được.
-- Đêm qua bác không ngủ được nên kịp thời đóng cổng, và đóng cửa phòng giúp cháu rồi đó. Cháu lên kiểm tra xem có mất mát gì không.
Dẫu không ưa gì Hồng Anh nhưng cũng không có lý do gì để bà Nga gây chuyện nên ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản một cách khách quan.
-- Cháu cảm ơn bác!
Trong đầu còn những dự định chưa hoàn thành, nghiêng đầu lễ phép chào bà Nga, Hồng Anh chạy vội lên tầng 2 và mở cửa phòng. Nơi này an ninh khá tốt, hơn nữa Hồng Anh cũng không có tài sản gì quý giá, bước vào phòng, cô tìm kiếm túi xách, một valys nhỏ và gấp vội mấy bộ đồ đơn giản. Nhân ngày cuối tuần rảnh, cô muốn đón xe về quê thăm ông bà ngoại và mẹ một chuyến. Những lúc tâm tư rối bời như vầy, cô nghĩ mình nên tìm đến bến đỗ bình yên là GIA ĐÌNH.
Gấp quần áo xong xuôi, Hồng Anh mở tủ và chọn cho mình chiếc áo sơ mi tối màu, quần Jean cách tân và đôi giày đế bệt để diện về quê. Vừa thay quần áo xong thì cửa phòng có tiếng gõ cốc cốc...
-- Ai vậy ạ?
Hồng Anh nhẹ nhàng cất lời vọng ra.
-- Là anh! - Huy nói giọng buồn buồn.
Hồng Anh thấy lòng mình trùng xuống, chuyện đêm qua... tới bây giờ cô vẫn thấy có lỗi với Huy.
-- Huy tìm Hồng Anh có việc gì không?
-- Em mở cửa đi... anh có chuyện muốn nói với em!
Bây giờ là ban ngày nên Hồng Anh không thấy sợ giống như đêm qua nữa, với cả cô nghĩ, có lẽ chứng kiến câu chuyện đêm qua cô đi cùng Nam Phong, có lẽ Huy cũng đã từ bỏ những suy nghĩ "thích" cô rồi. Suy luận như vậy nên Hồng Anh đáp:
-- Cửa không khóa, Huy cứ vào đi!
Được sự đồng ý của Hồng Anh, Huy đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy cậu, Hồng Anh chợt ngỡ ngàng, dường như đêm qua Huy không ngủ, hai hốc mắt trũng sâu xuống vẻ thâm quầng, dáng vẻ mệt mỏi thiếu sức sống. Nhìn Huy, Hồng Anh cảm thấy lỗi lầm của mình thật lớn.
Thấy Hồng Anh ăn vận gọn gàng, lại thấy cả valy quần áo, Huy tưởng cô nàng vì chuyện tối qua mà giận cậu, có ý định chuyển trọ nên vội vàng nói:
-- Em định chuyển đi đâu... Nếu như vì hành động lỗ mãng của anh mà khiến em lo sợ... thì cho anh xin lỗi. Anh hứa sẽ không lặp lại chuyện tương tự nữa đâu.
Anh hứa đấy!
Lời xin lỗi của Huy khiến Hồng Anh cảm thấy đau lòng quá. Rõ ràng cô mới là người có lỗi, cậu ấy lại hiểu mọi chuyện đi quá xa rồi.
-- Hồng Anh mới là người có lỗi. Nhận của Hồng Anh một lời xin lỗi, được không?
-- Không đúng. Là anh sai. Anh không nên có thái độ và hành vi thiếu chuẩn mực như vậy với em. Là anh không tốt. Anh đã khiến em lo sợ phải không?
Anh đảm bảo sẽ không để những chuyện tương tự như vậy tái diễn thêm nữa. Vì thế... em đừng chuyển đi nơi khác được không?
-- Hồng Anh không chuyển đi đâu cả!
-- Vậy những đồ đạc này là gì?
-- Hồng Anh về thăm nhà chút thôi. Không giống như Huy đang nghĩ đâu.
Huy thở phào nhẹ nhõm:
-- Có thật không?
-- Thật. Sắp sửa đến giờ xe chạy rồi. Hồng Anh đi đây.
-- Khi nào em lên?
-- Chiều mai hoặc sáng ngày kia.
-- Đừng quên lịch phỏng vấn vào sáng thứ 2 tuần sau nhé.
-- Hồng Anh biết rồi...
-- Anh đưa em ra bến xe được không?
Huy rụt rè hỏi.
-- Không cần đâu. Hồng Anh ra đầu cổng gọi taxi được rồi. Trời nắng lắm, Huy nghỉ ngơi đi. Đêm qua... không ngủ à?
-- Anh... không ngủ được!
-- Hồng Anh xin lỗi...
Không gian bỗng trở nên ngượng ngùng, khó nói. Từ trên nhà, bà Nga cất lời tru tréo:
-- Huy đâu rồi? Về nhà mẹ nhờ chút việc nào!!
-- Vâng.
Huy đáp lời mẹ và nhìn Hồng Anh với dáng vẻ tiếc nuối.
-- Em về quê vui vẻ, cho anh gửi lời hỏi thăm gia đình và mọi người ở quê nhé!
-- Cảm ơn Huy. Về nhà đi kẻo bác gái phải chờ lâu.
-- Ừ. Anh về.
Huy đi khuất, Hồng Anh đeo túi xách, kéo theo valy, nhanh chóng khóa cửa phòng và bỏ đi xuống dưới. Giữa trưa nắng, cô loay hoay đi đón xe với tâm trạng như đang trốn chạy mọi thứ ở nơi này, thật sự bế tắc và mệt mỏi.
Xe vắng người, trên quốc lộ rộng lớn, chiếc xe lầm lũi đi dưới ánh nắng gay gắt, ôm chiếc bụng đói, Hồng Anh tựa đầu vào ghế xe và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
"When I was young I"d listen to the radio
Waitin" for my favorite songs
When they played I"d sting along
It made me smile..."
Những giai điệu quen thuộc vang lên trong túi xách, Hồng Anh giật mình mở mắt ra nhìn, xe đã chạy về đến gần phố huyện. Cô lười biếng nhúc nhích, lát sau cuộc gọi báo nhỡ Hồng Anh mới lục lọi túi xách và kiểm tra nhật ký.
Nam Phong.
Nhìn tên người gọi Hồng Anh đã cảm thấy chán ghét.
Không thấy Hồng Anh nghe máy, Nam Phong kiên nhẫn gọi thêm lần thứ 2. Biết không thể tránh được phiền phức từ người đàn ông ấy, Hồng Anh miễn cưỡng nghe máy.
-- Tại sao em không nghe lời tôi? Bây giờ em đang ở đâu?
Kết thúc cuộc họp tại văn phòng Tổng công ty, Nam Phong vội vã trở về phòng khách sạn nhưng Hồng Anh đã không còn ở đó. Nam Phong nói vào điện thoại như tra khảo.
-- Tôi về rồi. Anh tìm tôi có việc gì?
-- Tại sao em lại bướng bỉnh như thế?
-- Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là bố tôi chắc? Hay anh là ông nội tôi?
Hay là, anh đang ấp ủ cái suy nghĩ viển vông rằng... anh là chồng của tôi? Muốn kiểm soát tôi một cách vô lý như vậy...
-- Là ông nội hay là bố của em... Tôi tuyệt nhiên không bao giờ có suy nghĩ đó!
Nam Phong thành thật đáp.
-- Nhưng mà... nếu như số mệnh đã an bài, cuộc đời này được làm người đàn ông của em, là chồng của em... Thì tôi nguyện ý!
Nam Phong bình thản nói thêm.
Hồng Anh nghe vậy bĩu môi đáp với thái độ cong cớn:
-- Ọe... Anh bớt diễn đi. Tôi cảm thấy mắc ói, thật sự không thể tiêu hóa được thái độ giả tạo này của anh!
-- Em đừng cười nhạo khi mà tôi đang nghiêm túc. Nam Phong tôi đây, chuyện gì cũng có thể làm, đặc biệt là chưa bao giờ biết đùa cợt trong chuyện tình cảm. Vì thế em nên chú ý lời nói cũng như thái độ của mình.
-- Vậy sao?
-- Vậy em muốn tôi phải làm gì nữa?
-- Tôi muốn từ nay về sau anh đừng xuất hiện cũng như đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Tôi rất mệt mỏi. Tôi chán ghét sự kiểm soát vô lý này.
-- Tôi không kiểm soát em. Là tôi lo lắng và muốn bảo vệ cho em. Đừng hiểu sai ý tốt của người khác như vậy.
-- Ở bên anh là tôi không cảm thấy an toàn rồi...
-- Em nói vậy là có ý gì? Ngoài yêu thương em, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ làm tổn thương em, dù chỉ là một sợi tóc!
Hồng Anh cảm thấy Nam Phong rất lạ, ngày hôm nay thái độ cũng như cách nói chuyện của anh ta khác hẳn ngày thường. Những lời lẽ đó... thật sự là bộc phát từ khuôn miệng đẹp đẽ của người đàn ông đó ư?
-- Sao em không nói gì? Tôi vẫn đang nghe em nói!
-- Tôi không muốn nói gì với anh nữa.
-- Em đang ở đâu? Tôi nghe thấy tiếng gió và động cơ ô tô?
-- Tôi đi đâu... liên quan đến anh à?
-- Nói cho tôi biết... tôi rất lo lắng cho em.
-- Chuyện của tôi... không đáng để anh quan tâm đâu!
Nói đoạn Hồng Anh chủ động tắt máy, tránh để phiền phức, cô nhanh tay bật chế độ máy bay để Nam Phong không thể làm phiền cô được thêm nữa.