Mộng Tường Vy

Chương 16

-- Em trọ ở gần khu này à?

Đặt dĩa cơm trước mặt Hồng Anh, chị bán hàng tò mò hỏi.

-- Vâng. Em ở gần khu này, đi vào hẻm 236 kia là đến khu trọ tập thể chị ạ. Mà sao chị lại hỏi em thế?

Hồng Anh lễ phép đáp lời.

-- Vì chị mới gặp em mấy ngày gần đây, trước đó không thấy nên tò mò một chút. Em ăn đi nhé.

-- Em cảm ơn chị!

Dĩa cơm nóng hổi, khói bay nghi ngút, bao tử đói meo nhưng thực sự là Hồng Anh không có nhu cầu ăn. Cô mở điện thoại và đọc bảng tin một cách tùy hứng, màn hình hiện lên một status cho thuê nhà trọ trong một group kín. Hồng Anh click vào bài đăng và xem chi tiết.

"145 Nguyễn Công Trứ, Phường Nam Bình".

Hồng Anh đọc thầm trong miệng, từ đây đến đó khoảng 3km, cũng gần Selena, xem qua hình ảnh người đăng cung cấp, phòng khép kín, Full đồ đạc và đặc biệt phía sau nhà có cả vườn cây xanh. Đó là điều Hồng Anh thích nhất. Giữa chốn đô thị ồn ào này, đôi lúc được thả hồn vào thiên nhiên tươi mát như vậy thật không có gì thú vị hơn. Nghĩ vậy, Hồng Anh chủ động lưu số điện thoại của chủ nhà.

Ăn bữa trưa qua loa, nhìn đồng hồ hãy còn quá sớm, không biết đi đâu vào giờ này, về phòng thì sợ ảnh hưởng đến không gian riêng tư của Hà Lisa, cứ lang thang như vầy cũng không phải cách hay. Nguyên một buổi sáng bị Nam Phong đùa ghẹo, Hồng Anh đã cảm thấy mệt mỏi quá lắm. Nghĩ tới việc thuê nhà trọ, Hồng Anh đánh liều gọi tới số máy của chủ nhà, hy vọng gọi vào khung giờ nghỉ trưa... không bị họ mắng.

Điện thoại vọng đến những hồi chuông tút tút, lát sau có người nghe máy. Giọng một bác gái tuổi trung niên ôn hòa cất lên:

-- Alo!

-- Chào bác ạ. Bác cho cháu hỏi... Bác có phải là bác Nga cho thuê trọ không ạ?

-- Đúng rồi. Cháu muốn thuê phòng phải không?

-- Vâng. Hôm nay cháu vô tình xem được bài đăng của bác trong nhóm cho thuê nhà, bây giờ cháu có thể đến xem phòng được không ạ?

-- Được chứ. Cháu biết địa chỉ của bác chưa?

-- Cháu xem trên mạng nên biết rồi ạ. Bác chờ một lát, cháu đến ngay nhé.

-- Ừ.

Tắt điện thoại, Hồng Anh vẫy tùy ý một chiếc taxi trên đường, cô nóng lòng muốn được chuyển trọ ngay, nếu như ưng ý, cô sẽ đến ở ngay trong hôm nay.

Căn hộ của bà Nga nằm ngay trên mặt đường, đi một lát đã đến nơi, nhìn tổng quan Hồng Anh cảm thấy khá vừa ý, nhà mặt phố không lo phải di chuyển vào ngõ ngách phức tạp. Xuống xe, cô chủ động bấm chuông cửa.

Từ bên trong đi ra là một người phụ nữ trạc 50, thân hình mũm mĩm, khuôn mặt phúc hậu, mái tóc xoăn chải vuốt gọn gàng, thoạt nhìn Hồng Anh đã thấy có thiện cảm. Cô lễ phép chào hỏi:

-- Cháu chào bác ạ!

-- Cháu là người vừa gọi cho bác cách đây ít phút phải không?

-- Vâng. Bác là bác Nga phải không ạ?

-- Ừ.

-- Cháu là Hồng Anh ạ. Bác cho cháu tham quan phòng một chút nhé.

-- Đi vào đây.

Bà Nga đi trước dẫn đường, bên trong là hai khu nhà tách biệt nhau, một bên khá khang trang, dường như đó là nơi ở của gia đình bác ấy. Bên còn lại, cũng gọn gàng ngăn nắp... nhưng là để cho thuê. Đi về khu nhà bên tay trái, bà Nga dẫn Hồng Anh lên cầu thang và tiến về căn phòng trên tầng 2. Vừa mở cửa bà Nga vừa giới thiệu.

-- Nhà bác không có nhiều phòng, tất cả chỉ có 5 phòng thôi. Phòng này lúc trước có con bé sinh viên thuê trọ, năm nay vừa ra trường nên còn trống. Đấy cháu xem, con gái ở nên phòng ốc gọn gàng, sạch sẽ lắm. Mấy cái hình này là nó tự trang trí đấy. Đồ dùng vẫn còn mới nguyên chưa bị hư hại gì.

Hồng Anh xem qua một lượt, phòng khép kín, khá rộng rãi và thoải mái. Bên cửa sổ là một vườn cây cổ thụ rợp bóng mát, hít thở không khí trong lành ấy, cô quay sang hỏi bà Nga:

-- Khu nhà mình toàn sinh viên thuê trọ hả bác?

-- Không. Toàn người đi làm cả rồi cháu ạ. Có mỗi con bé ở phòng này là sinh viên thôi.

-- Nhà chung cổng thế này, giờ giấc sẽ thế nào hả bác?

-- Nếu cháu thuê trọ thì bác sẽ đưa khóa cổng cho cháu, đi về thoải mái, chuyện này bác không can thiệp đâu.

-- Vâng. Bác cho cháu mức giá cụ thể được không ạ?

-- Cháu cứ xem kỹ đi, nếu mà quyết định đến ở thì bác sẽ nói.

-- Cháu ưng lắm. Muốn chuyển đến ở ngay hôm nay được không ạ?

-- Được. Giá phòng 4 triệu cháu nhé. Cháu đặt cọc trước cho bác một tháng nhé.

-- 4 triệu? Giá cao thế ạ? Bác có thể bớt chút được không? Cháu đi làm thuê cũng không có nhiều tiền đâu ạ.

-- Bác quên không hỏi, nhìn cháu còn trẻ như này, vừa mới ra trường hay đang đi làm rồi?

-- Cháu đi làm rồi bác ạ!

-- 3,5 triệu. Cháu đồng ý thì đặt cọc cho bác rồi chuyển đến ở nhé. Bác dễ tính nhất khu này rồi đó.

-- Dạ được. Vậy bác viết cho cháu hợp đồng cho thuê nhà đi ạ. Lát nữa cháu chuyển đến ở luôn.

***

Trời về chiều, sau khi tắm gội, Hà Lisa ngồi bên salon và phì phèo hút thuốc, nhìn Hồng Anh mải mê dọn đồ đạc, Hà Lisa hậm hực cất lời:

-- Mày có coi chị là chị của mày nữa không đấy? Nói chuyển đi là chuyển?

Nói đoạn Hà Lisa chợt nghĩ, có khi nào hôm nay con bé đã nghe được cuộc nói chuyện của cô cùng gã người yêu không nhỉ? Nếu là như vậy thì cô cảm thấy ngại lắm.

-- Chị lúc nào cũng là chị của em...

Em ở nhờ chị mấy ngày như vậy là tốt rồi, không dám phiền chị nữa đâu ạ.

-- Chị em với nhau mà cứ sợ phiền. Nói đi, nếu mà không hài lòng với chị điều gì... thì cứ góp ý để chị sửa. Hoàn cảnh của mày như vậy... giờ lại đi thuê nhà, chị thấy áy náy lắm.

-- Không có. Chị tốt với em như vậy, em cảm ơn còn không hết... sao có thể không hài lòng được chứ. Chỉ là dạo này công việc của em cũng tốt lên rồi, muốn thuê chỗ ở ổn định... Ngoài ra không có ý gì khác đâu. Chị đừng nghĩ nhiều nhé.

-- Có thật không?

Hà Lisa nhìn Hồng Anh với ánh mắt nghi hoặc.

-- Em nói dối chị làm gì?

-- Chứ không phải hôm nay mày nghe lén chị nói chuyện à?

Hồng Anh chột dạ, cô tròn mắt nhìn đàn chị và ngập ngừng:

-- Em đi khỏi nhà từ sớm... đến bây giờ mới về, em có nghe lén chuyện gì đâu?

-- Dạo này mày có việc gì mà hay đi linh tinh thế?

-- Không ngủ được nên em đi lang thang chút thôi ạ.

Hồng Anh nói dối không chớp mắt.

-- Đêm đi làm, ngày không chịu ngủ. Không có nhan sắc nào mà gìn giữ được mãi đâu em ạ. Lo mà nghỉ ngơi cho đúng giờ, thức đêm hại người lắm.

-- Em biết rồi. Nhưng thực sự là từ sau chuyện của bố em... em bị suy nghĩ nên mất ngủ chị ạ.

-- Tìm được chỗ nào rồi?

-- Ở đường Nguyễn Công Trứ, Phường Nam Bình ấy chị.

-- Mày khéo tìm đấy nhỉ. Khu ấy gần ga tàu, mấy quán ăn đêm ngon tuyệt luôn.

-- Em không để ý lắm, lên mạng thấy người ta đăng bài nên đến xem thử, ai ngờ ưng luôn. Phía sau nhà có cả vườn cây, nhìn thích lắm.

-- Cứ nghỉ ngơi tắm gội đi tối còn đi làm, mai rồi chuyển cũng chưa vội mà.

-- Em muốn chuyển luôn, dù gì bây giờ cũng không ngủ được nữa.

-- Mày bướng lắm ý.

-- Hihi... Em chị mà.

-- Những cái bướng chả giống ai. Chị làm gì mà bướng, vớ vẩn chị chả mắng cho như hát hay!

-- Lát nữa em gửi chị tiền nhà tháng này, cả tiền điện nước nhé!

-- Mày im ngay. Còn nhắc đến tiền bạc nữa thì xách dép chạy ngay từ 30s đầu tiên. Chị em với nhau mà rạch ròi chi li như vậy nữa à? Có muốn chị mày cáu lên không đấy?

-- Chị cho em ở nhờ đã là quý hóa lắm rồi. Chị làm thế em ngại lắm.

-- Còn mở miệng nhắc đến tiền thì đừng trách chị. Dọn đồ nhanh lên!

-- Vâng. Em dọn sắp xong rồi đây. Chỉ có quần áo thôi mà sao nhiều thế nhỉ?

-- Dạo này mày hay được vào phòng Vip thế? Mấy thằng khách cũng có mắt nhìn ghê, chọn toàn em xinh với trẻ.

-- Không phải đâu. Chắc tại nhìn em lạ mắt nên họ gọi thôi ạ.

Hồng Anh vờ phủ nhận, chuyện cô có giao dịch với Nam Phong và năm lần bảy lượt anh ta tìm đến cô, một lời cô cũng không tâm sự cho đàn chị biết.

-- Cũng có thể. Nhưng dù sao chị cũng mừng cho em. Cố gắng mà làm cho tốt.

Tay kẹp điếu thuốc, Hà Lisa hít một hơi sâu và nhả khói vào khoảng không, ánh mắt chị ta mơ màng vẻ khoan khoái lắm.

-- Em dọn xong rồi, xe cũng đang chờ sẵn, tranh thủ chuyển đến rồi tối đi làm luôn. Em đi chị nhé. Lát chị em gặp nhau trên bar!

Tay xách hai túi lớn những quần áo lỉnh kỉnh, Hồng Anh bày ra bộ mặt vui vẻ và tạm biệt Hà Lisa.

-- Chuyển nhà thôi mà có nhất thiết phải gấp thế không?

-- Em thuê rồi nên chuyển luôn cho đỡ mệt. Lúc nào rảnh ghé qua chỗ em chơi nha.

Em đi đây.

-- Ừ. Đi đi. Bướng bỉnh thấy ghét.

Hồng Anh mỉm cười quay người bước ra sân, lúc đi qua căn phòng đầu khú trọ tập thể, cô ngưng lại và nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa trong nhà. Nhìn thấy Hồng Anh, hai đứa nhỏ lễ phép cất lời chào:

-- Cháu chào cô!

-- Ừ. Cô đi đây.

Hồng Anh nhìn hai đứa trẻ mà thấy lòng nặng trĩu, đứng nhìn một lát, cô quay người và rảo bước thật nhanh ra đầu hẻm.

***

Chuyển đến nơi ở mới nên Hồng Anh khá bận rộn, cô loay hoay sắp xếp đồ đạc và trang trí phòng theo ý mình, trời tối mịt cô mới ngừng tay để sửa soạn đi làm. Tắm gội và make up thật nhanh, Hồng Anh đeo túi xách và chạy vội xuống dưới, khi chạy gần đến tầng 1 cô vô tình va vào một thân thể cao lớn.

-- Uii...

Hồng Anh suýt ngã nhào xuống cầu thang vì đôi guốc cao của mình, người đàn ông kịp thời đưa tay giữ cô lại và thận trọng nhắc nhở:

-- Đi chậm thôi chứ?

-- Cảm ơn anh!

Hồng Anh e thẹn đáp lời nhưng thật sự chân cô vẫn bị đau quá, ngồi hẳn xuống bậc thang, Hồng Anh nhăn nhó xoa nắn chân của mình. Trời tối, mọi người đi vắng cả, cô mới đến nên quên không bật đèn ở hành lang và các lối đi lại. Thành thử...

-- Hôm sau chú ý bật đèn lên, mà em mới đến đây à?

Người đàn ông tò mò hỏi thêm khi thấy khu trọ xuất hiện một cô nàng khá xinh xắn.

-- Vâng. Em mới chuyển đến lúc chiều nay. Em đi làm đây ạ!

Người đàn ông còn muốn hỏi han thêm vài điều nhưng Hồng Anh đã kịp đứng dậy và chạy vội đi, dáng vẻ hớt hải giống như là có chuyện gì quan trọng lắm.

***

Hơn 7h Hồng Anh mới có mặt tại quầy bar, vừa nhìn thấy cô, Hà Lisa đã trừng mắt nhìn và hỏi:

-- Lại đi muộn?

-- Chuyển nhà mới nên bận rộn quá chị ạ. Khi nãy bị ngã... suýt trẹo chân nữa.

-- Hấp tấp vụng về!

Hà Lisa lạnh lùng nhận xét.

-- Hihi...

-- Cười con khỉ ấy. Nhận lệnh phân công đi kìa.

-- Đây, bây giờ em vào xem.

-- Đi làm bằng gì đấy?

-- Em đi xe ôm. Hơn 1km cũng nhanh mà chị.

-- Ừm. Thôi chị chuẩn bị lên sàn nhảy đây. Sắp đến ngày hay sao ý, thấy đau bụng quá.

-- Chị xin nghỉ đi, phục vụ trong phòng bar thôi, ngộ nhỡ... nói với anh Thiên xem sao...

-- Chắc chưa đâu. Lên sàn nhảy một lát mệt nhưng mà thích, xõa nhiệt tình. Còn hơn là vào trong phòng với mấy thằng háo sắc.

-- Nhưng mà chị phải chú ý đấy nhé.

-- Còn phải dạy tôi nữa. Hôm nay phòng gì?

-- Phòng bar hạng nhì chị ạ.

-- Đi đi.

Bưng khay rượu tiến về phòng bar được phân công, tâm trạng Hồng Anh vui vẻ nên gương mặt không giấu được nụ cười. Thứ nhất là hôm nay cô thuê được nơi ở mới, nữa là bởi, cảm giác được tự đo đang dần xâm chiếm lấy trái tim và khối óc, ngày hôm nay người đàn ông ấy đã buông tha cho cô rồi.

Bước vào trong phòng, Hồng Anh thoáng nhìn thấy có 4 người tuổi trung niên, họ có một đặc điểm chung là thấp và béo. Cách ăn mặc cũng toát lên một phong thái của những người có chức quyền. Hồng Anh bỗng cảm thấy không gian này có chút áp lực, cô quỳ gối và nhẹ nhàng nói:

-- Các anh muốn dùng loại rượu nào ạ?

-- Cristal Brut 1990!

Người đàn ông mặc bộ vest màu trắng chỉ tay vào chai rượu ở giữa và lạnh lùng đáp.

-- Vâng!

Động tác thành thạo, Hồng Anh bật nắp chai rượu, cô nghiêng người và đổ thứ chất lỏng ấy lần lượt vào 4 chiếc ly thủy tinh cao cấp. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, người đàn ông mặc vest trắng cảm thấy rất hài lòng.

-- Em mời các anh ạ!

Hồng Anh lễ phép dâng ly rượu cho từng người, khi chiếc ly thủy tinh đưa lên trước mặt người đàn ông mặc vest trắng, ông ta không vội nhận lấy mà chậm rãi quan sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, những ngón tay ấm áp cũng tranh thủ động chạm lên mu bàn tay mịn màng của Hồng Anh.

-- Em đẹp lắm!

Người đàn ông dịu dàng cất lời khen ngợi.

-- Em cảm ơn.

Nói đoạn người đó nhận lấy ly rượu và ngồi thẳng người, ông ta cụng ly với mấy người còn lại, thản nhiên trao đổi về công việc làm ăn. Hồng Anh nghe không thiếu một chữ nhưng thật sự là, đối với mấy lĩnh vực không thuộc tầm hiểu biết của bản thân nên cô không lĩnh hội được điều gì. Đôi chân quỳ dưới thảm, khuôn mặt gần như là ngây ngốc khi lắng nghe những chủ đề sáo rỗng ấy.

-- Có mỏi chân không? Ngồi lên đây với anh nhé!

Người đàn ông nhìn dáng vẻ yêu kiều của Hồng Anh dưới thảm trải mà động lòng xót xa, một tay đưa lên phía trước, ánh nhìn đầy thiện cảm... Cô cảm thấy những vị khách ngày hôm nay khá lịch sự, phong thái của họ khác hẳn những vị khách vẫn thường đến đây. Một từ ngữ dung tục cô cũng không tìm ra được trong cách nói chuyện của họ.

-- Em cảm ơn, đây là công việc của em. Em ngồi ở đây cũng được ạ!

Dẫu chênh lệch về tuổi tác rất nhiều, nhưng khách hàng là Thượng đế, và bởi vậy, dù khách nhỏ tuổi hay lớn tuổi thì cung cách xưng hô mặc định vẫn là "em" và "các anh". Hồng Anh lễ phép từ chối.

-- Anh hiểu đó là quy cách làm việc tại nơi này, nhưng bây giờ, anh cho phép em được tự do thoải mái hơn. Ngồi lên đây với anh nhé.

Vừa nói người đàn ông vừa thuận tay nhét tiền vào giữa khe ngực của Hồng Anh, ánh nhìn vô cùng trìu mến. Cô bối rối cảm ơn và ngồi lên theo yêu cầu của khách.

-- Các anh có muốn gọi thêm người không?

Người đàn ông một tay cầm ly rượu, tay còn lại vòng tay ôm Hồng Anh và hỏi mấy người còn lại.

-- Cũng được. Nhưng hôm nay về sớm hơn một chút nhỉ?

-- Không thành vấn đề.

Lát sau cửa phòng bar bật mở, vẫn là Minh Thiên đi vào trước tiên, theo sau là 3 cô nàng diện váy ngắn tới mông, hương nước hoa nữ ngập tràn trong không gian mờ ảo.

Ghé tai Hồng Anh, người đàn ông mặc vest trắng thì thầm:

-- Có thể ôm em một lát không?

-- Nếu như anh muốn!

Hồng Anh đáp lời không do dự. Chỉ chờ có vậy, người đàn ông dùng sức và bế Hồng Anh ngồi lên chân mình, đôi bàn tay mềm mại của ông ta tùy hứng miết nhẹ lên vòng eo xinh đẹp của cô.

-- Uống rượu cùng anh nhé?

-- Em xin lỗi, em không uống được rượu.

-- Một chút thôi, em sẽ thấy thú vị hơn đấy.

***

1h khuya Hồng Anh mới về đến khu trọ. Phố phường chìm vào giấc ngủ, trả tiền taxi, cô xuống xe và lặng lẽ mở khóa cổng đi vào trong sân. Khu trọ vẫn còn phòng có ánh sáng đèn hắt ra. Đi đôi guốc cao, sợ bị trượt chân một lần nữa nên Hồng Anh cố gắng đi thật chậm, nữa là sợ đêm vắng, tiếng giày cao gót gây ra tiếng ồn sẽ ảnh hưởng tới mọi người.

Đứng trước cửa phòng, Hồng Anh loay hoay tìm chìa khóa trong túi xach, đang chăm chú thì cô giật mình suýt vỡ tim vì bóng dáng cao lớn và giọng nói của người đàn ông ở phòng kế bên.

-- Em đi đâu về mà muộn thế?

Là anh chàng cô chạm mặt lúc chiều tối. Dưới ánh sáng của đèn hành lang, Hồng Anh thấy anh ấy khá điển trai.

-- Ôi, anh chưa ngủ ạ?

Hồng Anh cười cười đáp lại, trống ngực vẫn đập loạn xạ không ngừng.

-- Anh đang làm bản báo cáo để ngày mai nộp cho sếp, buồn ngủ quá nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.

Cạch.

Cửa phòng bật mở, Hồng Anh đáp lời:

-- Vâng. Anh làm việc rồi nghỉ sớm nhé.

Cô toan bước vào bên trong thì anh chàng ấy lại tiếp lời:

-- Em tên là gì nhỉ? Anh hỏi để dễ bề xưng hô.

-- Em là Hồng Anh!

-- Tên đẹp quá. Lại xinh gái thế này...

Anh là Đức Anh. Em gọi anh là Đức cũng được.

-- Anh em mình có đặc điểm chung đấy!

-- Là gì vậy em?

-- Đều có chữ "Anh" trong tên gọi.

-- Ừ nhỉ. ^^

-- Muộn rồi, em vào nhà nghỉ ngơi đây. Bye anh nhé.

-- Bye em. Ngủ ngon...

Đêm thu, tiết trời như lạnh hơn, có chút lười biếng nhưng Hồng Anh vẫn bật nước và đi tắm gội, vì đó là thói quen mỗi khi đi làm về, nếu như đi ngủ luôn cô sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nước ấm khiến đầu óc cô tỉnh táo, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều. Buổi tối ngày hôm nay... người đàn ông mặc vest trắng đã boa cho cô rất nhiều tiền!

Tắm xong, Hồng Anh mở hé cửa sổ và hít hà không khí của trời thu lúc đêm muộn, cảnh vật yên tĩnh, ánh sáng vàng vọt của đèn đường chiếu rọi qua những tán lá cây tạo thành những vệt sáng mơ hồ đầy ảo giác. Đêm đầu tiên ở một nơi ở mới, cảm giác thật tuyệt!

Trở về giường nằm, Hồng Anh trở mình từ bên này qua bên kia, cô lướt web một cách vô định, trong đầu chợt nghĩ về số tiền Nam Phong chuyển khoản cho mình vào lúc sáng nay, có nên thanh toán một lần cho dứt điểm nợ nần với đám người cho vay lãi cao không nhỉ? Miên man suy nghĩ, Hồng Anh nhắm nghiền đôi mắt và chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay...