Hai tay dâng ly rượu lên trước mặt, Hồng Anh e thẹn nói với Huy:
-- Rượu của anh đây!
Huy, trước nay cậu chưa từng sử dụng mấy loại đồ uống vô bổ như thế này, nhưng vì cô nàng trước mặt, Huy mạnh dạn đưa tay lên phía trước và nhận lấy ly rượu. Khoảnh khắc những ngón tay tiếp xúc với nhau khi chạm vào ly rượu... Huy thấy trái tim mình thổn thức.
Huy im lặng không nói, càng không có động thái đùa ghẹo thái quá giống như đám bạn của mình, tuy nhiên, vào giây phút Hồng Anh chuẩn bị quay người rót rượu cho người khác, Huy lấy hết can đảm, cậu dùng sức kéo tay Hồng Anh ngồi lại, đồng thời cậu nhét tiền vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
-- Ngồi lại đây với tôi được không?
Huy nhẹ nhàng nói.
Số tiền ấy, là tiền học bổng của kỳ này, trước khi quyết định xuất hiện ở Selena một lần nữa, Huy có tìm hiểu và biết được, nếu muốn thân mật hơn với nhân viên phục vụ thì phải có tiền.
Hồng Anh ngạc nhiên quay người lại. Nhìn cậu ấy... khá nghiêm túc, thậm chí trong ánh nhìn cũng toát lên vẻ đứng đắn, vậy tại sao lại boa tiền cho cô?
-- Cảm ơn anh!
Hồng Anh cúi đầu lễ phép.
-- Em tên là gì?
Huy thực sự tò mò về tên gọi của Hồng Anh.
-- Alida!
-- Đó có phải là tên thật của em không?
Trong đáy mắt Huy ẩn hiện sự mong mỏi câu trả lời thật lòng của Hồng Anh, cô không nỡ nói dối, khuôn miệng xinh xắn khẽ mấp máy:
-- Đó chỉ là danh xưng tại nơi này thôi ạ.
-- Anh muốn nghe em nói thật.
-- Tên em là Hồng Anh!
Hồng Anh! Cái tên đẹp như người. Huy thầm cảm thán trong đầu. Boa chút tiền để được trò chuyện với người đẹp quả thực rất đáng giá. Huy bỗng thấy phấn chấn lạ kỳ, cậu vui vẻ nói thêm:
-- Rót rượu cho anh được không?
Dẫu không quen uống rượu nhưng vì đó là do Hồng Anh tự tay rót nên bỗng nhiên Huy cảm thấy đồ uống rất ngon.
-- Dạ, được.
Hồng Anh xoay người lại, cô nghiêng đầu, cánh tay nhỏ nhắn rót rượu vào ly một cách thuần thục, nhìn thứ nước màu đỏ cam sóng sánh chảy vào ly thủy tinh, Huy thấy mình như bị cuốn vào luồng cảm xúc mới. Một ý nghĩ chợt xảy đến trong não bộ, Huy muốn được tiếp cận Hồng Anh nhiều hơn nữa...
Cánh cửa phòng bar bật mở, Minh Thiên bước vào trước, theo sau là dàn mỹ nhân đã được chỉ định. Huy chưa kịp hỏi gì thêm thì quản lý bar đã nhanh miệng nói với Hồng Anh:
-- Alida, em lên phòng bar Vip luôn nhé. Khách đang chờ!
Hồng Anh nghe trái tim mình lỗi nhịp, khách chỉ định giữa chừng thế này, nếu không phải là "anh ta" thì còn có thể là ai khác được đây? Gương mặt Huy lộ rõ vẻ thất vọng. Tiền học bổng cả kỳ, hơn nữa là giải thưởng xuất sắc nhất... vậy mà cậu mới chỉ hỏi được tên thật của cô nàng, chạm tay một chút...
-- Vâng. Em lên ngay đây.
Công việc của Hồng Anh là vậy, không có khái niệm kén khách, bất kể là ai chỉ định cô đều phải phục tùng mệnh lệnh. Nhìn theo bóng dáng yêu kiều khuất sau cửa phòng bar, Huy thấy tim mình đau nhói, cảm giác như vừa để tuột mất thứ gì quý giá mà bản thân cậu lại không có năng lực níu giữ lại.
Đứng trước căn phòng quen thuộc, Hồng Anh hít một hơi sâu và đẩy cửa đi vào bên trong. Không cần quan sát, cô biết vị khách ngày hôm nay chính là Nam Phong, bởi chỉ có anh ta mới bá đạo ngang ngược như thế, và ngay khi bước vào phòng cô đã cảm nhận được hương thơm nam tính từ người đàn ông ấy.
-- Tôi muốn em nghỉ ngơi... tại sao vẫn ngoan cố đi làm?
Thấy Hồng Anh bước vào, Nam Phong bày ra bộ mặt thoải mái, rốt cuộc vẫn là cô phải phục tùng mệnh lệnh của anh.
-- Anh muốn... và tôi muốn... hai việc ấy có liên quan gì nhau sao?
Thái độ của Hồng Anh lúc này không hề ngoan ngoãn giống như cung cách phục vụ khách hàng tại nơi này, nói cụ thể hơn thì có phần hơi mất lịch sự. Tuy vậy, Nam Phong không hề để bụng, ngược lại còn mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy tà ý.
-- Tôi muốn nó liên quan thì nó sẽ liên quan. Đến đây với tôi nào...
Nam Phong ngả người ra ghế, một tay anh đặt lên đùi, tay còn lại hờ hững buông thõng trên salon.
-- Anh có muốn uống chút rượu không?
Hồng Anh quỳ gối xuống thảm, cô ngẩng cao đầu và chờ đợi câu trả lời của Nam Phong.
-- Không có hứng. Tôi muốn em ngồi lên đây!
-- Vâng.
Hồng Anh ngoan ngoãn đứng dậy và ngồi lên ghế.
-- Ngồi gần lại chút nữa!
Nam Phong thật không chịu nổi thái độ lúc này của cô nàng. Dường như anh dễ tính quá nên cô ta được đà bướng bỉnh? Anh nghiêm nghị ra lệnh.
Hồng Anh cúi mặt và ngồi sát lại bên cạnh Nam Phong. Chỉ chờ có thế, một cánh tay của anh ta nhanh chóng khoác lên vai cô, tay còn lại giữ chặt lấy cằm, ánh nhìn chăm chú như tra khảo:
-- Hôm nay đã uống thuốc gì chưa?
-- Tôi... uống rồi!
Hồng Anh chớp mắt liên tục, cô cảm thấy sợ người đàn ông trước mặt, những người có tiền như anh ta, tâm tư sâu rộng như biển cả, thật sự là không có cách nào để nhìn thấu.
-- Tốt!
Nam Phong kiệm lời thốt ra câu khen ngợi.
-- Tôi lo cho bản thân mình thôi, không cần anh khen.
Xem cái cách cô nàng nói chuyện kìa, thực sự là phải bướng bỉnh như vậy mới được sao?
-- Cô không đòi nợ tôi à?
-- Anh nợ nần gì tôi?
-- Giao dịch thành công nhưng tôi chưa trả hết tiền cho cô!
-- Anh còn muốn gì nữa?
-- Tôi muốn có lần sau... Cùng em!
-- Tôi chỉ đồng ý... cùng anh ngày hôm đó mà thôi. Anh đừng vô lý như vậy.
-- Tôi vô lý ở chỗ nào?
Nam Phong vừa hỏi vừa di chuyển cánh tay từ bờ vai mềm mịn xuống vòng eo nhỏ nhắn của Hồng Anh, những ngón tay hư hỏng dừng lại ở đó thật lâu, bất thình lình anh đưa tay xuống dưới và cố ý kéo chiếc váy ngắn của cô lên cao, vô tình để lộ nội y ra ngoài. Không gian trở nên mờ ám hơn bao giờ hết. Hồng Anh bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn hơn, cô bối rối hỏi:
-- Anh định làm gì tôi?
-- Tôi làm gì ... em cần phải hỏi nữa sao?
-- Anh đừng làm bậy... nơi này là quán bar đấy!
-- Tôi mất tiền vào đây chỉ để làm bậy.
-- Anhhh...
-- Ngoan ngoãn ngồi im... Bằng không... em sẽ bị đuổi việc!
Nam Phong nói ngữ khí như đe dọa. Hồng Anh cảm thấy tức điên, cô vùng vằng đẩy người anh ra nhưng vô ích, sức lực yếu đuối của cô có thể ngăn cản được ham muốn đàn ông đang trào dâng trong cơ thể lúc này của Nam Phong được ư? Thật là không biết tự lượng sức!
Nam Phong cười khẩy, anh bá đạo gác chân mình lên người cô, dùng toàn bộ sức mạnh để áp đảo sự bướng bình lúc này của Hồng Anh. Cô giằng co tới mệt lả nhưng rốt cuộc vẫn là bị người đàn ông này giữ gọn trong lòng. Hai bàn tay ma mãnh ấy không ngừng sờ soạn vòng một của cô, váy áo trên người nhàu nhĩ hết cả.
-- Mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi và anh không còn liên quan gì nữa.
-- Nếu tôi không muốn kết thúc thì sao?
-- Anh định làm gì tôi?
-- Tôi nhớ mùi hương trên cơ thể em!
Nam Phong dịu dàng cất lời. Thực lòng từ lần gần gũi thân mật đó, tâm trí anh bị hình ảnh của cô nàng áp đảo, sự bướng bỉnh đến ngây thơ ấy không có cách nào thoát ra khỏi não bộ của anh.
Hồng Anh lặng người, người đàn ông này định dùng chiêu bài gì để đánh lạc hướng cô đây, sự dịu dàng ấy rất đáng để đề phòng.
-- Anh buông tay!
-- Em như vậy là sao?
-- Tôi chỉ rót rượu cho anh, những chuyện khác mong anh giữ phép tắc.
-- Chỉ có tôi và em, không cần phép tắc gì hết. Nếu em muốn thì có thể ngồi lên người tôi.
-- Anhhh...
-- Sao nào? Bằng không thì ngoan ngoãn đi... chúng ta... đâu phải mới lần đầu tiên?
-- Anh đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
-- Tại sao không được?
-- Anh được cái anh muốn, tôi thì có tiền. Như thế là hết. Chúng ta không dính líu gì nhau. Bởi vậy anh buông tay ra đi, đừng tùy ý động chạm như vậy.
-- Chuyện của chúng ta vẫn chưa hết!
Nam Phong mặt dày lý lẽ.
-- Anh còn muốn gì nữa?
Hồng Anh co giãy khi mà chiếc váy ngắn của cô bị Nam Phong kéo xuống gối chân, chiếc quần l.ot bé tẹo cũng theo cử động tay của anh mà tuột xuống. Nơi thầm kín gần như phô bày trọn vẹn không che chắn, Nam Phong nuốt nước miếng trong vô thức, anh thấy toàn thân nóng bừng, ham muốn mỗi lúc một dâng cao không có cách nào dừng lại được.
-- Muốn làm t.ình với em!!
Nam Phong ghé tai Hồng Anh và thì thầm, cô chưa kịp hét lên thì anh đã kịp thời cúi xuống và khóa môi cô, nụ hôn bá đạo tới mức Hồng Anh như bị thôi miên, đôi cánh tay anh ngang ngược tự cởi đồ trên người mình xuống, trong giây lát, cả hai đều trong trạng thái thiếu vải. Hồng Anh run rẩy trong vòng tay của người đàn ông ấy, cô thật sự sẽ h.ave s.ex ngay tại căn phòng này sao?
-- Anh bị điên thật rồi!!
Hồng Anh tức giận tới bật khóc, những ngón tay nhỏ nhắn bám vào bờ vai Nam Phong và không ngừng hờn dỗi.
-- Đúng vậy. Tôi bị điên rồi. Tôi đang bị điên vì khao khát cơ thể em.
Dứt lời, Nam Phong dùng nụ hôn ướŧ áŧ để áp đảo đi sự ngang bướng của Hồng Anh, dưới hạ thân, vật đàn ông cường tráng không ngừng đùa ghẹo và kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào huyệt đạo ẩm ướt của cô.
-- Em không muốn... nhưng tại sao nơi ấy lại ướŧ áŧ như vậy?
Hồng Anh đỏ mặt, thực sự cô cũng không hiểu vì sao nơi ấy lại tiếp nhận tín hiệu hư hỏng ấy nhanh đến thế nữa.
-- Mình bắt đầu được không?
Nam Phong thì thầm, một câu hỏi thật vô nghĩa, nếu Hồng Anh nói dừng lại, chắc gì anh đã đồng ý?
-- Anh cho tôi quyền lựa chọn sao?
-- Ý em là gì?
-- Nếu tôi không đồng ý, anh sẽ dừng lại chứ?
-- Đương nhiên là không, tôi chỉ hỏi cho có thôi!!
(Hix, toy mệt mõi thặc xự)
Lời vừa dứt, Nam Phong cúi mặt xuống và hôn lên thềm ngực căng đầy của Hồng Anh, một tay kéo chân cô lên cao, khẽ dùng sức, thân dưới không chút cản trở mà trực tiếp đi vào sâu trong mê cung huyền bí ấy.
-- Ưhh...
Hồng Anh vô thức bật ra tiếng rên khe khẽ.
-- Tôi không mặc áo mưa, em nhớ nhiệm vụ của mình chưa?
Nam Phong nửa nằm nửa quỳ trên salon, anh say mê ra vào hang động ẩm ướt ấy, nhìn gương mặt nhăn nhó của Hồng Anh, anh ghé tai cô và thì thầm.
-- Nhiệm vụ của tôi là gì?
-- Uống thuốc.
-- Sáng nay tôi mới uống rồi!
Hồng Anh ngây thơ đáp lời.
-- Nhưng bây giờ tôi sẽ cho vào bên trong, thuốc lúc sáng không còn tác dụng nữa.
-- Anhhh... anh dừng lại đi...
Hồng Anh không có cách nào ngăn lại được hành động này của Nam Phong, nói thẳng ra hiện tại cô đang bị anh ta cuốn vào những rung cảm thăng hoa tình ái... thật khó mà cưỡng lại được.
-- Khi nào em cầu xin tôi... thì tôi mới dừng.
(tui bỏ dở đoạn này ở đây, hai người họ xẽ he vờ xách mãi mãi)
***
12h đêm, Huy về đến nhà trong trạng thái say khướt. Bước vào phòng khách, Huy giật mình khi thấy mẹ đang nằm bên salon, hai mắt nhắm hờ như ngủ gật. Nghe tiếng động, bà Nga giật mình tỉnh giấc.
-- Huy, con đi đâu mà giờ này mới về?
Hai mắt bà Nga đỏ hoe, những tia máu đỏ in hằn trong mắt, phải chi đã nhiều đêm ròng bà ấy không ngủ được?
-- Con đi sinh nhật bạn!
Huy mệt mỏi đáp lời mẹ. Tâm trạng của cậu bây giờ đang rất tệ.
-- Sinh nhật gì mà nhiều thế? Cứ dăm ba ngày lại một cái sinh nhật? Con học ở đâu cái kiểu nói dối như này hả? Từ khi nào con lại đàn đúm với mấy đứa bạn hư hỏng như thế?
-- Con đang say lắm, mẹ đừng hỏi nữa.
-- Bố con nhà anh bây giờ thì giỏi rồi!
Bà Nga hờn dỗi bỏ về phòng riêng, căn nhà chỉ hai người đàn ông, một già một trẻ... giờ đây ai cũng sa đà vào rượu bia đêm ngày.
Về phòng riêng, việc đầu tiên là Huy chạy vào WC và nôn không ngừng, buổi tối khi ngồi ở phòng bar, vì chán nản nên cậu đã uống không ít rượu. Thứ đồ uống ấy có lẽ chỉ hợp với tâm trạng chứ không tốt cho bao tử của cậu chút nào. Dẫu say, đầu óc quay cuồng nhưng không hiểu sao hình ảnh của Alida - Hồng Anh - cô nàng phục vụ ở quán bar cứ lởn vởn trong tâm trí Huy mãi. Cảm giác này dằn vặt, khó chịu đến phát điên.
***
Sáng hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại làm Hồng Anh giật mình tỉnh giấc, nhìn qua ô cửa nhỏ, ánh nắng mặt trời đã lên cao, cô uể oải tìm kiếm điện thoại. Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Hồng Anh tỉnh hẳn. Người đàn ông này... nhất định không chịu buông tha cho cô sao? Vừa mới buổi sáng thức dậy thôi mà?
-- Anh gọi tôi có việc gì?
Rời khỏi giường ngủ và bước ra ngoài sân, Hồng Anh nói bằng giọng nghiêm nghị.
-- Đưa em đi mua thuốc.
Nam Phong thản nhiên đáp lời.
-- Việc ... việc đó... Tôi tự lo được. Không phiền đến anh.
-- Tại sao lại phiền? Tôi là người khiến em phải uống thuốc... tôi cảm thấy việc này cũng có một phần trách nhiệm của tôi.
-- Anhhh... Tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì? Anh rảnh quá hay gì mà lúc nào cũng quanh quẩn đi theo tôi thế?
-- Cũng không rảnh lắm. Nhưng đột nhiên có hứng thú với em.
-- Chuyện tối qua... tôi hy vọng không có lần sau nữa.
-- Vì sao?
-- Giao dịch của chúng ta kết thúc rồi.
-- Tôi chưa muốn nó kết thúc.
-- Anh không giữ lời hứa à?
-- Tôi đã hứa gì nhỉ?
-- Anhhhh...
Hồng Anh cảm thấy tức điên vì thái độ này của Nam Phong.
-- Không nói chuyện với anh nữa.
Hồng Anh định tắt máy thì Nam Phong nói thêm:
-- Ừ, tắt máy đi rồi ra đầu ngõ gặp tôi. Tôi đang chờ em ở bên ngoài.
Nghe vậy Hồng Anh chột dạ, cô lo lắng hỏi lại:
-- Anh vừa nói cái gì thế?
-- Tôi đang ở gần khu em ở. Nhanh lên nhé. Tôi không có kiên nhẫn chờ đợi người khác đâu.
-- Tại sao tôi phải ra ngoài gặp anh?
-- Tôi đưa em đi mua thuốc.
-- Việc đó tôi tự làm được.
-- Nhưng tôi muốn giúp em.
-- Anh có thể thôi vô lý như vậy được không? Đừng cố tỏ ra quan tâm và thân thiết với tôi như vậy. Giữa chúng ta đâu có quan hệ gì?
-- Quan h.ệ t.ình d.ục còn chưa đủ thân thiết hay gì? Em còn muốn quan hệ như nào nữa?
-- Anh đang nói cái gì vậy?
Hồng Anh thật không thể ngờ người đàn ông này lại bá đạo đến như thế.
-- Nhanh chóng ra ngoài này gặp tôi một lát đi.
-- Anh biết tôi ở đâu mà nói tôi ra ngoài?
-- Ngày sinh tháng đẻ, thậm chí là tên phụ huynh của em tôi cũng hiểu rất rõ. Em ở đâu không lẽ tôi không tìm hiểu được sao?
-- Anh định bày trò gì với tôi?
Hồng Anh lo lắng khi nghe Nam Phong nhắc đến bố mẹ cô.
-- Nếu em ngoan ngoãn nghe lời... thì tôi sẽ không làm gì cả, ngoài làm t.ình ra ... tôi không muốn làm điều gì tổn hại đến em.
-- Anh điên thật rồi!!
Hồng Anh hậm hực tắt máy, dẫu bực bội nhưng không hiểu sao có một nỗi sợ vô hình nào đó đã thôi thúc cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Bước vào trong và làm vệ sinh cá nhân thật nhanh, lát sau Hồng Anh bỏ ra ngoài để đi gặp Nam Phong, người đàn ông bí ẩn như anh ta nếu muốn giở trò thì thật sự có cả trăm ngàn cách. Và bởi vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh. Nghĩ lại Hồng Anh cảm thấy hối hận khi đã ngây thơ đồng ý thực hiện giao dịch với anh ta.
Vừa bước ra đường lớn Hồng Anh đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nam Phong. Anh ta đứng dựa lưng vào xe, thái độ bình thản giống như đã biết trước kết quả Hồng Anh chắc chắn sẽ xuất hiện.
-- Hiệu thuốc ở phía đối diện, tôi có thể tự mua được. Anh đi về được chưa?
Nhìn Nam Phong, Hồng Anh bối rối cất lời.
-- Lên xe!
Nam Phong mở cửa xe và lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh.
-- Tại sao tôi phải nghe lời anh?
Hồng Anh định bày ra thái độ bướng bỉnh không chịu nghe lời nhưng Nam Phong không kiên nhẫn được như vậy, anh kéo tay cô ngồi vào cạnh ghế lái, thẳng tay đóng cửa xe cái rầm. Hồng Anh giật mình suýt vỡ tim.
-- Chỉ là thuốc tránh th.ai, tôi có thể tự mua được. Anh thả tôi xuống.
-- Mua thuốc ở khu này tôi không thấy yên tâm.
-- Thuốc nào chả giống nhau.
-- Lỡ như cô uống phải thuốc dởm... Vẫn có thai thì sao?
-- Thuốc... thuốc... dởm? Anh thì biết gì mà bảo thuốc dởm với thuốc xịn?
-- Tóm lại đi mua thuốc ở chỗ khác.
-- Anh vô lý thật sự.
-- Tôi chỉ sợ cô đổ vạ cho tôi thôi.
-- Tôi đổ vạ gì anh?
-- Lỡ như có th.ai thật, lúc ấy cô bắt đền tôi thì sao? Người như các cô... biết đứa nhỏ là con của ai chứ?
-- Anhhh!!
Hồng Anh cảm thấy căm hận lời nói của người đàn ông này vô cùng. Như vậy là anh ta đang sỉ nhục cô sao? Rõ ràng... lần đầu tiên, lần thứ hai rồi thứ 3... cũng là anh ta chiếm đoạt mất của cô. Bây giờ lại nói ra những lời thiếu tôn trọng như vậy. Dẫu không có tình cảm gì với nhau, nhưng thật lòng Hồng Anh vẫn cảm thấy bị tổn thương quá lắm. Cô không nói lại được lý lẽ của anh ta, chỉ biết trút giận qua những giọt nước mắt vô tội.