Sữa tắm hương nước hoa thơm ngào ngạt, trong bồn tắm rộng lớn, thân hình nhỏ bé của Hồng Anh nằm gọn trong vòng tay của Nam Phong. Giao dịch còn chưa biết có thành công được hay không, nhưng trước mắt Hồng Anh cảm thấy mình sắp bị người đàn ông này nhấn chìm vào du͙© vọиɠ không lối thoát. Thân thể anh ấy, gương mặt điển trai và cử chỉ lạnh lùng nửa như vô tâm, nửa như muốn chiếm hữu khiến Hồng Anh nhất thời bị tò mò mà cuốn hút.
Tắm rửa xong xuôi, Nam Phong quấn cho Hồng Anh một chiếc khăn lớn, không đúng, là hai người cùng quấn chung một chiếc khăn, anh bế cô từ phòng tắm ra đến giường ngủ. Màn đêm đã bao trùm bốn phía, trong phòng tối mịt, Nam Phong khẽ huơ tay trước đèn ngủ, ánh sáng màu vàng nhạt dần chiếu sáng góc giường ngủ nơi hai người đang nằm. Bây giờ Hồng Anh mới chú ý, ga giường và chăn màu trắng lúc cô mới đến bây giờ đã được thay tháo sang màu nâu trầm sang trọng. Nhẽ trong lúc hai người đi tắm... ai đó đã vào đây làm việc đó ư? Có chút thắc mắc song Hồng Anh cũng tự hiểu được rằng, ở căn biệt thự của người đàn ông giàu có này... chuyện gì cũng có thể xảy đến!
Tắm xong Hồng Anh cảm thấy hơi lạnh, cô kéo chăn và đắp lên người, tự ý nằm tránh xa một góc để không tiếp xúc thân mật với Nam Phong.
-- Còn đau không?
Trong đầu Nam Phong không ngừng suy nghĩ về vết m.áu lưu giữ lần đầu của cô gái này, theo như anh được biết, lần đầu thâm nhập... sẽ không tránh được tổn thương nên sẽ có cảm giác bị đau. Nghĩ vậy nên anh gặng hỏi.
-- Sao cơ?
Hồng Anh ngơ ngác như không hiểu Nam Phong đang nói gì.
-- Chỗ đó còn đau không?
Lúc này cô mới chợt hiểu ra, anh ta là đang quan tâm đến nơi nhạy cảm của mình. Đúng là khi ấy cô có chút đau, bây giờ thì đỡ hơn chút... Hóa ra lần đầu mà sách báo nói cũng không quá kinh khủng như cô đã tưởng tượng!
-- Một chút!
Hồng Anh đáp lời cộc lốc.
-- Là lần đầu... tại sao không nói sớm?
Nam Phong tiếp tục thắc mắc.
-- Lần đầu hay lần thứ n thì tính chất sự việc đâu có khác gì nhau? Rốt cuộc cũng chỉ là một hình thức giao dịch thương mại. Anh được thỏa mãn, tôi thì có tiền.
"Cứng đầu"!! Nam Phong thầm nhận xét Hồng Anh.
-- Ý tôi là, nếu biết là lần đầu của cô... tôi sẽ không mạnh bạo như thế!
Câu nói ấy khiến Hồng Anh đỏ mặt, não bộ chợt hiện về hình ảnh lúc hai người dính lấy nhau, thân thể nhỏ bé của cô bị khuất lấp bởi cơ thể cao lớn của anh, và nơi kín đáo ấy, anh đã dùng gần như toàn bộ sự mạnh mẽ của mình mà đi vào sâu trong cơ thể cô.
-- Lần sau thì sao?
Hồng Anh ngây thơ hỏi lại, nhưng lời vừa dứt cô liền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Còn muốn có lần sau nữa sao??
-- Lần sau sẽ không đau như vậy nữa. Nhưng mà cô thích có lần sau nữa à?
Nam Phong phấn khích, anh xoay người và nằm sát lại phía Hồng Anh, cả cơ thể trần trụi không đắp chăn ngang nhiên co giãy trên giường. Hồng Anh chợt nghĩ, người đàn ông này, anh ấy thực sự không biết đến hai từ "xấu hổ"?
-- Chúng ta... đã làm xong rồi. Khi nào thì tôi có thể rời khỏi đây?
-- Tôi đã nói với quản lý của cô rồi, chuyện này cũng đã thông báo với cô trước lúc đi tắm. Nhẽ tắm xong não của cô rớt luôn ở trong bồn tắm rồi ư?
Hồng Anh tròn mắt, người đàn ông này nói năng thật tùy hứng. Cô cảm thấy tức điên mà không phản biện được gì, rõ ràng là cô quên thật.
-- Vậy anh giữ tôi ở đây làm gì?
-- Làʍ t̠ìиɦ!!
Nam Phong đáp lời không hề thấy ngượng.
-- Mới... mới... chúng ta vừa mới làm... làm chuyện đó lúc chiều nay rồi mà?
-- Ai nói với cô chúng ta sẽ chỉ làm một lần??
Nam Phong lý lẽ.
-- Không phải... không phải là chỉ một lần thôi sao?
-- Ngây thơ lắm cô bé ạ! Cô đồng ý giao dịch với giá 30.000$ nhưng tôi đâu có nói làm một lần thì sẽ được 30.000$??
Hồng Anh lúc này mới cảm thấy mình thật ngốc.
-- Vậy phải làm bao nhiêu lần?
-- Còn tùy vào tâm trạng của tôi!
Hồng Anh bắt đầu cảm thấy hoang mang, cô đang tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng và tồi tệ, cô thấy mình ngu ngốc quá, nếu như trúng bẫy của người đàn ông này... một xu cô cũng không nhận được, ngay cả lần đầu tiên cũng không còn nữa.
-- Bây giờ chúng ta tiếp tục được không?
-- Bây... bây... giờ sao?
-- Đúng. Bây giờ không được à?
-- Tại sao trong một khoảng thời gian ngắn lại phải làm hai lần?
-- Vì sao không thể chứ? Nếu cô muốn 3 lần, tôi đều có thể đáp ứng. Chỉ là hơi quá sức một chút.
Hồng Anh lập tức đỏ mặt, cô ngây thơ nghĩ rằng, việc quan h.ệ chỉ diễn ra một lần trong một ngày là tối đa. (Đúng tấm chiếu mới chưa trải bao giờ đây mà).
Nam Phong bá đạo lật tung chăn trên người Hồng Anh xuống, cánh tay thuận tiện kéo người cô nằm sát lại phía mình, động tác diễn ra nhanh như chớp, trong khoảnh khắc, cả cơ thể Hồng Anh nằm sấp trên người anh ta. Hồng Anh nghe được tiếng trống ngực Nam Phong đang đập rất mạnh.
-- Anh... buông tôi ra!
-- Tôi muốn em nằm lên người tôi!
Nam Phong cất lời dịu dàng, cách xưng hô cũng trở nên mềm mại hơn.
Bàn tay anh di chuyển từ tấm lưng mịn màng xuống đáy hông thắt lại ở chiếc eo nhỏ nhắn, dần dà anh đưa tay xuống và ôm lấy vòng 3 căng tròn của Hồng Anh. Thỏa thích trêu ghẹo.
Hồng Anh run rẩy vì những động tác tay thuần thục đó, cô xấu hổ áp sát mặt vào vòm ngực rắn chắc thoang thoảng mùi hương sữa tắm của anh và né tránh.
-- Hôn tôi đi!
Nam Phong ra lệnh.
Hồng Anh giật mình ngẩng đầu lên như một con rối. Cô ngập ngừng hỏi:
-- Hôn chỗ nào?
-- Môi, mặt, tùy ý cô. Nhưng nếu cô muốn hôn chỗ khác... tôi rất sẵn lòng!
"Chỗ khác" mà Nam Phong nhắc tới chính là khu vực nhạy cảm của anh, biết Hồng Anh mới có lần đầu, chắc chắn chưa có kinh nghiệm... tuy nhiên, nếu như cái đó của anh được bờ môi xinh đẹp ấy chiều chuộng, anh nghĩ mình sẽ rất thích.
Hồng Anh chớp mắt liên tục, cô nhìn chăm chú vào bờ môi trái tim của Nam Phong, lấy hết can đảm, cô gượng gạo đặt xuống đó một nụ hôn. Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi người khác.
Nam Phong tròn mắt quan sát biểu hiện vụng về ấy của Hồng Anh, ngay khi bờ môi xinh xắn của cô chạm lên môi mình, anh tham lam chiếm hữu, Nam Phong chủ động hôn ngược lại, bá đạo tách môi cô ra và tiếp tục trêu ghẹo chiếc lưỡi ướŧ áŧ trong khoang miệng cô. Ở phía dưới, vật đàn ông của anh lại biểu tình, cứ nhằm huyệt đạo tăm tối của Hồng Anh mà mơn trớn đùa ghẹo không chịu buông tha. Nơi bầu ngực căng đầy, Nam Phong đưa tay lên và không ngừng xoa nắn.
-- Ahhh...
Hồng Anh bật lên tiếng rên khe khẽ khi mà cự vật cứng rắn của Nam Phong đi thẳng vào sâu trong cơ thể cô, vừa vặn và chặt chẽ.
-- Bên trong rất tuyệt!
Nam Phong thì thầm, ánh mắt anh đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc vì ham muốn đang dâng cao. Hồng Anh xấu hổ, cô cúi mặt không dám nhìn trực diện vào ánh mắt anh, ở nơi giao thoa âm dương dục tình ấy, cái đó của anh không ngừng cọ sát và đùa ghẹo cô, thứ nước bôi trơn tiết ra ngày càng nhiều...
-- Em đón nhận tôi một cách rất tự nhiên!
Nam Phong cảm thán. Dứt lời anh vòng tay ôm chặt lấy người cô và ngồi thẳng dậy, lúc này Hồng Anh ngồi gọn trong lòng anh, cái đó của anh vẫn chìm sâu trong cơ thể cô, một chút cũng không muốn ra ngoài. Trong tư thế này, dường như cái đó đi vào sâu hơn, Hồng Anh nhăn mặt, cô bám lấy vai anh và suýt xoa. Nam Phong vùi mặt mình vào giữa khe ngực sâu hút của Hồng Anh, môi miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quanh nụ hoa mẫn cảm, thỉnh thoảng anh lại m.út nhẹ, Hồng Anh oằn mình rêи ɾỉ.
-- Vận động một chút đi chứ?
Hồng Anh ngồi im trong lòng anh, mặc kệ Nam Phong chủ động làm mọi thứ, cô ngượng ngùng ôm anh chặt hơn, tuy nhiên thân dưới vẫn không hề nhúc nhích.
-- Cứ như này thì sẽ đến sáng mai đó. Cô không muốn ăn tối à? Thích tôi cho vào trong đến vậy sao?
Thật là... Người đàn ông này kiểu gì anh ta cũng suy luận ra được.
Nam Phong làm chủ cuộc vui, say mê thưởng thức hai trái đào cỡ lớn, anh đặt cô nằm xuống giường, kéo một chân cô gác lên vai mình và mạnh mẽ tiến vào bên trong. Bao nhiêu ham muốn anh đều gửi gắm vào những lần đi vào thật sâu ấy, ga giường nhăn nhúm, cơ mặt Hồng Anh như giãn ra... Nơi thầm kín của cô đang bị người đàn ông này chiếm hữu triệt để. Ngoài trời mưa vẫn chưa thôi rơi, những hạt mưa tí tách rơi trên ô cửa kích, trong căn phòng rộng lớn, cơn mưa dục tình vẫn đang tiếp diễn và chưa có dấu hiệu kết thúc...
***
Ngồi trước bàn học, Huy say sưa đọc tài liệu để chuẩn bị cho bài tiểu luận vào tuần sau. Máy tính bật chế độ sleep, điều chỉnh ánh sáng đèn học vừa đủ để không bị lóa mắt, thỉnh thoảng Huy dùng bút nhớ và đánh dấu lên tài liệu những chi tiết quan trọng. Đọc đến trang thứ 36 của giáo trình, bỗng tin nhắn từ messenger rung lên những hồi chuông thông báo liên tiếp. Huy tháo kính và mở điện thoại ấn xem, vì tò mò!
-- Hôm trước sinh nhật Lâm rất vui vẻ. Tháng tới này sinh nhật Đạt Khôi, anh em có tính set kèo trên Selena một lần nữa không nhỉ?
-- Anh em dưa góp thì đi. Nhóm mình có ai chịu chơi được hơn Lâm. Lên đó phí phục vụ không rẻ đâu.
-- Cứ set kèo đi, anh em dưa góp, còn bao nhiêu tôi chịu hết. Coi như là quà sinh nhật.
-- Không hổ danh là con chủ tịch phường.
Cả đám bạn bè phấn khích hưởng ứng.
Đọc qua một lượt, Huy cảm thấy chán ghét sự đồi trụy, vô bổ của đám bạn cùng lớp, nhấn tay tắt thông báo cho hộp thư này, Huy khóa màn hình và tập trung đọc sách. Nhưng tâm tư lúc này cậu không còn chú ý vào nội dung ở bên trong giáo trình nữa. Nhắc đến Selena, đó là sàn nhảy đầu tiên mà Huy đặt chân tới. Nếu không phải vì nể đám bạn... có lẽ cậu không bao giờ hiểu được sự xa xỉ, d.âm loạn ở bên trong hộp đêm ấy lớn tới mức nào.
Hình ảnh về nữ nhân viên xinh đẹp phục vụ buổi tối hôm đó lại mơn man hiện về trong tâm trí. Ánh mắt như thiêu đốt ánh nhìn của nam nhân, nước da trắng sáng, vô tình gặp cô nàng ở quán ăn trưa nay... Thật sự Huy cảm thấy cô ấy giống như bước ra từ thế giới cổ tích. Nàng là ai? Xuất thân như thế nào? Tại vì sao lại nhắm mắt đưa chân mà lựa chọn công việc ở hộp đêm đó? Người xinh đẹp như nàng... xứng đáng được ở trong một ngôi nhà lớn, bên người chồng điển trai và tài năng, xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp hơn thế... Đời thật trớ trêu.
Huy không hiểu vì sao mình lại xuất hiện những ý niệm lạ lùng như vậy, chỉ là vô tình chạm mặt 2 lần, nhưng thật sự ánh mắt thờ ơ của nàng cứ quẩn quanh trong tâm trí...
Đang lơ đễnh thì cửa phòng có tiếng gõ, Huy nói vọng ra:
-- Cửa không khóa ạ!
-- Đang học bài hả?
Bà Nga dịu dàng bước vào, trên tay là một dĩa trái cây và một ly sữa nóng.
-- Mẹ. Con đang đọc sách.
-- Học gì thì học, chú ý giữ gìn sức khỏe. Ăn trái cây đi này. Hôm qua đi đâu mà về muộn thế?
-- Con xin. Hôm qua sinh nhật Lâm, đám bạn con tổ chức party.
-- Sinh nhật nên mẹ cho ngoại lệ một chút, hạn chế đi chơi về muộn đấy nhé.
-- Con nhớ rồi. Sắp vào kỳ thi học phần nên con không lơ là đâu, mẹ yên tâm đi. Bố chưa về hả mẹ?
-- Bố con đi tiếp khách. Cũng chả hiểu sao đợt này tiệc tùng liên miên. Hôm nào về cũng thấy người toàn mùi rượu.
-- Công việc của bố hay phải gặp gỡ đối tác nên không tránh được những tiệc rượu triền miên như này. Mẹ đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi sớm giữ gìn nhan sắc nữa chứ.
-- Bố anh không về thì tôi làm sao có thể chợp mắt được chứ?
-- Nếu mẹ không muốn bố đi gặp đối tác, mỗi ngày bố đều về sớm ăn tối cùng gia đình để mẹ an tâm ngủ ngon thì bảo bố xin nghỉ việc đi. Đã chấp nhận lựa chọn vào vị trí ấy thì buộc phải hy sinh một số thứ.
-- Mày nói chuyện như ông cụ non...
Thôi mẹ về phòng đây, nhớ uống sữa cho khỏe người đấy. Học ít thôi rồi nghỉ sớm.
-- Con nhớ rồi. Mẹ ngủ ngon!
***
Không nhớ là Nam Phong đã ra vào nơi thầm kín của Hồng Anh bao nhiêu lần, chỉ biết, khi anh trút cạn tinh túy đàn ông của mình vào cơ thể kiều diễm của cô xong thì cả hai đều cảm thấy thấm mệt, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Nam Phong bỏ vào phòng tắm trước, Hồng Anh lười biếng nằm lỳ trên giường, cô kéo chăn che đậy đi cơ thể đang hơ hênh của mình. Lần đầu tiên sau 24 năm cuộc đời cô biết nếm trải cảm giác gần gũi thân xác với đàn ông. Không những vậy, anh ta còn được liệt kê vào danh sách những cực phẩm hiếm có. Hồng Anh không biết nên vui hay nên buồn vì điều này nữa.
-- Đi tắm đi. Muốn nằm đó ăn vạ tôi nữa sao?
Nam Phong lạnh lùng nhắc nhở. Kỳ thực thái độ này của anh ta khiến cô cảm thấy ghét. Không đợi Nam Phong nhắc nhở đến lần thứ 2, Hồng Anh ngồi thẳng dậy, bối rối lấy chăn và quấn quanh người bước vào phòng tắm.
-- Vào phòng tắm mang chăn theo làm gì?
Nam Phong ngạc nhiên hỏi, đồng thời anh dùng tay kéo chăn khỏi người Hồng Anh ra, ngay lập tức cả cơ thể không che đậy của cô phô bày trước mắt anh. Ở giữa hai chân của Hồng Anh, tinh túy đàn ông của Nam Phong đang dần dà chảy ra ngoài, cô ngượng ngùng bỏ đi vào bên trong. Chứng kiến sự việc đó, Nam Phong thoáng suy tư, anh thật không nghĩ ở bên cô nàng... bản thân lại nảy sinh ham muốn mạnh mẽ tới như vậy.
Đứng dưới vòi nước, Hồng Anh để mặc cho những giọt nước trong veo dội thẳng lên người, đầu óc cô lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì cả. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã trở thành đàn bà theo một motip rẻ mạt như thế!
Khi những ngón tay đồng chạm vào vùиɠ ҡíи, cô nhăn mặt vì cảm giác đau rát, có lẽ là lần đầu tiên có sự thâm nhập, không những vậy, kích thước của anh ta không hề nhỏ, lực tác động cũng rất lớn... Kết quả là, nơi ấy đã bị tổn thương.
Lát sau cô quấn khăn tắm và bỏ ra ngoài, Nam Phong đã ăn vận chỉnh tề và ngồi sofa chờ sẵn. Chiếc giường cũng được ai đó dọn dẹp ngăn nắp, Hồng Anh đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm trang phục của mình.
-- Sao còn đứng đó?
-- Đồ của tôi đâu?
-- Đây!
Thì ra thân hình cao lớn của Nam Phong che khuất đi váy áo và túi xách của Hồng Anh. Cô mơn man tiến lại gần, váy và cả đồ lót được xếp ngay ngắn ngay bên cạnh chỗ anh ta ngồi. Hồng Anh che mặt, cúi người và nhặt từng thứ một.
-- Tôi nhìn thấy cả rồi. Cứ đứng đó mặc cũng được. Dù sao tôi cũng đang mệt, chắc chắn không làm gì cô đâu!!
Nam Phong không nhìn Hồng Anh lấy một lần, cô ngẫm nghĩ một chút rồi cũng thản nhiên mặc đồ trước mặt người đàn ông này. Đúng vậy! Hai người đã cùng nhau làm chuyện ghê gớm hơn thế, chỉ là mặc đồ... có gì phải sợ chứ?