Khi phố phường lên đèn cũng là thời điểm Hồng Anh tất bật sửa soạn trang phục, make up tỉ mỉ chuẩn bị đến hộp đêm. Vừa xuống tới sảnh tầng 1 của khu trọ thì Hồng Anh gặp bác bảo vệ, thấy cô, bác bảo vệ vẫy tay ý nói có chuyện cần trao đổi.
-- Có chuyện gì vậy bác? Cháu đến giờ đi làm rồi.
Hồng Anh thắc mắc.
-- Dạo gần đây bác thấy mấy người x.ăm tr.ổ h.ổ b.áo hay quanh quẩn ở khu này lắm, nhớ cẩn thận nhé.
Thoáng rùng mình vì lời nhắc nhở ấy, Hồng Anh vâng dạ:
-- Cháu biết rồi, cảm ơn bác đã nhắc nhở. Cháu đi làm đây.
-- Đi đi...
Bóng dáng Hồng Anh khuất dần sau ngõ phố, hòa mình vào dòng người đang hối hả đi trên đường, thỉnh thoảng cô lại mở điện thoại và xem giờ. Hãy còn 30 phút, vẫn kịp ăn nhanh món gì đó. Bao tử không ngừng biểu tình, Hồng Anh đưa mắt tìm kiếm một quán ăn bình dân, thấy vắng người cô mới lựa chọn đi vào.
-- Em ăn gì nhỉ?
-- Cơm gà sốt nấm!
Hồng Anh vừa ăn vừa tranh thủ đọc tin tức trên điện thoại, bị cuốn vào mấy thứ hay ho trên mạng nên cô quên cả thời gian, lát sau nhớ ra thì chỉ còn 5 phút. Hồng Anh thanh toán và chạy như bay trên đường, vừa đến trước cổng Selena thì vô tình gặp lại người quen. Không đúng, không phải người quen. Thực chất người đó chỉ là một khách hàng ngẫu nhiên ra vào tại hộp đêm này... nếu nói quen, có lẽ là cảm giác quen mặt mà thôi. Hồng Anh đứng đơ người ra vì bắt gặp phải ánh mắt và dáng hình của người đàn ông đêm nọ, anh ta hào phóng và boa cho cô 1.000$.
Đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng, Nam Phong nghiêng người và nói gì đó với tài xế riêng của mình. Bộ âu phục màu xám, dáng hình cao ráo, đặc biệt là thần thái trên gương mặt không hề thay đổi, lạnh lùng và không kém phần cao ngạo. Hồng Anh thầm nghĩ, ông trời thật bất công, ban tặng cho anh ấy sự giàu có thôi chưa đủ, đã thế còn cho thêm vẻ bề ngoài hoàn hảo đến như vậy!
Lát sau Nam Phong quay người đi vào trong, lúc đi ngang qua, ánh mắt anh ngưng lại nhìn Hồng Anh một cái rồi lạnh lùng bước đi. Bên trong vũ trường, thứ âm thanh sôi động và những ánh sáng lấp lánh vẫn rộn ràng như mọi khi, cuộc sống ở nơi đây là vậy, dùng tiền để tiêu khiển mọi cuộc vui.
Hồng Anh bước vào quầy bar, ở đó các chị em đã tụ tập đông đủ, vừa nhìn thấy cô, Hà Lisa nháy mắt ra hiệu cho cô đến gần. Hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đang hút dở, mái tóc vàng được buộc cao tới đỉnh đầu, khẽ nhả khói vào không gian, Hà Lisa chép miệng nói:
-- Làm gì mà đến muộn vậy hả?
Chiếc áo hai dây bó sát lấy cơ thể, lúc này nhìn Hà Lisa rất nóng bỏng, một nửa vòng 1 gần như phô trọn trước ánh nhìn tò mò của người khác, chiếc quần Jean ngắn tới b.ẹn vừa khéo khoe ra đôi chân dài miên man. Hồng Anh đưa ánh mắt quan sát đàn chị và ngầm thừa nhận "Nói về độ s.exy, cô vẫn phải học tập chị ấy rất nhiều".
-- Em mệt quá nên ngủ quên, tranh thủ tắm gội rồi đi ăn cơm nữa.
-- Nhìn gầy đi nhiều đấy.
-- Em gầy sao?
-- Ừ. Béo lên chút nữa thì chỗ này nó mới căng được này.
Vừa nói Hà Lisa không ngại ngần đưa bàn tay lên trước ngực Hồng Anh và vỗ mạnh một cái, cô co rúm người lại rồi kêu ré lên:
-- Chị này, giật cả mình.
-- Ha ha... Còn nhát vầy mà đòi vào đây làm.
Hà Lisa cười sảng khoái.
-- Chị xem lịch phân công chưa?
-- Rồi. Lát nữa tao lên nhảy, khoảng 11h thì đón khách ở phòng hạng nhì. Tranh thủ ngồi chơi một lát. Cất đồ đi, ra xem lịch phân công rồi chuẩn bị.
-- Vâng.
Hồng Anh cất túi xách vào vị trí của mình, sau bữa tối dường như son môi đã nhòe mờ đi không ít, soi gương cô tranh thủ make up thêm một lượt. Dưới ánh đèn lung linh của hộp đêm, Hồng Anh thấy nhan sắc của mình thật sự rất tuyệt.
Phong bar hạng nhì. Khẽ đọc thầm lịch phân công, Hồng Anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, tuy không xa hoa như phòng bar Vip nhưng khách vào đây đa phần đều là người giàu có. Bưng khay rượu và tiến về phòng bar được phân công trên lầu, Hồng Anh không có bất kỳ suy nghĩ gì khác ngoài việc tự an ủi chính mình "cố gắng làm thật tốt"!!
Cánh cửa mở ra, bên trong có khoảng 10 người đàn ông, mùi nước hoa nồng nặc cả không gian, như thường lệ, Hồng Anh quỳ gối và thản nhiên rót rượu cho khách. Ở đây luôn là vậy, ánh sáng chỉ duy trì ở mức mờ ảo, cô không quá quan tâm đến diện mạo của khách như thế nào. Khi rót đến ly thứ 9, bỗng có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cánh tay cô và giữ lại:
-- Không cần rót nữa, ngồi lên đây với anh!
Lời vừa dứt, cánh tay người đàn ông đó như truyền đến sức mạnh, trong giây lát, cả cơ thể nhỏ bé của Hồng Anh đã ngồi gọn trong vòng tay đầy đặn của anh ta. Cô bối rối chưa kịp cất lời thì người đó lại nói:
-- Rót rượu cho mình anh thôi là đủ!
-- Anh... để em rót!
Hồng Anh toan gỡ cánh tay của người đó ra để ngồi xuống dưới nhưng dường như vị khách không chiều theo ý cô, khư khư ôm chặt, thái độ vô cùng thích thú.
-- Cứ ngồi yên, em ngồi thế này và rót rượu cho anh cũng được.
Mấy người xung quanh thì thầm to nhỏ, có vẻ như người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay là thủ lĩnh của đám người còn lại.
Hồng Anh khẽ đáp:
-- Vâng.
Một tay cầm ly thủy tinh, một tay nâng chai rượu, Hồng Anh nghiêng người theo cử động cánh tay để thứ chất lỏng đỏ thẫm như m.áu ấy rơi vào đáy ly trong suốt. Từ phía sau, người đàn ông không ngần ngại đưa tay và siết mạnh vòng eo hờ hững của Hồng Anh. Cô run rẩy nhưng không có cách nào né tránh, việc động chạm này... thực sự là diễn ra thường xuyên.
-- Rượu của anh đây!
Ánh mắt né tránh, Hồng Anh xoay người lại, cô nâng ly rượu lên trước mặt người đàn ông và nhẹ nhàng cất lời.
Người đàn ông nhận lấy ly rượu, anh ta ngửa cổ và uống một ngụm, lát sau anh ta đặt ly rượu xuống bàn, một tay kéo Hồng Anh nằm ngả người xuống, trong phút chốc, người đó cúi xuống và hôn lên môi cô. Hồng Anh tròn mắt, đây là lần thứ 2 khách hàng chủ động hôn môi cô thế này. Nhưng dường như... không chỉ là hôn! Người đó nóng lòng muốn tách bờ môi cô ra, thứ chất lỏng từ khoang miệng nhanh chóng lan truyền sang miệng cô. Trời đất, hành động này là "bón rượu" sao?
Hồng Anh suýt bị sặc vì tình huống bất ngờ này, cô ho sặc sụa vì không lường trước được tình thế, khuôn mặt đỏ gay gắt, cô vội vàng ngồi dậy và thoát khỏi vòng tay của người đàn ông. Đưa tay lên lau đi những giọt rượu vương trên cằm và ngực, Hồng Anh nửa như quỳ nửa như ngồi dưới thảm, trống ngực vẫn đập loạn xạ không yên.
Người đàn ông ngồi trên ghế cười man trá, có vẻ như trêu đùa được nhân viên phục vụ đã tạo cho gã cảm giác thỏa mãn thì phải. Châm điếu thuốc và hút, gã không quan tâm đến Hồng Anh nữa, lúc này cả đám người bắt đầu bàn tán chuyện làm ăn.
Hồng Anh nhanh tay bày biện lại dao nĩa hoa quả trên bàn, đột nhiên cửa phòng bar bật mở, lát sau anh Minh Thiên - quản lý bar đi vào, khẽ cúi người, anh Thiên nói với đám người trong phòng:
-- Xin lỗi các anh, em có việc nên mượn cô bé nhân viên này một lát. Bù lại, em có dẫn đến các mỹ nhân tươi tắn như hoa...
Lời Minh Thiên chưa nói hết thì cả đám mỹ nhân đã chủ động ùa vào, không ai bảo ai, mỗi người tự giác chọn cho mình một vị khách và tùy ý ngồi vào lòng, giọng nói nũng nịu nghe tới rợn người. Hồng Anh lại thấy lo, bị gọi đi bất ngờ thế này không hiểu là cô đã phạm lỗi gì.
-- Ra ngoài đi!
Minh Thiên nói nhỏ với Hồng Anh, ánh mắt như ra lệnh.
-- Vâng.
Hồng Anh nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài, lát sau Minh Thiên quay ra, nhìn cô và nói đúng một câu:
-- Khách chỉ định em lên phòng ba Vip!!
Hồng Anh thoáng giật mình, khách nào lại chỉ định cô thế này nhỉ?
-- Ngay bây giờ sao ạ?
-- Ngay bây giờ!!
-- Vâng.
Hồng Anh bần thần nghĩ ngợi, vừa bước đi cô vừa đưa ra những suy đoán không tên. Cửa phòng bar Vip bật mở, vẫn là không gian yên tĩnh như vốn có, bước vào đây luôn là trạng thái đối lập với sự ồn ào ở ngoài kia. Trong phòng chỉ có duy nhất một vị khách. Hồng Anh nín thở, cô hy vọng không lặp lại tình huống tương tự như vừa xong.
Bước đến gần, cô không do dự mà ngồi xuống thảm trải, thái độ kính cẩn hỏi:
-- Anh muốn uống loại nào ạ?
-- Tùy cô!
Giọng nói của người đàn ông vừa cất lên đã khiến cho Hồng Anh ngạc nhiên tột độ, không phải là người cô đã gặp trước cổng quán bar lúc mới đến sao? Là vị khách bữa trước đã mạnh tay boa cho cô 1.000$?? Lần đầu tiên phục vụ trong phòng chỉ có duy nhất một vị khách như thế này nên Hồng Anh có chút không tự nhiên, không hiểu áp lực từ đâu kéo đến, cô thấy tâm tư chấn động, đôi bàn tay cũng run rẩy vô thức.
Lấy ngẫu nhiên một chai rượu trên bàn, Hồng Anh bật nắp và rót thứ chất lỏng ấy vào ly thủy tỉnh, cô xoay người và dâng ly rượu mời mọc ân cần:
-- Em mời anh!
Nam Phong từ đầu đến cuối quan sát Hồng Anh không bỏ sót một cử chỉ nào, những chốn ăn chơi như vầy anh đã đến không ít, phàm là những cô nàng phục vụ ở đây, nếu gặp khách là chủ động đến gần, động chạm thân mật gần gũi để kiếm tiền boa. Gặp Hồng Anh, là lần đầu tiên anh thấy nhân viên phục vụ e ấp né tránh và sợ hãi động chạm như vậy. Không lẽ có ngoại lệ gì ư???
Nam Phong nhận lấy ly rượu trong tay Hồng Anh, tranh thủ anh cầm lấy tay cô và dừng lại ở đó thật lâu. Hồng Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, cô im lặng cúi đầu, không phản kháng cũng không thân mật nịnh bợ.
-- Rốt cuộc... cô là kiểu người như thế nào?
Không giấu được nỗi tò mò, Nam Phong buột miệng hỏi.
-- Anh dùng rượu tự nhiên!!
Hồng Anh đáp lời nhưng hàm ý không hề chứa đựng câu trả lời mà Nam Phong muốn nghe, điều đó vô tình lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm sự hoài nghi trong anh lúc này.
-- Cô tên là gì?
Nam Phong không chịu buông tha, ánh mắt anh nhìn Hồng Anh không chớp.
-- Alida!!
Hồng Anh bối rối đáp lời.
-- Chú chim nhỏ? Tuyệt đấy!!
Khóe môi Nam Phong khẽ nhếch lên, anh bị cuốn hút với biệt danh dễ thương này của Hồng Anh.
-- Nhưng mà tôi muốn biết tên thật của cô!!
Thu lại nụ cười, Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh tiếp theo.
-- Hồng... Hồng... Anh!!
-- Hồng Anh??
-- Vâng.
-- Cô làm ở đây được bao lâu rồi?
-- Hơn... hơn một tháng ạ!
-- Có nhớ... lần trước chúng ta đã gặp nhau không?
-- Dạ... không.... à... có nhớ!
Hồng Anh nhất thời bối rối, cô đáp lời ngập ngừng không suy nghĩ.
-- 3 lần!
Nam Phong tự tin nhấn mạnh.
-- Sao ạ?
-- Tôi đã gặp cô 3 lần!! Còn nhớ không?
-- Dạ... không... không nhớ.
-- Lần 1 cũng tại nơi này. Ngực cô rất đẹp đấy!
Nam Phong vừa nói vừa nhìn xuống vòng 1 hờ hững của Hồng Anh, khá hài lòng vì vẻ ngoài tự nhiên đó của cô, lát sau anh lại tiếp lời:
-- Lần 2 là lúc tối nay, ở cổng Selena!!
Thật không ngờ anh ta lại lưu tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy! Hồng Anh thầm cảm thán, người như anh ấy, chắc hẳn sẽ gặp gỡ và giao lưu không ít người... chỉ là phút gặp gỡ thoáng qua như này cũng khiến anh để tâm đến vậy sao? Một nhân viên phục vụ quán bar... có gì để anh ta lưu luyến??
-- Lần 3... là ngay lúc này!!
Trầm ngâm một lát, Nam Phong dịu dàng cất lời. Thanh âm nhẹ nhàng cùng ánh mắt đắm đuối của anh thực sự khiến Hồng Anh cảm thấy áp lực, thái độ của anh ta là sao đây? Cô không biết nên nói gì vào lúc này cả, bàn tay vẫn để mặc cho Nam Phong giữ lấy, cô ngồi im dưới thảm trải không dám nhúc nhích. Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả trống ngực cô đang đập rất mạnh.
Bất thình lình, Nam Phong một tay cầm ly rượu, anh cúi người đưa một tay vòng ra phía sau và ôm lấy Hồng Anh, trong giây lát, sức mạnh từ cánh tay anh đã khiến cô ngồi ngay ngắn trên ghế, áp sát với cơ thể nam tính thoang thoảng hương nước hoa quyến rũ.
-- Tôi hỏi ... vì sao cô không trả lời? Có biết như vậy là thiếu tôn trọng khách hàng không hả? Nếu như tôi báo cáo chuyện này với quản lý của cô, hình phạt ngày mai là gì... cô biết rõ rồi chứ?
Ánh mắt Nam Phong nhìn Hồng Anh như châm chọc, Hồng Anh khẽ run lên vì sự đe dọa ẩn ý đó. Cô ngập ngừng đáp:
-- Xin anh rộng lượng bỏ qua...
-- Muốn tôi bỏ qua sao?
-- Vâng.
Hồng Anh khẽ gật đầu.
-- Vậy thì... hãy làm gì đó để tôi vui vẻ hơn đi!
Cánh tay của Nam Phong lại tiếp tục di chuyển, lần này Hồng Anh không chỉ ngồi sát vào người anh nữa mà anh bế cô ngồi gọn trong lòng mình, cự ly vô cùng mờ ám. Hồng Anh run rẩy, cô bối rối cúi người, cánh tay đặt lên tay Nam Phong như ngăn chặn hành vi tùy hứng mà anh có thể làm ra bất cứ lúc nào.
-- Đây là nơi nào... cô có biết không?
-- Hộp đêm Selena!
Hồng Anh yếu ớt cất lời.
-- Khá lắm. Có biết vào đây rồi thì sẽ thế nào không??
Hồng Anh không trả lời, cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, chiếc váy trễ vai hở ra một khoảng da thịt trắng ngần, Nam Phong nhìn vào đó không chớp mắt.
-- Tại sao không trả lời? Cô đang làm tôi mất kiên nhẫn rồi đó?
Nam Phong lạnh lùng cất lời.
-- Để em rót rượu cho anh.
-- Không cần... tôi không có hứng uống rượu nữa. Muốn được nghe cô nói...
-- Anh ... anh... muốn nghe gì ạ?
Nam Phong xoay người Hồng Anh lại, chiếc váy ngắn theo hành động cảm tính đó của anh bị kéo lên cao, vô tình lộ ra chiếc quần l.ót màu đen bé xíu. Hồng Anh đỏ mặt vội vàng kéo váy xuống nhưng vô ích, ở trong tư thế này, muốn khép chân lại cũng khó. Nam Phong dán ánh mắt như khao khát vào nơi nhạy cảm đó, một giây cũng không rời, yết hầu anh trượt xuống trong vô thức, thỉnh thoảng Hồng Anh nghe được cả âm thanh nuốt nước miếng phát ra từ cổ họng anh.
-- Tại sao phải che đi?
Nam Phong nhìn thẳng vào mắt Hồng Anh và hỏi.
Đôi bàn tay bối rối vẫn cố gắng tìm cách kéo chiếc váy ngắn xuống gối, hành động đó sao vô ích quá, Nam Phong giữ chặt lấy hông và chân cô, một chút cũng không cho Hồng Anh có cơ hội nhúc nhích.
Việc trêu đùa thế này thực sự rất thú vị, Nam Phong kiên nhẫn chứng kiến sự ngượng ngùng này của Hồng Anh, cũng chỉ là một nhân viên quán bar, những hành động thân mật như này chỉ là tiểu tiết nhỏ? Vì sao cô ấy lại e thẹn đến thế?
-- Cô rất khác với những người khác!
Nam Phong lại buông ra một lời nhận xét.
-- Không tò mò muốn biết vì sao ư?
-- Dạ, không...
-- Cô rất khiến tôi tò mò đấy!
-- Em... không dám...
Nam Phong cảm thấy khó chịu trước sự bướng bỉnh này của Hồng Anh, tại sao cô ta lại không biết nắm lấy cơ hội này chứ?
-- Cô không muốn kiếm tiền à??
-- Em... vẫn đang làm việc để nhận lương!!
Câu trả lời hết sức ngây ngốc. Nam Phong nâng cằm Hồng Anh lên, những ngón tay ngả ngớn không ngừng miết nhẹ lên da mặt cô. Khi dừng lại trước bờ môi đỏ mọng, anh không ngại mà đặt xuống đó một nụ hôn, hành động tùy hứng này khiến Hồng Anh tròn mắt. Không gian mờ ám này chỉ có cô và anh ta, lỡ như...
Hồng Anh bắt đầu lo sợ, cô run rẩy chống trả.
-- Xin anh hãy dừng lại!
-- Cô vừa uống rượu??
-- Tại sao anh lại hỏi thế?
Nhưng rồi Hồng Anh cũng chợt nhớ ra khi nãy cô phục vụ ở phòng bar hạng nhì và bị khách bón rượu thân mật... nên...
-- Trên người cô hãy còn vương mùi rượu!
Nam Phong nhấn mạnh.
Hồng Anh không biết phải nói gì, đang lo lắng thì Nam Phong có điện thoại, nhìn tên màn hình, Lovey! Anh nhíu mày ấn nghe.
-- Lovey, tôi đã hẹn em bao lần, tuyệt đối không được tự ý gọi trước.
Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói nũng nịu, không gian yên tĩnh, Hồng Anh dù không áp sát tai vào điện thoại nhưng cũng nghe rõ không thiếu một chữ.
-- Một tuần rồi anh chưa đến chỗ em... định bỏ mặc em tới khi nào nữa?
-- Phiền phức!
Nam Phong cáu kỉnh nói vào điện thoại và chủ động tắt máy, những tưởng cuộc gọi ấy sẽ cứu cánh cho Hồng Anh nhưng không ngờ nó chỉ diễn ra trong vòng 30s chóng vánh. Nam Phong lúc này bị cuốn hút bởi cô gái trong lòng mình hơn!
-- Chúng ta tiếp tục đi!
Nam Phong thích thú nói với Hồng Anh.
-- Tiếp tục gì ạ? Để em rót rượu cho anh.
-- Không cần. Ý tôi là nói chuyện. Tại sao cô lại lạnh nhạt với đàn ông như thế?
-- Em... em...
-- Tất cả mọi người khi lựa chọn công việc tại nơi này... mục đích chính không phải là kiếm tiền sao? Không lẽ cô không cần tiền?
-- Em... em... đi làm để kiếm tiền.
-- Tôi cho cô cơ hội... tại sao không biết nắm lấy??
-- Nhưng không phải cách này!!
Hồng Anh thành thật trả lời.
-- Ha ha...
Nam Phong bật cười sảng khoái, lần đầu tiên anh gặp một cô gái kỳ lạ như vậy, muốn kiếm tiền nhưng không tham lam?? Là như vậy sao? Nhưng đã vào chốn này thì cô ta sao phải bày ra thái độ đó? Cũng chỉ là trò đùa của đàn ông thôi mà.
Một tay Nam Phong buông lỏng khỏi vòng eo của Hồng Anh, cô tưởng như vậy là được giải thoát nên hí hửng xoay người lại, ngờ đâu vừa mới khép chân lại thì Nam Phong đã kịp đưa cả hai bàn tay lên và đặt trước vòng một của cô. Chính xác, là cả hai bàn tay anh ôm trọn lấy nơi tròn đầy mềm mại đó, không ngừng xoa nắn và trêu ghẹo. Ở phía dưới hạ thân, dường như vật đàn ông của anh ta đang biểu tình, qua lớp vải quần mềm mại, cái đó không ngừng cọ sát vào cặp đùi mịn màng của Hồng Anh.
-- Anh... làm gì vậy??
-- Một đêm với cô ... tôi phải trả bao nhiêu tiền??