Người đàn ông đi đến trước mặt cô, hoàn toàn ngăn lại ánh sáng. Lúc này Dụ Hoan mới chậm rãi thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Thầy?”
Dụ Hoan ngạc nhiên, sao thầy lại ở đây?
Phương Thành Vũ cúi đầu nhìn nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu, thiêu đốt hoàn toàn lý trí của anh.
Người đàn ông không nói một lời, bỗng nhiên nắm lấy tay Dụ Hoan, kéo cô về phía xe mình. Anh mở cửa đẩy cô vào trong, bản thân cũng ngồi luôn bên cạnh.
“Thầy làm sao thế?”
Dụ Hoan cảm nhận được nguy hiểm thì co rúm người lại, vô thức lùi về sau, giống như một loài động vật nhỏ tránh lợi tìm hại.
Hành động này của cô càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận của Phương Thành Vũ hơn. Rõ ràng buổi trưa cô còn chủ động quyến rũ đòi làʍ t̠ìиɦ với anh, bây giờ mới qua bao lâu chứ? Chẳng phải cô vừa to gan vừa không biết xấu hổ sao? Dám quyến rũ thầy giáo, thế mà bây giờ lại sợ cái gì?
Phương Thành Vũ nhìn chằm chằm Dụ Hoan, thân thể cao lớn tiến gần về phía cô, lạnh lùng nói: “Dụ Hoan, sao em có thể đê tiện như vậy?”
Phương Thành Vũ vừa dứt lời, Dụ Hoan lập tức trợn tròn hai mắt, nước mắt không kìm nén được mà trào ra.
Thầy đến đây là để mắng cô?
Tất cả những ấm ức trong ngày hôm nay đều đồng loạt dâng lên trong lòng cô. Dụ Hoan cảm thấy mình chưa bao giờ khó chịu như lúc này. Đúng vậy, cô đê tiện, nếu không thì làm sao cô có thể chủ động cầu xin thầy giáo đυ. mình chứ?
Nhưng điều cô muốn không phải chỉ là thú vui thể xác! Cô còn muốn sự quan tâm của anh, muốn được anh bảo vệ. Cô ước hôm nay anh làʍ t̠ìиɦ xong thì không lập tức bỏ đi như thế, cũng ước khi cô khó khăn đi vào nhà vệ sinh thì anh có thể vươn tay ra giúp cô. Cô không dám nghĩ đến chuyện xa vời là anh ôm cô, nhưng cô chỉ muốn anh vươn tay ra đỡ cô một cái là được, hoặc là anh hỏi cô một câu “Có sao không” cũng tốt lắm rồi!
Dụ Hoan càng nghĩ càng buồn bã, cô ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nước mắt lăn dài trên má.
Phương Thành Vũ nhìn thấy nước mắt của cô thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bực bội. Cô khóc cái gì mà khóc chứ? Luôn miệng nói thích anh, chỉ thích mình anh, nhưng kết quả vừa làʍ t̠ìиɦ với anh xong đã ôm ấp yêu thương với nam sinh khác, còn ở trước cổng trường nói nói cười cười. Buổi tối anh chủ động hẹn cô mà cô lại kiếm cớ từ chối? Chẳng phải cô dâʍ đãиɠ lắm sao, lúc nào cũng muốn được anh đυ., có tư cách gì mà khóc chứ?
Phương Thành Vũ càng nghĩ càng thấy khó chịu, anh lạnh lùng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, vươn tay chộp lấy quần đồng phục của cô.
Dụ Hoan ấm ức vô cùng, thấy anh muốn tụt quần mình xuống thì lập tức nắm chặt cạp quần không cho anh cởi.
“Thầy, em không muốn chúng ta chỉ là quan hệ thể xác, em muốn làm bạn gái của anh!”
Dụ Hoan vừa khóc vừa nói, giọng nói nghẹn ngào vô cùng, trong mắt cũng tràn đầy thương cảm.
Phương Thành Vũ nghe thấy mà phiền, anh nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu dùng sức kéo quần cô xuống đến bắp chân.
Dụ Hoan khuỵu gối, lộ ra đôi chân dài trắng nõn và tiểu huyệt sưng đỏ. Người đàn ông thô lỗ tách hai chân cô ra, nhìn hạ thể của cô một chút, sau đó không kìm được lửa giận mà cắn răng chửi nhỏ: “Bạn gái? Con dâu nhà họ Phương chúng tôi chẳng lẽ có thể là một kẻ dâʍ đãиɠ lúc nào cũng có thể tùy tiện vểnh mông lên cho đàn ông đυ. được sao? Muốn làm bạn gái của tôi? Em xứng à?”
Anh tức giận đến mức mất hết cả lý trí. Phương Thành Vũ nghĩ rằng Dụ Hoan làʍ t̠ìиɦ với Tống Ninh nên bây giờ mới không mặc qυầи ɭóŧ như vậy. Hơn nữa, tiểu huyệt của Dụ Hoan sưng tất, còn đang chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, nhìn đúng là giống như vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong.
Trên thực tế, chỉ là bởi vì thân thể của Dụ Hoan quá mẫn cảm mà thôi. Nếu như Phương Thành Vũ đối xử với cô cẩn thận một chút thì sẽ có thể phát hiện ra mỗi khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô xong thì tiểu huyệt của cô sẽ đều sưng tấy lên như vậy. Tiếc là anh chưa từng quan tâm đến nữ sinh đã làm xáo trộn cuộc sống bình thường của mình này.