Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 49

Nguyễn Trà không biết rằng việc cô ôm bụng cười lăn lộn đã làm ba Nguyễn mẹ Nguyễn hiểu lầm, thấy trong video Nhâm Khinh Khinh vì học tiếng Latinh mà phải chạy vòng vòng hết lần này đến lần khác. Nguyễn Trà cảm thấy cô khi còn bé xem "Nhà thám hiểm Dora" xong nhiệt huyết dâng trào đi học tiếng Latinh thật sự là một quyết định đúng đắn.

Nhưng mà dù buồn cười tới đâu thì cười mãi rồi cũng sẽ bình tĩnh lại, dù sao hệ thống đưa ra mỗi vòng là 1000m cho Nhâm Khinh Khinh chạy, hơn nữa người qua đường trong video có lẽ cũng đoán Nhâm Khinh Khinh chắc bị sét đánh trúng nên mới làm vậy, #Điên cuồng chạy bộ đêm lại sắp lên hot search rồi.

Chẳng cần làm diễn viên cũng có thể lên hot search, Nhâm Khinh Khinh chắc thích lắm nhỉ?

"Nhân tính." Nguyễn Trà nghĩ đến những việc làm của Nhâm Khinh Khinh, không khỏi nhẹ giọng nỉ non, sau đó lại nhìn nhiệm vụ AB trên bảng giao diện trắng.

Trên đó nói rằng nguyên bản hệ thống không có nhiệm vụ B nhưng vì một số kẻ IQ cao, tâm huyết dâng trào muốn khảo nghiệm nhân tính nên cố ý thêm vào hệ thống nhiệm vụ B.

Mà Nhâm Khinh Khinh ở trong nhiệm vụ AB hoàn toàn lộ rõ bản tính tham lam, ích kỷ, mặt khác ở nhiệm vụ B lại phấn đấu không ngừng, làm cho người xem thật không hiểu gì.

"Hệ thống đến từ nơi cao cấp, thậm chí có thể nói là đến từ tương lai, như vậy Úc Chỉ Ngôn từ đâu mà biết được Nhâm Khinh Khinh có hệ thống học tập chứ?"

Nguyễn Trà cầm bút, mở quyển nháp ra đem tất cả mối quan hệ của các nhân vật ra phân tích, từ nhà mình, nhà họ Lương, nhà họ Tống, Úc Chỉ Ngôn, không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả mũi tên đều chỉ về phía Úc Chinh.

"Úc Chinh và hệ thống có quan hệ gì?" Nguyễn Trà một tay chống cằm, mạch não trước giờ thẳng tắp giờ đây lại không thể không nghĩ đến một vài giả thuyết phức tạp: "Người phát minh ra hệ thống? Người bố trí nhiệm vụ B, cũng có khả năng...từng là kí chủ?"

Nguyễn Trà phiền não gãi đầu, bản thân cô căn bản không có chứng cứ làm người nhà chú ý đến Úc Chinh, hơn nữa suy luận của bản thân cũng ra 3 loại khả năng, bất luận Úc Chinh thuộc loại nào thì nhìn chung chắc chắn rất khó đối phó, dẫu sao bản thân cũng không hoàn toàn hiểu rõ hệ thống---

Đợi chút.

Nguyễn Trà ngồi thẳng dậy, xoay đầu nhìn 3 điểm tích lũy trên bảng giao diện trắng cùng với nút ấn "Thư viện", lượng kiến thức của cô bây giờ không đủ hiểu hết hệ thống nhưng cái thư viện kết nối đến tương lại kia lẽ nào lại không tìm ra ư?

Nhìn 3 diểm tích lũy còn lại, Nguyễn Trà không chút do dự, đưa tay nhấn vào "Thư viện".

[Kí chủ muốn mở thư viện? Sau khi mở điểm tích lũy sẽ là 0, đồng ý/ từ chối?]

Không thể không nói mấy món đồ trong cửa hàng của hệ thống làm người ta thật tò mò, trong đó không chừng có thứ có thể đối phó được với hệ thống hoặc Úc Chinh.

Nhâm Khinh Khinh chỉ còn 2 điểm tích lũy, Nguyễn Trà cảm thấy việc mình có thể kịp thời tích đủ điểm để mở cửa hàng hay không rất khó nói trước.

Huống hồ, mở cửa hàng thôi đã đắt như vậy, đồ trong đó có thể rẻ được sao?

Nguyễn Trà không do dự nữa, đưa tay ấn "Đồng ý", một khắc sau, trước mắt cô xuất hiện một luồng sáng, sau đó lại một lần nữa nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống.

[Ting! Đã mở thư viện, thời gian trước mắt, Tinh Nguyên năm 1748.]

Nguyễn Trà:...

Tinh Nguyên năm 1748, mày đang nguyền rủa ai hả?

Nguyễn Trà trong lòng rủa thầm, vừa nâng mắt nhìn nhất thời bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, cô vẫn ở trong phòng như cũ nhưng chẳng biết từ đâu xuất hiện hàng loạt kệ sách, phía trên còn có những quả cầu tròn như trái bóng tennis, lúc chớp sáng, lúc lại vụt tắt.

Trên mặt quả cầu có một hàng chữ nhỏ trôi lơ lửng, Nguyễn Trà ghé vào nhìn, đều ghi bằng tiếng trung giản thể tên các loại sách, có nông nghiệp, thủy lợi, máy tính, tài liệu y khoa các loại,...so với thư viện hiện giờ cũng không khác nhiều lắm.

Nguyễn Trà nhìn mấy con chữ, vừa tự hào, vừa buồn cười lẩm bẩm: "Đã tinh nguyên mấy ngàn năm rồi mà chữ viết của Trung Hoa không suy giảm chút nào sao?"

Vừa nói xong, ánh mắt cô dừng trước quả cầu ghi "Kỹ thuật máy tính", gần như ngay khi ý thức cô vừa nghĩ đến thì một quyển sách bìa là "Ứng dụng kỹ thuật trí tuệ nhân tạo sơ cấp" từ từ bay đến tay cô.

Nguyễn Trà cảm thấy quyển sách này như không có trọng lượng, không có thực vậy. Cô cẩn thận mở sách ra, quả nhiên đập vào mắt là những con chữ giản thể quen thuộc.

Sau khi xem qua một lượt mục lục, Nguyễn Trà vô thức gõ gõ ngón tay, bắt đầu xem nội dung chính. Sau khi thu nạp được một số lượng kiến thức nhất định, cô rất có thể nghĩ ra cách phá hủy hệ thống từ bên trong.

Bất luận Úc Chinh và hệ thống có quan hệ gì với nhau, một khi không còn hệ thống thì mối uy hϊếp đến cô và Hứa Nam sẽ tạm thời được giải trừ.

Nguyễn Trà tức khắc có tinh thần, cầm sách đọc vô cùng nhập tâm. Để có thể sớm ngày phá hủy hệ thống, lật tẩy Úc Chinh, để bản thân sớm ngày trở thành cá muối, tuyệt đối không thể trì hoãn nữa!

Dưới ánh đèn, một con cá muối hao tổn sức lực trở mình.

*Note: Cá muối (咸鱼) : ám chỉ những người lười biếng, sống không có ước mơ

Cá muối lật mình (咸鱼翻身) : Thành ngữ chỉ tình hình xấu trở nên tốt đẹp (phần lớn dùng với ý trêu chọc, mỉa mai)

---

Có sao nói vậy, cho dù Nguyễn Trà là một con cá muối nhưng một khi đã có mục tiêu cũng rất dễ đắm chìm vào trong đó. Suốt tối thứ sáu và cả ngày thứ bảy trừ lúc ăn cơm ra còn đâu cô toàn ở trong phòng.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, dì giúp việc đến gõ cửa cô mới phát giác ra bản thân đã đọc sách cả một ngày một đêm, hơn nữa không cảm thấy nhàm chán chút nào!

Nguyễn Trà:...

Bản thân cô ngày trước có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nguyễn Trà ra khỏi phòng, dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc thay lễ phục, sau đó lại ngồi trước gương cho thợ trang điểm Lương Tồn Cẩn gọi đến tô tô vẽ vẽ: "Dì ơi, bố mẹ cháu vẫn chưa về sao?"

Buổi sáng lúc ăn cơm cô biết được hôm nay ba Nguyễn mẹ Nguyễn ra ngoài làm việc, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

"Không đâu, mới nãy lão gia cũng đã gọi điện thúc giục, nghe nói đang trên đường về rồi." Dì giúp việc nhìn Nguyễn Trà với khuôn mặt hòa ái: "Trà Trà nhà chúng ta mặc lễ phục vào giống như công chúa nhỏ vậy."

Nói xong dì lại ảo não vỗ miệng:"Không đúng không đúng, Trà Trà của chúng ta vốn là công chúa nhỏ mà."

Nguyễn Trà ngày thường cũng hay mặc váy, cũng không cảm thấy có gì không quen, nghe vậy mỉm cười nói:"Cảm ơn dì."

Nụ cười này trực tiếp làm dì giúp việc và thợ trang điểm bị moe chết, có sao nói vậy, thú vui của việc nuôi con chỉ có những bậc làm cha mẹ là hiểu rõ nhất!

Lại nói, nhà họ Lương ban đầu vốn muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Nguyễn Trà vào nửa tháng sau nhưng cô cảm thấy nhân vật chính trong bữa tiệc hẳn là mẹ mình nên dứt khoát đề nghị người nhà tổ chức sớm hơn, sau mấy lần bàn bạc cuối cùng quyết định vào tối thứ bảy.

Nhà chính của nhà họ Lương ở bên phải, ở đó còn đặc biệt xây dựng một đại sảnh để mở tiệc đãi khách. Có sự vụ gì cũng không cần thuê bên ngoài, ở nhà mình vừa dư dả thời gian lại thoải mái.

Nguyễn Trà xuống lầu đúng lúc bắt gặp ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ dẫn một ông lão mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn lên lầu, ông có mái đầu hoa da^ʍ, ánh mắt minh mẫn, duy chỉ có đuôi mắt phải có một vết sẹo tầm 1cm, nhìn qua làm cho dáng vẻ có chút hung dữ nhưng nhìn kĩ mới thấy ngũ quan của ông rất ôn hòa.

"Ông ngoại, bác cả."

Ông cụ Lương ngẩng đầu thấy Nguyễn Trà đang đi xuống, mỉm cười híp cả mắt: "Trà Trà thật xinh đẹp, lớn rồi, ông ngoại với bố con lại phải bận rộn rồi đây."

Lương Tông Kỳ cũng gật đầu phụ họa:"Hơn nữa em ba cho người làm lễ phục cũng rất hợp với Trà Trà."

Một chiếc váy trắng thuần khiết, vạt áo là lớp sa mỏng đính vụn kim cương rủ xuống làm cho lúc cô bước xuống lầu tà váy lay động qua lại giống như sông ngân hà mềm mại. Tổng thể bộ lễ phục thoải mái, thanh lịch lại tao nhã, làm người khác hai mắt sáng bừng.

Nguyễn Trà ngẩn ra: "Bận cái gì ạ?"

Nghe vậy, ông lão xa lạ hơi mỉm cười: "Bọn họ vội đến kiểm duyệt mấy thằng nhóc thối xum xoe quanh cháu đó."

Nghe ông nói vậy, khuôn mặt trắng nõn của cô đột nhiên đỏ bừng, mỉm cười ngượng ngùng.

Ông cụ Lương thấy Nguyễn Trà xuống đến nơi, mở miệng giới thiệu:"Trà Trà, gọi ông Trầm, ông ấy là...bạn của ông ngoại."

Nguyễn Trà ngoan ngoãn chào hỏi:"Ông Trầm, chào buổi tối."

Ông cụ Trầm gật đầu, khuôn mặt mang ý cười làm vết sẹo cũng không còn quá hung dữ nữa: "Chào buổi tối Trà Trà, lại nói---"

Nói được nửa, ông lắc đầu cười một cái: "Lại nói, ta cũng có một cô cháu gái xấp xỉ tuổi cháu, hai đứa đều đáng yêu như nhau."

Sau khi trò chuyện vài câu, ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ liền đưa ông cụ Trầm lên lầu. Nguyễn Trà quay đầu nhìn thoáng qua, tuy ông cụ Lương nói là bạn của ông nhưng có thể thấy ông cụ Lương rất kính trọng ông cụ Trầm, đối đãi với ông ấy như một vị khách rất quan trọng.

Lúc Nguyễn Trà hướng mắt nhìn lên lầu thì ông cụ Trầm cũng đưa mắt nhìn xuống dưới, khi ánh mắt dừng ở mặt Nguyễn Trà, trong thoáng chốc hiện ra một chút ưu tư rồi lại nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Ông cụ Lương đưa người đến phòng đãi khách, nét mặt cố làm ra vẻ ung dung biến mất, vẻ mặt nặng nề: "Đại sư, muộn chút nữa, tôi đưa em hai vào nói chuyện, nhờ ngài xem hộ một chút?”

Bọn họ điều tra tới lui cũng không tra ra được mối quan hệ thần bí của nhà họ Tống, Lương Thiến Linh và nhà tâm lý học kia, thậm chí bình thường em hai làm việc, ngoài việc quá coi trọng nhà họ Tống cũng không có gì không đúng lắm.

Hai người hết cách chỉ đành mời ông cụ Trầm tới, ông ở trong vòng dị loại, hiểu biết về phong thủy tướng mạo, cũng biết chút ít về tâm lý học.

Không thể hình dung bằng lời được, đại khái là người làm về cả tâm lý học và huyền học?

Ông cụ Trầm nghe ông cụ Lương nói xong, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy, ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ nhìn nhau thở dài nhẹ nhõm nhưng rồi lại cùng có chút khẩn trương, nhất thời không thể nói rõ có thực sự hy vọng Lương Thiến Linh không bị người ta tính kế hay không.

Buổi tối 8 giờ.

Khách khứa nhà họ Lương mời lần lượt đến nơi, Vệ Kiểu là nhân vật chính bị ông cụ Lương đưa đi khắp nơi làm quen với mọi người, còn Nguyễn Trà và Nguyễn Chính Phi thừa dịp bữa tiệc chưa bắt đầu, ngồi ở góc làm cá muối.

Nguyễn Chính Phi nếu không phải uống nước trái cây thì cũng là tựa vào ghế ngồi: "Trà Trà, bạn học con đâu?"

"Thiệp mời các bạn con ghi thời gian là 8h30" cơ." Nguyễn Trà nói xong, lấy khăn vải lau miệng: "Ba, ba có mời các bác các chú không?"

Nguyễn Chính Phi sắc mặt thay đổi, lộ ra chút không được tự nhiên: "Ba với mẹ trên đường về mới nhớ ra quên đưa thiệp mới, chỉ đành nhắn tin mời, không biết đến được mấy người."

Nguyễn Trà:...

Ba của cá muối quả nhiên không giống bình thường.

Nhưng trong lúc Nguyễn Trà và Nguyễn Chính Phi đang vui vẻ làm cá muối lại có người nhìn không vừa mắt.

"Em rể, chú với Trà Trà đứng trong góc làm gì thế? Sao không ra chào hỏi khách khứa?" Lương Thiến Linh vừa tới đã lập tức đi tìm Nguyễn Chính Phi và Nguyễn Trà.

Vốn dĩ bà ta cảm thấy ông cụ Lương để bà ta trở về là vì cảm thấy hối hận sự việc lần trước nhưng giờ xem ra chỉ là muốn bà ta phối hợp làm bộ gia đình hòa thuận mà thôi.

Bà ta dựa vào cái gì mà may áo cưới cho ba người nhà họ Nguyễn chứ!

Lương Thiến Linh nói xong mới làm bộ giờ mới nhận ra: "Cũng phải ha, xem chị này, khách khứa tới lần này phần lớn là bạn bè của nhà họ Lương, em rể không quen biết ngại lên chào hỏi cũng là bình thường. Bằng không chị giới thiệu cho em vài người. Dẫu sao em cũng không có mạng lưới giao thiệp gì chỉ có thể dựa vào mạng lưới của nhà họ Lương."

Tuy rằng lời nói của Lương Thiến Linh không nặng không nhẹ nhưng cũng làm cho khách khứa xung quanh nghe ra đại khái, rõ ràng đang nói Nguyễn Chính Phi bám váy vợ, không có mạng lưới giao thiệp chỉ có thể bám vào nhà họ Lương.

Nguyễn Trà nhìn vẻ mặt châm chọc của Lương Thiến Linh, chẳng quan tâm Lương Thiến Linh có bị thôi miên hay không, cô đều không thích nổi bà dì hai này.

Cô đang muốn nói gì đó, đột nhiên thấy ngoài cửa có người tiến vào, ánh mắt sáng lên vội đẩy Nguyễn Chính Phi: "Ba, bác Diệp tới kìa, đang vẫy tay với ba đó."

"Thấy rồi thấy rồi." Nguyễn Chính Phi bực bội gãi đầu, đứng dậy: "Vẫy cái gì mà vẫy, hắn đang nói với ba lần trước đánh bài còn nợ hắn 500 chưa trả đó."

Trong nhà thì toàn đồ trang trí ngọc đắt tiền nhưng bản thân lại keo kiệt chết đi được, mỗi ngày đến nhà người khác ăn trực không nói, đánh bạc cũng không lưu tình chút nào.

Nguyễn Chính Phi thấp giọng oán giận rồi đi ra đón người.

Sau đó, mấy vị khách ban nãy nghe được lời Lương Thiên Linh nói, một khắc sau liền tận mắt trông thấy Nguyễn - không có mạng lưới giao thiệp- Chính Phi cùng với ông trùm phỉ thúy của Nam thị Diệp tiên sinh ôm nhau chào hỏi.

Quan khách:...

Con gái hai nhà họ Lương mắt để lên tận đỉnh Everest rồi à? Coi thường cả nhà họ Diệp?