Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 47

Nguyễn Chính Phi vừa lên xe, liền nhìn thấy Nguyễn Trà đang cầm một tấm huy chương vàng nhỏ khá tinh xảo chụp ảnh, có chút hiếu kỳ, đợi Nguyễn Trà chụp xong, ông cầm lấy tấm huy chương đặt trước mắt mình đánh giá một chút, “Hạng nhất cuộc thi bóng rổ? Trà Trà à, trình độ bóng rổ của con cao tới mức có thể đạt hạng nhất rồi sao?”

Trình độ bóng rổ hồi cấp hai không phải là tệ đến chẳng ra gì à.

Nguyễn Trà phồng miệng giành lại huy chương, “Cha lại muốn vùi dập người ta rồi, lại nói, với cái tướng đứng ném bóng của con có thể giành được hạng nhất sao? Phó Thầm ở cuộc thi đấu bóng rổ của năm đạt được hạng nhất, đem huy chương đưa cho con, nói là cho nhóm của tụi con làm vật trấn nhóm.”

Vật bảo trấn nhóm cái gì chứ?

Nguyễn Chính Phi cau mày, nghĩ đến biểu hiện của mình trước khi rời khỏi, liền ra sức rùng mình, nghĩ nửa ngày, cha của Phó Thầm đối với ông nhiệt tình, rất có khả năng là nhìn trúng con gái ông a!

Ông ta xem ai thành thông gia chứ!

Bản thân mình mười mấy năm trước cùng nhà họ Lương kết thông gia còn chưa đủ sao, bây giờ lại đến lượt con trai à?

Nguyễn Chính Phi nhìn Nguyễn Trà chẳng biết gì đang chụp hình chiếc huy chương, trong lòng bối rối một hồi, nói ra thì sợ con gái ngoan của mình thông suốt, không nói thì con heo nhỏ ngọt ngào nhà mình sắp bị trộm đi rồi.

May thay, Nguyễn Trà không để cho Nguyễn Chính Phi có thời gian rảnh rối rắm, đem huy chương cất vào trong túi, nhìn về Nguyễn Chính Phi với ánh mắt chân thành, một bộ dáng chững chạc nói những lời vô căn cứ nửa thật nửa giả, “Cha, con nói cha nghe, vị ngồi phía sau ngài lúc nãy, ở phương diện tâm lý học rất có nghiên cứu, con nghe … … con trai ông ấy nói, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu về thôi miên, cha sau này có gặp ông ấy, chú ý một chút, đừng để trúng chiêu đó.”

Nói xong, Nguyễn Trà nghĩ đến những vấn đề xuất hiện trong sách, đột nhiên chú ý đến, bản thân mình không thể cùng người khác nói về những vấn đề liên quan có trong sách, nhưng dựa theo nội dung của cuốn sách, vậy thì nói một chút về những việc mơ hồ, như đúng như sai chưa chắc là không được?

Nguyễn Trà nghĩ như vậy, lại tiếp tục nói, “Còn nữa lần trước con có thấy ông ấy cùng dì hai đυ.ng mặt nhau, cha xem những biểu hiện thường ngày của dì hai, có khi là đã bị ông ấy thôi miên rồi!”

Dù sao thì Úc Chinh vốn dĩ cũng là người xấu, bản thân chỉ cần ra sức lắc nồi là được.

Nguyễn Chính Phi: “...”

Trà Trà quả nhiên chịu uất ức rồi, nếu không sao mới tới Nam Thị vài tháng, thuyết âm mưu đã lộ ra rồi?

Nguyễn Chính Phi đối diện với đôi mắt đen nhuận đang phát sáng của Nguyễn Trà, bất lực mà đưa tay bóp bóp mặt của Nguyễn Trà, “Đúng, dì hai con có thể đã bị thôi miên rồi, cha sau này sẽ chú ý nhiều, tuyệt đối không để bà ta được như ý.”

Thuyết âm mưu thì thuyết âm mưu thôi, bản thân ngoài việc phối hợp ra cũng chẳng thể làm gì được.

Bác tài xế: “...”

Đúng là cha mẹ cưng chiều con cái a!

Nguyễn Chính Phi nói xong, nhìn thấy Nguyễn Trà thần tình thả lỏng mà đọc sách, khẽ lắc đầu, thứ bảy tuần trước sau khi Trà Trà ở phòng khách nói về chuyện thôi miên, ông liền cùng Kiểu Kiểu tra tư liệu về thôi miên, còn tra đến tận hừng đông, sợ sự khác thường của con gái có liên quan đến thôi miên.

Sau đó là nhận được kết quả không quá tốt cũng không quá xấu, không có sức mạnh thôi miên nào có thể khiến cho con người ta vô căn cứ mà sinh ra những tâm tư không nên có, cũng giống như Lương Thiến Linh nhìn cả nhà bọn họ không thuận mắt vậy.

Nếu như Lương Thiến Linh bị thôi miên, thì cũng chỉ là đem 5-6 phần không thuận mắt tăng lên đến 10 phần mà thôi, tương tự như việc quảng cáo các loại sản phẩm chất lượng xấu trên các chương trình truyền hình vậy.

Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ khi điều tra, hai người Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu cũng chẳng thể nói cái gì, suy cho cùng chẳng ai tin tưởng người nhà của mình, lại thật sự đối với mình có ác ý, mặc dù xác suất… tương đối nhỏ.

Dĩ nhiên, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu thoát khỏi suy nghĩ được cố định ban đầu của mình, lần nữa xem xét lại xác suất của thôi miên, cũng cảm thấy có khả năng là do thôi miên làm ra.

Bọn họ ở nhà họ Lương được vài tháng, lĩnh hội được sâu sắc, gia phong của nhà họ Lương rất công minh liêm chính, cho dù có xác suất nuôi ra các vị công tử tiểu thư, nhưng cũng không đến mức nuôi ra một công tử, tiểu thư có hận ý đối với người nhà được.

Nguyễn Trà và Nguyễn Chính Phi về đến nhà vừa đúng sáu giờ chiều, trong nhà trừ Lương Tông Kỳ còn ở công ty, Lương Tồn Cẩn chiều đi quay quảng cáo cũng đã về nhà không đến nửa tiếng.

Phòng khách chỉ có Lương Tồn Cẩn lười ở trên sofa chơi game, những người khác đều ở trên lầu, làm cho cả căn nhà lộ ra vẻ trống vắng.

Nguyễn Trà nhìn thấy máy ảnh ở trước cổng hướng về phía mình vặn vặn, liền tươi cười vẫy tay, thân mật chào hỏi, “Chào buổi tối, các anh chị ở phía sau nha, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Trong trường quay, một số nhân viên đang ăn đồ ăn nhẹ, thấy Nguyễn Trà vẫy tay, cũng ở phía sau máy quay vẫy tay lại, “Chào buổi tối Trà Trà ~ ”

Không thể không nói, tuy Nguyễn Trà chỉ ghi hình một kỳ, nhưng biểu hiện của toàn quá trình thực sự thu hút, tính tình thẳng thắn, bảo hộ người thân, trong cái hiểu chuyện pha thêm chút tự luyến, vừa chân thật vừa đáng yêu.

Dựa vào sức của chính mình, thúc đẩy sự phát triển ngày càng đi lên của các gói biểu cảm, ở trong nhóm những người làm nghệ thuật, do Lương Tồn Cẩn rất chăm chỉ sử dụng các biểu tượng cảm xúc, dẫn đến[Nguyễn Trà ⋅ Gói biểu cảm], chỉ sau vài ngày dùng, nó đã lặng lẽ trở nên phổ biến trong cuộc trò chuyện của các minh tinh.

Hơn nữa, quan trọng nhất là ㅡㅡ

Các nhân viên nhìn đến giỏ trái cây đặt xung quanh, che mặt im lặng, trái cây do cha Nguyễn mẹ Nguyễn đưa ngon đến phát khóc.

Bọn họ không ngại việc cúi mình trước đám trái cây.

Lương Tồn Cẩn thấy người đến, tắt trò chơi, vẫy tay để Nguyễn Trà tiến lên, nhích người qua một bên, để lộ cái hộp lớn phía sau, cười toe toét khoe khoang nói, “Mau đến nhìn anh hai chuẩn bị cho em quà gì nào, chúc mừng Trà Trà thi giữa kỳ lấy được hạng nhất toàn khối nha!”

Thấy vậy, Nguyễn Chính Phi liền vỗ lưng Nguyễn Trà, để cô qua đó, còn mình thì lên lầu tìm Vệ Kiểu, có chút chuyện, ông cần phải cùng Kiểu Kiểu thương lượng một chút.

Cũng tại bọn bọ, quá là không có tiền đồ rồi!

Nguyễn Trà tiến về phía trước, nhìn thấy chiếc hộp to bằng thân người liền có chút kinh ngạc, “Quà? Lần trước không phải anh đã cho em rồi sao?”

Nghe vậy, Lương Tồn Cẩn nghĩ đến việc Nguyễn Trà đang tính toán cẩn thận giá trị nạp tiền của trò chơi, tuổi còn nhỏ, vừa hiểu chuyện lại biết tiết kiệm, nghĩ vậy liền kéo Nguyễn Trà đi khui quà, “Không giống nhau, quà lần trước là cho hạng sáu, lần này là cho hạng nhất, đợi đến cuối kỳ, anh hai lại cho em môt hộp quà còn to hơn nữa.”

Trước đây, khi thứ hạng của Mạnh Vũ tăng lên, anh ta và anh cả đảm bảo sẽ mua quà tặng, nhưng hiện nhà họ Lương và nhà họ Tống quan hệ thật sự tệ, trong chương trình truyền hình lần trước việc Mạnh Vũ đưa kem dưỡng ẩm cho Nguyễn Trà, cũng khiến cho Lương Tồn Cẩn tạm thời có chút khúc mắc, dứt khoát không tặng quà.

Nguyễn Trà mở hộp ra, nhìn thấy các nhân vật trò chơi bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ ràng là chết lặng, mắt không chớp nói, “Anh hai ㅡㅡ”

“Haha, thích không.” Lương Tồn Cẩn vừa nói chuyện, vừa thuận tay sờ đầu Nguyễn Trà, ngữ khí vừa kiêu ngạo vừa tự đắc, “Anh không có giống anh cả của em nha, cứ mua mấy cái váy công chúa ko dùng được, anh đã sớm nhìn ra là em thích chơi game rồi, anh đem mấy nhân vật em hay chơi đều mua, sau này ra cái mới, anh em mình lại mua hết.”

Nụ cười xuất hiện trên gương mặt Nguyễn Trà, ôm chặt Lương Tồn Cẩn, cứ như một con gấu nhỏ lười biếng, “Cảm ơn anh hai, em đặt biệt thích! Đợi có cơ hội, em sẽ đem các thành viên trong gia tộc của nó ở nhà cũ đều dọn đến đây, để bọn họ được đoàn tụ!”

ㅡㅡ Hahahaha, anh hai cư nhiên còn mua cả bản giới hạn, cái này trước đây căn bản là không mua được.

Lương Tồn Cẩn còn muốn khen bản thân vài câu, lại nhép miệng, hoang mang tự hỏi, “Thành viên gia tộc? Em cũng mua nhân vật này sao?”

Anh thường ngày chỉ thích sưu tầm giày, đối với các mô hình nhân vật cũng không quá rõ, cách đây vài ngày, có người thu dọn mấy cái mô hình nhân vật, lúc này mới phát hiện, thì ra chơi cái này cũng ko đỡ tốn kém hơn giày bao nhiêu.

Cái hộp trước mắt này, đã tốn đi mấy vạn của anh rồi.

Nhưng Trà Trà không phải mỗi tháng tiết kiệm được khoảng một trăm tệ tiền sinh hoạt phí sao?

Nguyễn Trà gật đầu, vừa nhắc tới nhân vật mình thích, đôi mắt sáng như sao trời, lấp la lấp lánh, “Em có mua nha, năm nào cũng mua, thường thì là cha mẹ giúp em mua không à, em tay chân chậm chạp giành không được bản giới hạn, chỉ có thể mua những mẫu lưu hành trong năm, chất đống cả phòng, có cơ hội, em dẫn anh hai đi xem thử, thường ngày em cũng chịu khó dọn dẹp lắm.”

Lương Tồn Cẩn: “...”

Mô hình cổ điển của năm, một cái cũng phải mấy ngàn, lượng từ mà em gái tôi dùng, là một ít???

Nhất thời, tâm tình Lương Tồn Cẩn có chút phức tạp, anh có lẽ, dường như, đã đánh giá thấp tiêu chuẩn cuộc sống của gia đình Trà Trà rồi.

Mấy người nhân viên trong phòng chỉ đạo, ai nấy đều buông miếng gà rán trong tay xuống, ngồi nhìn nhau, “Trong cái vòng này ai dám nói nhà Trà Trà nghèo hả?”

Thì … …

Nghèo đến mức mua các mô hình nhân vật tính trên vạn chất đống thành cả cái nhà ư?

Nguyễn Trà nói xong, cũng không cảm giác thấy mình nói sai chỗ nào, mẹ của mình không phải thường nói, một cái mô hình mà thôi, mấy cọng cải trắng là kiếm được lại chứ gì, thay vì nói bọn họ tích trữ một nhà đầy các nhân vật, không bằng nói bọn họ tích trữ một nhà bắp cải đi.

Mô hình nhân vật = bắp cải

Chẳng có gì không đúng cả!

一 一

Trên lầu.

Lúc Nguyễn Chính Phi lên đến, Vệ Kiểu đang ngồi trong phòng thu dọn những bộ váy ngắn mới được gửi qua bằng bưu điện, Vệ Kiểu thậm chí còn ngâm nga ca hát trong tâm tình vui vẻ, đây là bọn họ cố ý nhờ bạn bè làm đấy, nhất định khiến Trà Trà trở thành đứa trẻ đẹp nhất đáng yêu nhất tại hiện trường.

“Kiểu Kiểu.”

Vệ Kiểu quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Chính Phi đầu rũ xuống dáng vẻ ủ dột, bị dọa cho ngạc nhiên, lập tức tiến về phía trước, hỏi han ân cần, “Phi Phi, xảy ra chuyện gì sao? Em thấy khí sắc của anh không ổn lắm.”

Nói xong, Vệ Kiểu lại xắn tay áo lên, “Ở cuộc họp phụ huynh có ai ăn hϊếp anh đúng không? Là chị hai làm đúng không? Anh nói, em đi tìm chỉ tính sổ!”

Lúc ở viện phúc lợi, Vệ Kiểu luôn được Nguyễn Chính Phi bảo vệ, nhưng từ lúc lên thiên chức làm mẹ, gen hung hãn trong cơ thể Vệ Kiểu đột nhiên xuất hiện, một nhà ba người, phàm là việc cần phải ra mặt giải quyết, Vệ Kiểu luôn là người đảm nhận, ở thị trấn nhỏ chẳng có ai dám chọc vào Vệ Kiểu.

Nguyễn Chính Phi nhìn lên Vệ Kiểu, thấp giọng đem chuyện xảy ra ở cuộc họp phụ huynh kể ra, sắp kết thúc còn bổ sung thêm một câu, “Anh thấy bọn họ mở miệng là triển lãm tranh, đấu giá, dự án, mua cổ phiếu, công ty này nọ.”

“Hỏi đến anh, anh chỉ có thể nói, nhà chúng ta thu tiền nhà.” Nguyễn Chính Phi có chút tủi thân, tủi thân việc bản thân mình làm nghề thu tiền nhà không lọt vào mắt các vị phụ huynh khác được, “Nhà chúng ta có hàng trăm tòa nhà cũng không ổn đâu, như cũ vẫn không được ai coi trọng.”

Vệ Kiểu nghe xong, cả người đều cảm thấy khó chịu, đóng cửa lại đem chuyện ở lớp nghệ thuật kể ra, lúc gần nói xong, cũng bổ sung thêm một câu, “Em thấy bọn họ đều nói về trang sức châu báu, rượu vang, chúng ta chưa nghe qua mấy cái đó bao giờ, hỏi đến em, em liền nói nhà mình trồng rau, nhưng cũng chẳng ai chịu mua, em giảm giá bọn họ cũng không mua.”

Một cây cải trắng bán một ngàn tệ có tác dụng gì chứ, trong phạm vi sở thích, như cũ vẫn không lọt vào mắt người ta được.

Hai người thổ lộ tâm tình với nhau xong, đối diện nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi xuống, “Sinh sống ở thành phố lớn, thật khó chết đi được.”

Không có một công việc nghiêm chỉnh, không có một sở thích hợp tiêu chuẩn, ở trong mắt các phụ huynh đều bị coi là khác loài, nói nữa ngày, Trà Trà nhà ta bởi vì có cha mẹ như bọn họ, ở trường đã phải chịu ủy khuất rồi.

Nguyễn Chính Phi chỉ cần nhận định một việc gì đó, thì rất khó thay đổi suy nghĩ, “Kiểu Kiểu, em nghĩ thử xem, ngày thường Trà Trà ở trường học, những bạn học khác một lúc thì nói về rượu vang, một lúc lại nói về công ty nhà mình, vậy Trà Trà nhà chúng ta ㅡㅡ”

Không đợi Nguyễn Chính Phi nói xong, Vệ Kiểu đã tiếp lời, “Trà Trà nhà chúng ta chỉ có thể nói, mẹ tôi trồng rau, cha tôi thu tiền nhà, vừa nhìn là biết không giống với người ta rồi.”

Lúc trước ở thị trấn nhỏ, cả nhà đều trồng rau, thu tiền nhà mà, thỉnh thoảng cũng trang hoàng cuộc sống bằng vài thứ như ngọc thạch, đàn nhị, vải vóc, duy chỉ có một thứ chưa từng có ngoại lệ đó là công ty, nhà bọn họ cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng, bây giờ nhìn lại, chỗ không đúng có rất nhiều.

Nguyễn Chính Phi nắm chặt tay Vệ Kiểu, “Chúng ta phải cố gắng nỗ lực thôi.”

Vệ Kiểu nắm lại tay Nguyễn Chính Phi, “Chắc chắn phải nỗ lực.”

Hai người nói xong, lại đối mặt nhìn nhau, trong chốc lát, cả hai đồng thanh nói, “Trước khi phấn đấu nỗ lực, vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đã.”

Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu: “...”

Muốn để cho con cá muối lưu loát chuyển mình, độ khó có vẻ cao đây.