Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 44

Trong thư phòng yên tĩnh, ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ ngồi đối diện nhau, vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng, rõ ràng là vì câu nói vô tình của Nguyễn Trà mà lo lắng.

Hai hàng lông mày của Lương Tông Kỳ nhíu chặt, em gái ruột của mình lại đi mưu tính con ruột của mình, người có bao dung đến đâu thì cũng khó tránh khỏi so đo,"Cha, người cảm thấy lời Trà Trà nói, có khả năng xảy ra hay không?"

Phần lớn trong các gia đình có thế lực, nhất là những người lớn tuổi, đều tin vào phong thủy, nhà họ Lương cũng vậy, mộ của ông bà, tổ tiên đều do thầy tìm vị trí, nhưng thầy thôi miên và thầy huyền học không giống nhau.

Trong ấn tượng của bọn họ, bác sĩ tâm lý có giỏi đến đâu cũng không thể dựa vào thôi miên mà thay đổi hoàn toàn nhận thức và trí nhớ của một người, Lương Thiến Linh ngoại trừ biểu hiện là người không có lương tâm, tính khí nóng nảy một chút thì những mặt còn lại đều không có gì bất thường.

Ông cụ Lương sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, "Em Hai của con tính tình từ nhỏ đã kiêu căng ích kỷ, sau khi trưởng thành, theo như chúng ta nhìn thấy, tính xấu này ngày càng lớn, Trà Trà nói như vậy, cha tình nguyện tin là có, không thể không tin."

Nói vòng vo một hồi, ông ấy cũng không muốn tin tưởng đứa con gái ruột mình nuôi hai mươi mấy năm, thuận theo nhà chồng mà tính kế nhà mẹ.

Ông cụ Lương nói xong, sâu kín thở dài một hơi, "Hơn nữa, nó không chịu hiểu, mặt mũi thể diện của nó, hơn một nửa là do có nhà họ Lương duy trì, dù cho bị che mờ mắt, cũng sẽ không tìm mọi cách khiến cho nhà chúng ta "gà bay chó sủa".”

"Con âm thầm cho người điều tra một chút, trong mấy năm nay ở Tống gia, nó đã từng tiếp xúc với những bác sĩ tâm lý nào hay không, nhớ cho kỹ, đừng "bứt dây động rừng."

Nếu như con gái ông bị người khác lợi dụng, ông giúp nó trút giận, nhưng nếu mọi việc đều do nó một tay sắp xếp...

Nhà họ Lương sẽ thẳng tay, không bao che hay tha thứ cho nó.

Lương Tông Kỳ biết cha mình còn có lời chưa nói, thời gian bọn họ chung sống với Lương Thiến Linh dài hơn thời gian ở cùng nhà Lão Tam, cảm tình đương nhiên là có, nhưng hơn mười mấy năm nay bị Lương Thiến Linh chèn ép đủ điều, chút tình cảm đó bị bào mòn đi không ít.

------------

Trong khi nhà họ Lương đang tập trung điều tra sự tình của Lương Thiến Linh và nhà họ Tống, thì người nhà họ Nguyễn, cụ thể là cha của Nguyễn Trà, Nguyễn Chính Phi thần sắc sáng sủa xuất hiện ở sân trường cấp ba quốc tế vào chiều thứ sáu.

Nguyễn Chính Phi mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng người cao ráo xuất chúng, chỉ mặc một chiếc áo lông đen và quần jeans đơn giản, cũng không thể che đi được khí chất ôn nhuận nho nhã kia.

Vì cuộc họp phụ huynh lớp 11 trùng vào giờ nghỉ sau tiết hai, sân trường đông nghịt người, mỗi học sinh đều đi bên cạnh phụ huynh.

Ngoại hình và cách ăn mặc của Nguyễn Chính Phi rất nổi bật trong hội phụ huynh, nếu lấy thang điểm 10 làm chuẩn, ông năm chắc 9 điểm trong tay, vì vậy, lúc mới quay về nhà họ Lương, Lương Thiến Linh mới dùng ba chữ "tiểu bạch kiểm" để nói về Nguyễn Chính Phi.

Lúc ấy Nguyễn Chính Phi đang ở cùng Vệ Kiểu, nghe thấy cũng không tức giận, ngược lại sờ mặt, cả người dương dương tự đắc, "Đã bốn mươi mấy, cũng có thể bị gọi là tiểu bạch kiểm, thật khiến cho người ta xấu hổ."

Vệ Kiểu & Nguyễn Trà: ". . ."

Nguyễn Trà vừa ra tan lớp học, liếc mắt một cái đã nhận ra Nguyễn Chính Phi, lập tức vẫy tay, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo thánh thót, tràn ngập vui mừng, "Cha! Người tới rồi!"

"Trà Trà! Ba đến rồi!" Nguyễn Chính Phi vẫy tay với cô, sau đó không cần Nguyễn Trà đi tới, tự mình chạy nhanh xông lên, ôn nhuận, nho nhã ban đầu đều giống như ảo giác, theo gió bay đi hết.

Mọi người xung quanh: ". . ."

Một khoảng lặng thinh.

Nguyễn Chính Phi đã đến buổi khai giảng ở trường cấp ba quốc tế làm thủ tục nhập học cho Nguyễn Trà, từ phòng tiếp đón, tòa nhà dạy học, đến canteen đều đi đến, căn bản không cần Nguyễn Trà dẫn đường, bản thân rất quen thuộc dẫn Nguyễn Trà đến lớp 10 nằm ở tầng hai.

Mặc dù vẫn là kỳ học đầu tiên, nhưng sắp tới sẽ chia lại lớp. Bây giờ Nguyễn Trà vẫn phải họp phụ huynh ở lớp 10, dù sao 2 tháng học tập, chỉ có giáo viên chủ nhiệm Liêu Lan hiểu.

Dọc đường đi, Nguyễn Chính Phi thấy có bạn học sẽ thường xuyên cười niềm nở chào hỏi Nguyễn Trà, trong lòng vừa cao hứng vừa buồn bực, xem ra con gái cưng của mình ở trường nhân duyên không tệ, nhưng rốt cuộc là bị ủy khuất gì, vừa tan học liền trốn trong phòng học tập đây?

Nguyễn Chính Phi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi một vòng của Nguyễn Trà, đau lòng nói: "Trà Trà, chúng ta tổ chức họp phụ huynh trong lớp học, con cùng các bạn đợi ở đâu?"

"Lớp bọn con có trận đấu bóng rổ, hoặc đi đến phòng tự học cũng được, chờ buổi họp phụ huynh kết thúc, hai giờ đồng hồ sau hai chúng ta cùng nhau về nhà." Nguyễn Trà nói xong, lại quay đầu nhìn Nguyễn Chính Phi, cười hỏi, "Cha, lần đầu tiên người đến họp phụ huynh cho con, có khẩn trương không?"

Nguyễn Chính Phi tâm tình phức tạp, "Không khẩn trương."

Chỉ đơn giản là muốn biết vì sao con lại hứng thú trong học tập đến vậy.

Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu cũng không nói nghiêm túc học tập là không đúng, Nguyễn Trà sau khi lên cấp ba có chút thay đổi, cũng là hợp tình hợp lý, nhưng rõ ràng là con gái mình có tâm sự, có tâm sự lại học liều mạng như vậy, sao bọn họ có thể giả vờ không nhìn thấy?

Kiếp trước ở trong sách, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu hai người làm sứt đầu mẻ trán với chuyện của cửa hàng và nhà họ Lương, nhất thời không kịp chú ý tới tình trạng tâm lý của "Nguyễn Trà", nhưng hiện giờ, hai người bởi vì quá rảnh rỗi không chỉ chú ý tới, thậm chí còn tự bổ não...

"Cha, con có chuyện nói với người, chờ một chút họp phụ huynh, thầy giáo có thể nhường ——" Nguyễn Trà đang cùng Nguyễn Chính Phi đến cửa lớp 10, nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, vội vàng dời ánh mắt, che đi sự kinh ngạc trong mắt.

Phía trước mặt cha con Nguyễn Trà là một đôi cha con, một người có làn da trắng bệch, gầy gò, vóc dáng cao vừa phải, đôi mắt màu hổ phách; người còn lại sở hữu làn da màu lúa mạch, cao lớn, khuôn mặt mỉm cười, đeo một cặp kính gọng vàng, một thân âu phục và giày da nhìn rất có khí chất học giả.

Nguyễn Trà đã sớm suy đoán Úc Chỉ Ngôn có liên quan đến Úc Chinh, nhưng tận mắt nhìn thấy Úc Chinh ở cửa lớp, cảm xúc còn sót lại trong mộng vẫn không khống chế được, nhanh chóng quấn quanh trái tim, khiến cô trong nháy mắt không thở được.

Lần thứ hai hồi tưởng về đời trước, cô tận mắt chứng kiến Úc Chinh nở nụ cười như vậy, khiến cho nguyên chủ "Nguyễn Trà" trong cuốn sách từng chút một suy sụp tâm lý, đến tuyệt vọng, cuối cùng là tự sát.

Úc Chinh.

Một tên ác ma khoác lớp da người.

Thật may mắn, Nguyễn Trà đến nhanh mà đi nhanh cũng nhanh, không để cho bất cứ ai phát hiện, về phần Úc Chinh đã ngồi trong lớp học, dường như không nhìn thấy họ.

Nguyễn Trà chậm rãi thở ra một hơi, vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Chính Phi, "Cha, nếu có việc thì nhắn tin vào wechat của con, con ở bên ngoài đợi."

Nghe vậy, Nguyễn Chính Phi ngược lại cười, “Được rồi, cha bao nhiêu tuổi rồi, còn nhọc con gái phiền lòng? Con đi chơi đi, cha nhân lúc này giao lưu cùng những phụ huynh khác.”

Giao lưu cùng những người ở thành phố lớn cách chỉ bảo trẻ em, bản thân có thể học hỏi kinh nghiệm.

Nguyễn Trà đứng ở cửa lớp học nhìn Nguyễn Chính Phi ngồi vào bàn học của mình, sau đó, đồng tử cô co rút lại, Úc Chinh, người vốn đang ngồi, thế mà lại chủ động nói chuyện với cha mình.

Nguyễn Trà trong lòng hơi trầm xuống.

Xem ra mục tiêu của Úc Chinh không chỉ một mình cô, rất có thể cũng ở trên người ba mẹ mình, nhưng nguyên nhân là gì?

Úc Chỉ Ngôn thấy Nguyễn Trà cau mày, không khỏi tò mò, ho nhẹ hai cái, khàn giọng hỏi, "Nguyễn Trà, cậu đang nhìn gì vậy?"

Nguyễn Trà liếc mắt nhìn cậu, khống chế vẻ mặt của mình, giọng điệu bình tĩnh: "Người đó là cha cậu đúng không? Thoạt nhìn sơ qua, không lớn tuổi lắm."

Từ ngoại hình đến khí chất, hai người thật khác xa nhau một trời một vực.

Ngoài dự liệu của Nguyễn Trà, Úc Chỉ Ngôn không chuyển đề tài, bộ dáng rất đồng tình với cô, thản nhiên gật đầu đồng ý, giọng nói đầy ý cười lại mang một sự lạnh lẽo, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến bản thân, "Không giống cũng bình thường, dù sao cũng không phải cha con ruột."

Nghe Úc Chỉ Ngôn trả lời, Nguyễn Trà quay đầu lại, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng bất ngờ, "Hai người..."

Úc Chỉ Ngôn vuốt ngón tay, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, lời nói lại có ý ám chỉ, "Tôi từ khi rất nhỏ đã được ông ta nhận nuôi từ viện mồ côi, lại nói, đây là lần đầu tiên ông ta đến họp phụ huynh, thật đáng kinh ngạc."

Dứt lời, lại dùng giọng đùa cợt bổ sung, "Ông ấy à, hiểu rất rõ tâm lý học, khuyên cậu một câu, sau này gặp ông ấy, phải tập trung một chút, nếu không, lúc nào đó sẽ thôi miên cậu, khủng khϊếp lắm đúng không."

Úc Chỉ Ngôn nói xong, híp mắt cười vui vẻ, giống như đang kể chuyện cười.

Nguyễn Trà rũ mắt, Úc Chinh lần đầu tiên đến họp phụ huynh, liền cùng cha mình nói chuyện, có chút giống như "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu"***, nhưng vì sao Úc Chỉ Ngôn cho mình biết nguyên nhân?

***Ý của Túy Ông không phải ở rượu: ý không phải ở trong lời.

"Bình thường cậu có thấy ông ấy thôi miên ai không?"

Úc Chỉ Ngôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nguyễn Trà, nhìn không ra Nguyễn Trà có để lời nói của mình trong lòng hay không, nhưng, cậu ta không thể nói, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.

Nghe vậy, Úc Chỉ Ngôn nhún vai, "Chưa từng thấy qua, phòng làm việc của ông ấy ngoại trừ bệnh nhân, thì không ai có thể vào, tôi cũng vậy."

Cũng không đúng, ở một mức độ nào đó, cậu ta cũng được tính là một bệnh nhân của Úc Chinh, một bệnh nhân rất hữu ích và hoàn hảo.

Nguyễn Trà không hỏi nữa, trong lời của Úc Chỉ Ngôn có mấy thành thật mấy thành giả nói không biết chính xác được, có cơ hội cô phải tìm thời gian, điều tra lại Úc Chinh.

Mà Úc Chỉ Ngôn, sau này có cơ hội, ngược lại có thể dẫn dắt cậu ta nói mấy câu, là thật giả đều tốt hơn so với không tra được gì.

Khi hai người không nói chuyện, vị trí góc giữa tầng hai và tầng ba, cũng có hai người đứng cạnh nhau.

Một thiếu niên học năm nhất, hai người mặt mày có ba năm phần tương tự.

Phó Tư Niên nhìn Nguyễn Trà ở phía trước, lại quay đầu nhìn con trai mình, trên khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay, hiếm thấy hiện ra nụ cười nhẹ, "A Thầm, con đang nhìn ai vậy?"

Phó Thầm không thu hồi ánh mắt, giọng nói có chút nhạt, "Biết rõ còn cố hỏi."

Nói đi cũng phải nói lại, lần trước sau khi nhìn thấy Úc Chỉ Ngôn và Nhậm Khinh Khinh quen biết nhau, đêm đó anh liền cho người điều tra Úc Chỉ Ngôn, tư liệu từ mẫu giáo đến khi học ở cấp ba quốc tế đều có, nhưng cuộc sống của Úc Chỉ Ngôn lại sạch sẽ giống như có người cố ý sắp đặt.

Quá sạch sẽ, ngược lại càng không thể tin.

Bị Phó Thầm không lạnh không nhạt, Phó Tư Niên cũng không tức giận, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, "Con trai, cha vẫn muốn hỏi con, lúc trước con nói, con vẫn đối xử với Nguyễn Trà như em gái đúng không?"

Dứt lời, Phó Tư Niên không đợi Phó Thầm trả lời, lại tự mình tiếp tục, "Nhưng con thật sự nên soi gương nhìn lại bản thân mình xem, ánh mắt con nhìn con bé giống như nhìn em gái sao?"

Phó Thầm nhíu mày, "Cha..."

"Cha cái gì?" Phó Tư Niên gõ ngón tay lên trán Phó Thầm, cười như không cười, "Cha vừa tốt nghiệp cấp ba đã lừa mẹ con đính hôn, con nghĩ rằng ai cũng mắt mù nhìn không ra?"

Khó trách một lòng một dạ đem tài sản mình có thể có được đều cho nhà họ Nguyễn, làm nửa ngày, treo danh tiếng bù đắp, lén lút hạ sính lễ?

Nói xong, Phó Tư Niên lại trầm mặc trong chớp mắt, trong giọng nói bình tĩnh xen vào một chút không thể tin, "Cũng có thể chính con bị mù?"

Phó Thầm: “...”

Cha đừng nói nữa!