Phó Thầm cùng Úc Chỉ Ngôn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là một mảnh trầm lặng, rồi sau đó vươn tay cười ưu nhã có lễ “Xin chào, lớp 11-1, Phó Thầm.”
“Lớp 11-10, Úc Chỉ Ngôn.” Úc Chỉ Ngôn gặp người không quen biết, vẫn cười tủm tỉm như cũ, giống như trời sinh tính tình tốt, dứt lời, lại đưa mắt nhìn Nguyễn Trà tiếp tục bổ sung “Ngồi sau Nguyễn Trà.”
Nguyễn Trà: “.....”
Nguyên nhân bổ sung của cậu là gì?
Phó Thầm đυ.ng tới bàn tay lạnh như băng có chút không bình thường của Úc Chỉ Ngôn, lông mày nhăn lại một chút nhưng rất nhanh đã dãn ra, về phần cái gọi là ngồi sau bàn thì không tỏ ý kiến.
Nguyễn Trà thấy ánh mắt của Phó Thầm rơi trên người cô, sự chột dạ lúc trước lại lần nữa xuất hiện, đang muốn nói gì đó lại bị Phó Thầm cướp lời.
Khóe môi anh khẽ cong, vẽ ra một nụ cười ôn hòa “Ừ, em không yêu sớm.” Giây lát, lại không nhanh không chậm bổ sung một câu “Anh tin tưởng ánh mắt của em.”
Nguyễn Trà: “.....”
Cảm ơn anh đã tin tưởng?
Úc Chỉ Ngôn: “? ? ?”
Cậu nói xấu ai đấy?
Từ Thâm thấy Phó Thầm phớt lờ mình, lại nhớ đến câu trong vườn trường trực nhật lúc trước, trực tiếp cười lạnh, giọng nói mang theo chút tàn nhẫn “Phó Thầm, cậu thật sự cho rằng ta không dám đánh cậu sao?”
Trong giới thượng lưu, nhà họ Từ và nhà họ Phó ngang nhau, mấy chục năm nay bởi vì nghiệp vụ trùng nhau nên luôn luôn nhằm vào nhau. Mà khi còn bé Từ Thân thường xuyên nghe thấy ba khen ngợi Phó Thầm, thế cho nên không đợi nhìn thấy người, anh ta cũng đã không quen nhìn hai chữ Phó Thầm.
Không đợi Phó Thầm nói chuyện, Nguyễn Trà đưa tay hướng về phía sắc mặt xấu hổ, ánh mắt trốn tránh của Nhâm Khinh Khinh, mặt tỏ vẻ khó hiểu “Từ Thâm, cậu có thời gian rảnh buông lời hung ác như vậy, không bằng trước hết nên vỗ về bạn gái nhỏ của cậu sao?”
Nguyễn Trà nói xong, lấy ra một cái côn điện hình cái bút của cô, không cần phân bua nhét vào trong tay Phó Thầm, hướng về trước mặt mọi người quang minh chính đại, bằng phẳng bất công “Một chút là có thể khiến cho người bị giật ngất, không có việc gì, có người đánh anh, anh cứ giật ngất hắn.”
Ngừng một lát, đè thấp thanh âm chỉ có Phó Thầm cùng cô nghe thấy, nhỏ giọng nói “Anh cứ việc đánh điện, không xảy ra việc gì đâu, em có kinh nghiệm.”
Do Nguyễn Trà cảm thấy, mặc dù Phó Thầm và Từ Thâm có kích thước không chênh lệch nhiều, nhưng cơ bắp dưới bộ đồng phục của Từ Thâm trông rất đáng sợ, mà Phó Thầm, thon gầy thanh tuấn, có lẽ kiên trì không được mấy hiệp.
Về phần giúp đỡ Phó Thầm?
Không nói đến trong sách Phó Thầm chăm sóc cho ‘Nguyễn Trà’, chỉ cần đề cập đến tài liệu ôn tập trọng điểm mà cô nhận được từ Phó Thầm cũng đã làm tâm nhãn Nguyễn Trà lệch về Thái Bình Dương.
Phó Thầm rũ mắt nhìn chằm chằm vào côn điện trong tay, hơi mím môi, anh nhìn qua thực sự yếu đuối như vậy sao? Tuy nói như thế, côn điện trong tay lại nắm chặt hơn so với ai khác, dẫu sao đây là bằng chứng của việc anh được quan tâm.
Từ Thâm vừa nói lời hung ác bị hành động đưa đồ của Nguyễn Trà làm mông lung, trong lòng không hiểu sinh ra bực bội, dù vừa mới nhất thời không tự kiềm chế được suy nghĩ muốn hôn Nhâm Khinh Khinh, dù sao trong lòng anh ta có chút thích, chỉ có điều không ngờ lại bị Nguyễn Trà nhìn thấy.
Hơn nữa, Nguyễn Trà lại có thể không đổi sắc mặt bảo anh ta vỗ về Nhâm Khinh Khinh? Lại nhìn Nguyễn Trà trao đổi với Phó Thầm, khuôn mặt Từ Thâm phát lạnh, không giải thích được là anh ta đang tức giận cái gì.
Nguyễn Trà thấy Từ Thâm không nói, kéo kéo ống tay áo Phó Thầm, lại nhìn về phía Từ Thâm “Nếu cậu không đánh, vậy chúng tôi đi trước nhé? Tôi còn rất nhiều bài tập, phải về nhà hoàn thành.”
“Không có việc gì.” Phó Thầm nắm cặp sách giơ lên một chút, bởi vì ở trên lớp đã làm xong bài tập nên cặp sách của anh rỗng tuếch, ngước mắt lên nhìn thẳng Từ Thâm, quơ quơ chiếc côn điện Nguyễn Trà đưa, chậm rãi mỉm cười “Nếu thật sự đánh, tôi trong vòng một phút là có thể giải quyết, bạn học Từ Thâm, đánh không?”
Những người khác: “.....”
Hai cậu không khỏi có phần bắt nạt người.
Nhâm Khinh Khinh giữ chặt cổ tay Từ Thâm, căn bản không dám nhìn phía trước, thanh âm như muỗi kêu “Anh Từ Thâm, Chúng ta về nhà trước đi.”
Bị hai người Nguyễn Trà cùng Phó Thầm cậu một câu tôi một câu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tâm tình của Từ Thâm đang nóng nảy, nghe vậy, mạnh mẽ kéo ống tay áo lên, liếc mắt thấy Nhâm Khinh Khinh cúi đầu, cuối cùng không nói nặng lời, ngăn chặn cơn bực tức nói “Anh có chút việc, em về trước đi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Phó Thầm, môi mỏng kéo ra một nụ cười chế nhạo “Phó Thầm, được một nữ sinh bảo vệ, cậu chính là kẻ hèn nhát.”
Sắc mặt Phó Thầm tự tại thoải mái “Thật có lỗi, được tiểu tiên nữ bảo vệ, tôi rất vui vẻ.”
Nguyễn Trà: “.....”
A a a a, lần đầu tiên có người ở trước mặt nói cô là tiểu tiên nữ! Phó Thầm, anh quả thực là thiên sứ trần gian a!
Từ Thâm: “.....”
Cậu TM không cần mặt!
Vô luận như thế nào, bởi vì Nguyễn Trà ngắt lời, Phó Thầm, Từ Thâm hai người tạm thời gió êm sóng lặng, mà có Phó Thầm ở đây, Nguyễn Trà đương nhiên mặc kệ Úc Chỉ Ngôn, kéo Phó Thầm đi cửa sau.
Mặc dù còn quá sớm để đưa ra kết luận, không công bằng đối với Úc Chỉ Ngôn, nhưng trước mắt mà nói, giữa Phó Thầm và Úc Chỉ Ngôn, Nguyễn Trà tin tưởng Phó Thầm mà cô đã thấy trong giấc mơ đêm qua.
Phó Thầm đem côn điện dài gấp lại xong, đưa cho Nguyễn Trà, giống như vô tình hỏi “Vừa rồi Úc Chỉ Ngôn đó, là học sinh lớp của em mới chuyển trường tới sao? Hai người trước đây quen nhau à?”
Lớp 11-1 có Quý Phi Dương ở đó, nên bất kể là thông tin gì đều có thể rất nhanh nghe được tiếng gió, Phó Thầm vốn không thèm để ý, nhưng vừa nhìn thấy Úc Chỉ Ngôn, anh cảm thấy được người nọ không đơn thuần như bề ngoài thể hiện.
“Không quen biết, lần đầu tiên gặp.” Nguyễn Trà đem côn điện nhỏ do cha già đặc biệt làm cho cô bỏ vào cặp “Gặp trên đường ra cửa sau.”
Nguyễn Trà nói đến Úc Chỉ Ngôn, thì nghĩ ngay đến hệ thống xui xẻo, vội quay đầu nhìn về phía Phó Thầm “Phó Thầm, em nghe anh hai nói công ty của anh đang nghiên cứu AI trí năng và công nghệ thực tế ảo?”
Nghe vậy, Phó Thầm gật đầu “Đúng vậy, trên thực tế, một số công ty đã thực sự đạt được một số tiến bộ trong lĩnh vực AI.”
Phó Thầm có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Nguyễn Trà, nhưng khi bắt gặp đôi mắt hạnh sáng lên của Nguyễn Trà, anh không thể trả lời cho có lệ, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng “Tương lai thì khó nói, nhưng theo kỹ thuật hiện nay, rất khó, số hiệu đến hệ thống vật dẫn lại đến __”
Trên đường đi Phó Thầm nói về một số thuật ngữ trong ngành một cách đơn giản, Nguyễn Trà trong một lúc không thể hiểu được, nhưng vẫn như cũ dựa vào trí nhớ ghi nhớ tất cả những lời của Phó Thầm trong đầu.
Nguyễn Trà tranh thủ về nhà ôn tập vài lần, xem sau này có cơ hội thử nghiệm trên người Nhâm Khinh Khinh không.
Thời gian cả ngày, Nguyễn Trà đã sớm suy nghĩ cẩn thận, Nhâm Khinh Khinh cùng Úc Chỉ Ngôn chắc chắn có mối liên hệ nào đó, mặc kệ hệ thống có thật sự giải trừ hay không, cô đều phải đảm bảo ngăn chặn Nhâm Khinh Khinh trong việc học tập, để tránh bị tính kế.
Ở trong sách, hầu hết mọi sự tình ở nhà họ Lương đều xảy ra sau khi cô bị tính kế, giống như bây giờ, cô chưa hề bị Nhâm Khinh Khinh lấy đi giá trị trí lực và giá trị mỹ mạo, nhà họ Lương không theo như cũ, vẫn sẽ tốt chứ?”
Anh hai không xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể ông ngoại so với trước kia cũng khỏe mạnh hơn, về phần dự án của công ty cũng không nghe thấy bác cả nói xảy ra chuyện gì.
Sự thật chứng minh, sau khi cô ngăn chặn Nhâm Khinh Khinh, tương lai của cả nhà thật sự có xảy ra thay đổi.
Xe của nhà họ Phó và xe của nhà họ Lương không đậu cùng một bãi đỗ xe, Phó Thầm trước tiên đưa Nguyễn Trà đến, khi đang muốn rời đi, lại quay đầu lại lên tiếng hỏi một câu “Nguyễn Trà, anh nghe nói anh Tồn Cẩn đang thu âm ở nhà, có nói lúc nào thì phát sóng không?”
“Tuần sau…… thứ bảy tuần sau” Nguyễn Trà nói theo lời đạo diễn nói phiên một vòng “8h tối thứ bảy tuần sau, phát sóng trên Thanh Chanh TV.”
Nguyễn Trà trả lời xong không khỏi nghĩ rằng từ khi sự việc ôm nhầm của hai nhà nổ ra, Phó Thầm e rằng khó xử nên vẫn không có quay về nhà họ Lương, bây giờ hỏi, là hy vọng từ chương trình nhìn xem tình hình ông ngoại của họ sao?
“Phó Thầm, em có thể nhờ anh chuyện nhỏ này không?”
“Đương nhiên, em nói đi.”
Nguyễn Trà kéo quai đeo cặp sách, ngượng ngùng cười “Nếu thứ bảy tuần sau anh rảnh, giúp anh hai đóng góp cho buổi phát sóng, cám ơn ha~”
Dứt lời, thấy Phó Thầm gật đầu, Nguyễn Trà vội vẫy vẫy tay, sau khi ngồi lên xe lập tức nói với tài xế “Chú, mau lái xe.” Cũng không thể nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Phó Thầm, con trai cũng biết xấu hổ.
Anh có thể muốn xem, cô đã đưa ra một cái cớ để anh có thể xem một cách quang minh chính đại.
Sự thật nhà họ Lương đã ôm nhầm rồi, nhà bọn họ ai cũng không có trách, giống mẹ cô đã nói, nếu không có ôm nhầm, bà ấy có thể sẽ không ở viện phúc lợi gặp được cha cô, hai người có thể cả đời sẽ không gặp nhau.
Hơn nữa, cả nhà họ vui vẻ hạnh phúc, dù có ôm nhầm hay không, cũng không chịu ảnh hưởng lớn.
Nguyễn Trà ôm cặp sách, yên lặng nhìn phong cảnh trên đường, thực sự nói bị ảnh hưởng có lẽ là việc xảy ra trong sách.
Lần đầu tiên đọc sách, Nguyễn Trà chỉ nghĩ mang theo ba mẹ quay về trấn nhỏ, khiến một nhà ba người bình an, nhưng lần thứ hai đọc sách, nhìn đến kết cục sau này của mấy người nhà họ Lương, Nguyễn Trà cảm thấy may mắn vì ba mẹ khiến cô ở lại.
Dù sao, hiện tại, cô có thể thay đổi tương lai của cả nhà ở một mức độ nào đó.
Cho đến khi không nhìn thấy xe của nhà họ Lương, Phó Thầm mới lười nhác thu hồi ánh mắt, nhưng trước mắt tựa hồ vẫn như cũ có thể thấy tóc đuôi ngựa, đôi mắt hạnh linh động của Nguyễn Trà.
Sau một lúc lâu, anh rũ mắt, nhìn lòng bàn tay trống không, lẩm bẩm tự nói, “Mẹ, nhà ông ngoại có một người rất đáng yêu…… Tiểu tiên nữ, con sẽ làm thay phần của mẹ, chăm sóc cô ấy thấy thật tốt.”
Nói chăm sóc cũng không đúng, có lẽ phải nói…… Đền bù?
Phó Thầm ngẩng đầu đang muốn rời đi, đúng lúc nhìn thấy Úc Chỉ Ngôn và Nhâm Khinh Khinh một trước một sau đi ra, trong lòng khẽ cân nhắc, lắc mình trốn sang một bên.
Ngõ nhỏ phía trước.
Nhậm Khinh Khinh hai tay bất an xoa xoa vạt áo, nhìn người đang cách cô ta khoảng một cánh tay, khẽ cắn môi dưới, “Úc, Úc tiểu tiên sinh, anh tới trường này làm, làm gì?”
“Tôi tới làm gì, cô không rõ sao?” đôi mắt Úc Chỉ Ngôn lộ vẻ lạnh lẽo, hoàn toàn không nhìn thấy ý cười ấm áp như khi đối mặt với Nguyễn Trà, cậu ta xoay người, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Nhậm Khinh Khinh, sau một lúc lâu, nhẹ a một tiếng, “Nhâm Khinh Khinh, cô đúng là phế vật.”
“Khụ khụ khụ khụ.” Mới vừa nói xong, Úc Chỉ Ngôn vội dùng tay che miệng lại, một trận ho khan kịch liệt,khiến cho khuôn mặt tái nhợt của cậu ta có chút ửng hồng không bình thường.
Nhậm Khinh Khinh không hiểu lý do tại sao Úc Chỉ Ngôn lại phải tới trường cấp ba quốc tế này, bị một câu phế vật đâm trúng nỗi lòng, không khỏi nghĩ đến bản thân mới vừa bị trừ đi hai điểm giá trị trí lực, giọng nói khó tránh khỏi mang theo cáu kỉnh, “Tôi sớm nói, tôi có biện pháp, các anh vì sao không tin?”
Đôi mắt màu hổ phách của Úc Chỉ Ngôn lộ ra vẻ mỉa mai, “Biện pháp của cô? Làm Nguyễn Trà lên vị trí thứ sau, làm cô ta trở thành giáo hoa của trường cấp ba quốc tế, bây giờ chắc chỉ còn thiếu cái vòng hào quang ở trên đầu thôi nhỉ?”
“Tôi có ——” Nhâm Khinh Khinh đột nhiên dừng lại, không được, cô ta không thể nói, không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống, hệ thống coi là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
Sau khi dừng lại, Nhâm Khinh Khinh lại ngăn không được oán hận trong lòng, nếu không có bọn họ uy hϊếp, lúc trước có lẽ cô ta sẽ không làm nhiệm vụ B! Hiện tại cũng sẽ không để giá trị mỹ mạo cùng giá trị trí lực đều giữ không nổi!
“Cô có cái gì?”
Úc Chỉ Ngôn thờ ơ cuộn sách bài tập trong tay, vỗ nhẹ trên mặt Nhâm Khinh Khinh, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng lời nói ra lại giống như độc liếʍ trên cổ, “Cô có, hệ thống sao?”
Nhâm Khinh Khinh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy kinh hãi.
Thấy thế, vẻ mặt Úc Chỉ Ngôn càng thêm châm chọc, trong lời nói còn có một tia chế giễu không thể nghe thấy, “Nói thật, cô có thể đem một cái hệ thống khai quải dùng thành rác rưởi, quả thật là nhân tài ngu ngốc.”
Nhâm Khinh Khinh bị Úc Chỉ Ngôn nói một câu không nhẹ không nặng làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dựa tường điên cuồng thở dốc, hệ thống của cô ta không phải từ vị diện cao cấp xuống dưới sao! Vì sao anh ta lại biết!!!
Úc Chỉ Ngôn không quan tâm đến Nhâm Khinh Khinh bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất , một tay phe phẩy quyển sách bài tập, rời đi -
Ai nha, Nguyễn Trà vậy mà đi theo tên tiểu tử Phó Thầm rời đi, thật làm cho người ta đau lòng -
Bởi vì giữa mấy người có chút khoảng cách, Phó Thầm nghe không rõ hai người nói chuyện, nhưng xem biểu tình, Nhâm Khinh Khinh rất sợ hãi Úc Chỉ Ngôn, mà Úc Chỉ Ngôn, biểu hiện quả thật không vô hại giống như khi mới gặp mặt.
Phó Thầm nhíu mày, âm thầm đem ba chữ Úc Chỉ Ngôn ghi tạc trong lòng.