Ngay khi giọng nói người dẫn chương trình vừa dứt, giáo viên dạy nhạc ngồi trên ghế suýt nữa làm đổ ly nước nước của mình, ngơ ngẩn nhìn sân khấu một lúc, lại quay đầu nhìn sang Dương Nhược Quốc cố gắng giãy dụa lần cuối cùng: "Thầy à, vừa rồi cậu ta nói dùng nhạc cụ nào đệm nhạc?"
Năm mười năm tuổi Dương Nhược Quốc kế tục giáo viên dạy nhạc, sau khi ra nước ngoài vài năm, ông ta thấy mệt mỏi nên đã trở lại trường cấp ba làm một giáo viên già dạy nhạc nhàn tản.
Dù sao...
Trong miệng một số giáo viên chủ nhiệm thì ông ta vẫn luôn bị bệnh.
Dương Nhược Quốc cũng chưa khôi phục được bình tĩnh, ông ta cho là Nguyễn Trà chỉ biểu diễn đàn nhị hồ một mình!
Sau một lúc lâu mới yếu ớt trả lời: "Đàn nhị hồ, kèn Xô na, Saxophone."
Giáo viên dạy nhạc như mất hồn, ngơ ngác xoay người đối diện sân khấu, nhìn đám học sinh dựng cảnh tượng có trật tự, chậm rì rì vươn tay che lỗ tai lại: "Bọn chúng chắc chắn muốn tra tấn lỗ tai tôi!"
Kèn Xô–na vừa ra, ai cũng giành nhau tỏa sáng.
Sức mạnh đó phải hướng thẳng lên bầu trời.
"Phó Thầm thổi Saxophone? Thằng bé có thể thổi cao hơn kèn Xô-na sao? Saxophone có thể có cơ hội lộ diện sao?"
Dương Nhược Quốc nghe vậy, gảy gảy mái tóc bạc của mình: "Cao hơn kèn Xô-na làm gì, nói không chừng thằng bé chỉ đệm nhạc thôi."
Có sự phối hợp của Saxophone, phong thái của kèn Xô-na mới có thể hoàn toàn biểu hiện ra được.
Giáo viên dạy nhạc: "..."
Thầy à, thầy nói như vậy không thấy thẹn với lương tâm hả?
Hơn nữa không chỉ có Saxophone, mà diễn viên cũng thế! Giọng nói của họ sao có thể át được tiếng kèn Xô-na?
Không những ban giám khảo mà trong khu phụ huynh cũng có rất nhiều tiếng xôn xao bàn luận, hPhần lớn con họ được bồi dưỡng để chơi nhạc cụ phương Tây, một số ít học đàn tranh, đàn tỳ bà. Trong đó, người học đ nhị hồ đã rất hiếm thấy, càng đừng nói đến kèn xô na...
Hơn nữa, chẳng phải kèn xô na thường được sử dụng trong kết hôn hoặc đám tang sao?
Trong số các vị phụ huynh, có một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, trên gương mặt điển trai nghiêm túc chợt xuất hiện kinh ngạc trong chốc lát, dường như không ngờ trong tiết mục có thể nghe được tên Phó Thẩm, hơn nữa còn là một tiết mục vừa nghe đã biết không đứng đắn.
Lương Thiến Linh nghe chương trình giới thiệu, cười mỉa mai nói: "Cô ba, Nguyễn Trà nhà em thật là đa tài đa nghệ."
Tiếc là bà ta mỉa mai đúng chỗ Vệ Kiểu chưa kịp bắt đầy đủ thông tin, vui tươi hớn hở đáp: "Đúng vậy, Trà Trà nhà tôi từ nhỏ đến lớn, học cái gì cũng nhanh. Chỉ là quá lười, giống tôi và Phi Phi, tuy lười nhưng vui vẻ hạnh phúc, rất tốt.”
Lương Thiến Linh: "..."
Tôi đang giễu cợt đó! Giễu cợt!
Nhâm Khinh Khinh đang chờ sau hậu trường nhận kết quả nghe thấy nhạc cụ Nguyễn Trà biểu diễn thì suýt nữa cười ra tiếng, tự lẩm bẩm: "Cầm đàn nhị hồ với Xô-na lên sân khấu, giáo viên âm nhạc có thể coi trọng à?"
Nhưng nghĩ lại cũng phải, Nguyễn Trà không biết tầm quan trọng của tiết mục nghệ thuật, chỉ cần mình lấy được hạng ba, giá trị xinh đẹp của cô ta sẽ bị rút đi.
Nhâm Khinh Khinh tự tin mình đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi nhìn một vòng xung quanh không thấy Từ Thâm, trong lòng lo lắng, sợ bản thân quá vướng víu, khiến cho Từ Thâm thấy phiền chán.
Cô ta dứt khoát không thèm xem tiết mục của Nguyễn trà, lập tức ra khỏi hội trường để tìm Từ Thâm, nói không chừng khi cô ta tìm thấy Từ Thâm, anh đã nhận ra vài điểm xinh đẹp của cô ta, đến lúc đó cho dù Từ Thâm có tiếp tục tức giận, ước chừng cũng sẽ không làm gì được.
Mấy hôm trước Từ Thâm đã nhìn Nguyễn Trà bằng con mắt khác, còn không phải do để ý gương mặt Nguyễn Trà?
Ngay khi tất cả mọi người đều chưa hiểu gì thì bối cảnh trên sân khấu đã hoàn thành, Hoa Chung Hào và năm người khác ngồi dọc theo bàn dài, sau đó cả đám dường như đã thống nhất, lưu loát phát ra một câu tiếng anh: "I am mathematics!"
Gần như cùng một lúc, một tiếng đàn nhị trầm buồn nhàn nhạt vang lên trên sân khấu, đau thương lạnh lẽo như tiếng khóc than, quanh quẩn, đè nén trong lòng một cách lạ thường.
Nhưng khi phối hợp với sáu diễn viên khóc thút thít trên sân khấu trách bọn học sinh ruồng bỏ mình...Lại có một loại vui sướиɠ kỳ lạ.
Nguyễn Trà mặc đồng phục, ngồi một góc sân khấu, động tác trên tay cực kì ổn định, không hề có sự hồi hộp căng thẳng của lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn., thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi ngẩng đầu lên, liếc mắt đối diện với ánh mắt của mẹ mình, hai mẹ con nhìn nhau cười.
Mẹ cô biết rõ nhất, hồi cô và cha ở thị trấn nhỏ, họ còn có danh hiệu là "Đàn nhị ngâm nga"!
Dưới sân khấu có học sinh nghe đến đỏ cả mắt.
Trời ạ, nhân cách hóa sáu môn học nói ra tiếng lòng của mình kìa! Họ thật sự cực kì ghét học! Làm học sinh kém không tốt sao!
Khán giả cũng đều hiểu, "Tiệc trà môn học" được cải biên theo "Tiệc trà của mẹ kế", nhân hóa sáu môn toán văn anh lý hóa sinh, cho từng môn một giải thích bọn học sinh ghét và không thấy mình tốt như thế nào, chính các môn học cũng không muốn làm khó mấy người mà!
m thanh đàn nhị không cao, hoàn toàn không át mất lời kịch của diễn viên, ngược lại kết hợp với nhau lại còn tạo ra hiệu quả không tồi?
Giáo viên âm nhạc vốn đang che tai bất giác buông tay ra, đôi mắt hơi sáng lên, nói với Dương Nhược Quốc bên cạnh: "Thầy, tuy Nguyễn Trà kéo đàn nhị không được coi là đặc biệt xuất sắc, nhưng kiểm soát cảm xúc rất đúng chỗ, cảm xúc tốt dễ dàng giúp mọi người hòa nhập vào bầu không khí.”
Không chỉ giáo viên âm nhạc, cảm xúc các vị phụ huynh cũng bị dẫn dắt, một đám người không khỏi suy nghĩ, bản thân có ép con cái mình quá mức không, nhưng không chờ họ cảm thán xong, âm nhạc trên sân khấu đã ngay lập tức thay đổi!
Dương Nhược Quốc bừng tỉnh, ông ta biết cô gái nhỏ phải làm việc!
Mở đầu là một đoạn độc tấu Saxophone dịu dàng tuyệt đẹp của Thư Lãng, khiến người ta không ngừng chìm đắm trong đó, hay đến nỗi lỗ tai mang thai!
Nhưng mà ngay sau đó, Nguyễn Trà linh hoạt nhảy xuống từ chiếc ghế cao, hai tay cầm kèn xô-na, âm thanh lảnh lót của kèn xô-na lập tức xông lên tận trời!
Bản nhạc Saxophone bài "Happy as a god" đưa mọi người ra khỏi cơn trầm luân.
Làm cho tất cả khán giả rung động giật mình, suýt nữa không còn nhớ chính mình ở đâu, lúc vui lúc buồn giống như đang ngồi trên tàu lượn.
Đánh mạnh vào trái tim khiến nó ngừng đập, đầu vui mừng choáng váng.
Trong phút chốc, họ chợt hiểu rõ vì sao ai cũng nói kèn xô-na được thổi từ khi sinh ra đến khi tuổi chạm đầu bảy, bản nhạc "Happy as a god" tựa như một bài BGM thần kỳ quẩn quanh bốn phía.
Vì sao lại nói là thần kì?
Bởi vì nó khiến người ta ngâm nga theo một cách vô thức.
Trên sân khấu, các diễn viên lập tức thu dọn bối cảnh, cả đám vây xung quanh Nguyễn Trà giữa sân khấu, mà đồng phục học sinh trên người Nguyễn Trà nói cho khán giả biết, cái người ghét bỏ các môn học...chính là cô!
Các diễn viên nhân cách hóa môn học vây xung quanh Nguyễn Trà, mỗi người một câu trách mắng Nguyễn Trà ghét các môn học, nhưng bọn họ rất hữu ích mà! Từ quá khứ đến tương lai, từ hàng không vũ trụ đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, ứng dụng trong mọi phương diện!
Các phụ huynh nghe thấy, đúng vậy, học hành chăm chỉ quá là có ích!
Một đoạn âm nhạc kịch cứng rắn phổ cập kiến thức khoa học và sự ứng dụng cống hiến của từng môn học cho những người đang ngồi đây.
Mà Nguyễn Trà:
Thổi một hồi kèn xô-na sục sôi uyển chuyển..."Lêu lêu lêu."
Thổi hai nốt cao vυ't to lớn cang dội..."Hừ hừ hừ."
Một chiếc kèn xô-na, cô trực tiếp bay thẳng lên trời!
Hơn nữa khi thổi còn trưng ra vẻ mặt dầu muối không ăn, quả thật là miêu tả cực kì hoàn mỹ học sinh kém! Các phụ huynh thích đôn đốc con học hành không khỏi siết tay, nhìn bản sao chép như in với con mình tay cực kỳ ngứa ngáy!
Về phần Saxophone, Phó Thầm đã buông ta, vốn dĩ anh cũng chỉ làm nhạc đệm cho Nguyễn Trà, tạo nên hiệu quả xung đột, chưa kể do dù anh có thổi nát cổ họng, có lẽ cũng không lấn át được kèn xô-na.
Anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trà tự tin xinh đẹp trên sân khấu, môi mỏng khẽ cong, hiện lên một nụ cười nho nhỏ.
Khi mọi người cảm thấy Nguyễn Trà chuẩn bị giành thắng lợi trong cuộc chiến này, các diễn viên trên đài bỗng biến sắc, không còn bộ dạng đáng thương lúc trước, dường như trực tiếp hóa thành nhân vật phản diện, châm chọc mỉa mai.
"Toán cũng không làm được? Cậu ngu ngốc còn không tự biết mình!"
"Không biết làm thí nghiệm? Cậu làm biếng không cố gắng!"
Nếu nói trước đó các môn học giống các bậc cha mẹ buồn bã vì con cái không chịu học, thì sau đó lại biến thành cha kế mẹ kế bắt con học tập, không học liền đánh con.
Nguyễn Trà bị chất vấn lùi lại, kèn xô-na trong tay suýt nữa rơi xuống đất, đúng lúc này, tiếng Saxophone lần thứ hai truyền đến, tựa như một phụ huynh yêu chiều con cái.
Khi kèn xô-na tiếp tục vang lên, trực tiếp từ tên côn đồ biến thành một quý ông, mà các môn học cũng thu lại chất vấn trên mặt, một kết thúc có hậu như thường lệ.
"Happy as a god"
Một trước một sau, đều rất vui vẻ.
Kèn xô-na vô cùng đơn giản, dẫn dắt cảm xúc của tất cả người xem từ đầu đến cuối.
Mãi cho đến khi kết thúc, phụ huynh và học sinh còn chưa xem đã, mới đầu họ còn đau lòng cho lỗ tai mình, sau khi kết thúc, họ lại đau lòng thay hơi thở của Nguyễn Trà
"A a a Nguyễn Trà!"
"Tiếp tục đi mà! Đừng dừng lại!"
"Nguyễn Trà, cậu thổi kèn xô-na tiếp, chúng tôi lập tức đi học."
Toàn bộ quá trình Phó Thầm đều phối hợp với Nguyễn Trà, thậm chí chỉ hướng một bên mặt xuống sân khấu, cho nên gần như đám học sinh đều hò hét tên người đứng ở chính giữa, Nguyễn Trà.
Đám học sinh ngồi dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay, lần đầu tiên họ được nhìn thấy có người có thể thổi kèn xô-na nhìn qua khôi hài xuất sắc đến vậy!
Hoa Chung Hào ngồi xem từ đầu đến cuối gần như sụp đổ, ôm Tôn Phong giả vờ khóc lóc: "Ngay cả khi chúng ta mặc trang phục cung đình lộng lẫy, vẫn không đoạt được nổi bật từ Nguyễn Trà mặc đồng phục học sinh hu hu hu."
Ngay từ buổi luyện tập đầu tiên, vài người trong câu lạc bộ tiếng Anh đã ấn tượng với Nguyễn Trà, ai ngờ hiện trường còn bốc lửa hơn, thử hỏi xem có ai có thể chơi kèn xô-na thành một bản rock"n"roll thần kỳ chứ!!!
Đặc biệt là đoạn sau, làm mọi người đều thấy tội lỗi, sao mình phải gây rối với một cô gái nhỏ làm gì, không học thì không học chứ! Làm một con cá mặn không được sao?
Ôi, không được.
Nghe những người cùng lớp mười với Nguyễn Trà nói, cô đứng đầu khối, người ta căn bản là không thèm diễn một con cá mặn
Nguyễn Trà: Oan uổng quá!!!
Tôn Phong ghét bỏ đẩy cậu ta ra: "Tránh ra tránh ra, tôi không nhìn thấy Trà Trà."
Những người trong câu lạc bộ tiếng Anh cũng chẳng quan tâm các bạn học phía dưới chỉ gọi tên Nguyễn Trà, dù sao vị trí của mỗi người trong vở kịch đều ngang nhau, không phân chia vai chính vai phụ, ngược lại vì BGM có thể huy động cảm xúc khiến cho tiết mục của họ độc đáo hơn rất nhiều.
Mãi đến khi vở kịch hạ màn, tâm tình mọi người vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại, may là họ không dùng nút bịt tai.
Sau khi Nguyễn Trà xuống khỏi sân khấu, duỗi người thở phào nhẹ nhõm: "Trời ạ, lúc tôi thổi kèn xô-na trên sân khấu, suýt chút nữa nhảy khỏi sân khấu.”
Thổi kèn xô-na một cái, cả người đều phấn khích.
Khó trách trước kia khi cha cô thổi kèn, giống như uống phải mấy bình rượu trắng.
"Uống nước." Phó Thầm cầm bình nước khoáng đưa cho Nguyễn Trà: "Vừa rồi em biểu hiện rất tốt, tốt hơn nhiều so với những lần chúng ta luyện tập trước đó.”
Không chỉ thể hiện tốt, thậm chí khi một thành viên trong câu lạc bộ nảy sinh vấn đề, cô đều bình tĩnh dẫn dắt sự chú ý của khán giả, nhờ đó bỏ qua một số câu thoại bị thiếu.
"Cảm ơn."
Nguyễn Trà đang muốn vặn mở nắp chai nước, lại phát hiện nắp chai đã bị Phó Thâm mở ra, lỏng lẻo vắt trên miệng chai, uống xong mấy ngụm nước, ngẩng đầu nhìn Phó Thâm: "Anh nghĩ chúng ta có thể đạt hạng nhất không?"
Nghe vậy, Phó Thầm sinh ra ngạc nhiên hỏi: "Em rất hồi hộp?"
Trong mắt anh, tính cách Nguyễn Trà không giống dáng vẻ hồi hộp, bất kể là cuộc thi hay tiết mục nghệ thuật đều vậy.
Nguyễn Trà khẽ thở dài, một tay chuẩn bị vặn đóng nắp bình nước, nhìn nước bên trong lúc ẩn lúc hiện: "Hồi hộp chứ, có liên quan đến việc sáng mai em thức dậy có còn xinh đẹp hay không."
Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng cảm thấy, nếu thật sự thua, bị hệ thống trừ giá trị nhan sắc, bản thân sẽ lập tức kéo Nhậm Khinh Khinh cùng chết: "A"
Phó Thầm duỗi tay chạm cánh tay Nguyễn Trà, nhẹ nhàng cau mày: "Em không thoải mái sao?"
"Có hơi đau đầu."
Ai bảo trong lòng cô vừa mới sinh ra sát ý.
"Chúng ta có thể đạt hạng nhất." Phó Thầm nói xong lại cười: "Trước khi xuống sân khấu, anh nhìn thấy giáo viên âm nhạc đôi mắt hồng hồng, quay đầu đi lau nước mắt. Ông ấy đặc biệt cảm tính, trong phần trình diễn âm nhạc, giữa kỹ năng và cảm xúc, rõ ràng là nghiêng về vế sau."
Hơn nữa, Phó Thầm muốn nói, vừa rồi trên sân khấu, Nguyễn Trà phát huy rất tốt, rất quen thuộc, loại đắm chìm hoàn toàn vào trong vui sướиɠ này, anh đã rất lâu không cảm nhận được.
"Em tin anh." Lời nói thốt ra, Nguyễn Trà lại chỉ chính mình: "Không đúng, phải nói là em tin tưởng bản thân." Bởi vì họ đã là tiết mục cuối cùng lên sân khấu, cho nên trong vòng nửa giờ sau sẽ có kết quả.
Cùng lúc Nguyễn Trà phát ra giọng nói, âm thanh điện tử không cảm xúc của hệ thống đột ngột phát ra, 【 Đinh! Mở ra chương trình khảo sát kết quả 2.0, điểm mục tiêu âm nhạc liên quan là 98,9 điểm, điểm hòa tấu âm nhạc đạt 88,6 điểm (giáo viên âm nhạc nhận xét: Cảm xúc không đúng chỗ, đoạt nổi bật của đồng đội), đánh giá nhiệm vụ thất bại! Nhiệm vụ thất bại! Nhiệm vụ thất bại! 】
Nguyễn Trà: Chó hệ thống bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên lỗi sao?
【Bởi vì điểm số của ký chủ lần thứ hai thấp hơn mười điểm so với mục tiêu, ký chủ bị trừ một điểm tích lũy kèm theo mặt xấu bắn ngược x1 thứ, tước lại một điểm giá trị sắc đẹp, lập tức chấp hành!!! 】
Nguyễn Trà: “!!!”
Ha ha ha ha ha, Nhâm Khinh Khinh, cậu cũng có ngày hôm nay!
Tuy kèn xô-na không thể làm cậu thăng thiên, nhưng thật sự có thể khiến cậu khóc!!!