Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 20

Hai mươi phút sau, sâu trong ngõ nhỏ, trận ẩu đả cũng kết thúc.

Chu Tiêu Nhiên từ trong hoảng sợ hoàn lại hồn, sau khi giành được quyền khống chế, chỉ thấy gã đầu trọc kia bị sốc điện đang nằm … Nguyễn Trà tay xách côn điện, còn người đàn ông cơ bắp lực lưỡng vừa điên cuồng vùng vẫy cánh tay vừa la hét.

“Trước kia mày cũng chặn đường con gái như vậy đúng không? Đồ cặn bã!” Mỗi lần xem tin tức, Nguyễn Trà nhìn thấy những tên tội phạm xâm phạm tìиɧ ɖu͙©, đều hận không thể đem bọn họ sâu lại thành một chuỗi rồi đem đi thiến.

“A ——”

Người đàn ông cơ bắp vừa bị điện giật vừa bị đánh, đã không còn sức lực, giọng nói đã khàn đi nhưng Nguyễn Trà một cái cơ hội cầu tình cũng không cho hắn.

Một khi hắn mở miệng, lập tức lại bị đánh, sống cũng không được mà chết cũng không xong, khiến hắn lần lượt cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết.

Nguyễn Trà nhìn mặt mũi bầm dập, tay chân trật khớp của người đàn ông, dí côn điện xuống lần cuối, giọng lành: “Ngực —— chuy!”

Vừa dứt lời, gã đàn ông thét chói tai một tiếng, rồi sau đó ngoải đầu, ngất xỉu, đối với hắn ta thì đó là một sự giải thoát.

Nhưng ——

Người chết cô còn có thể quất xác, huống hồ một người chỉ ngất xỉu.

【 Đinh! Bởi vì mục tiêu liên kết đánh 30 dấu trên xương trước ký chủ bằng biện pháp【 beep ——】không hợp lệ, phán định nhiệm vụ thất bại, điểm đoạt được là 0, phúc lợi hủy bỏ 】

Nguyễn Trà hơi kinh ngạc khi nghe thấy âm thanh điện tử của hệ thống, rốt cuộc cô cũng không hi vọng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng không có chứng chỉ hành nghề, tuy nhiên giữa đánh cặn bã và Nhâm Khinh Khinh để dành lấy 1 điểm, vẫn là chọn người trước đi.

Cô phải để cho tên cặn bã kia nhớ rõ, cơn ác mộng vừa rồi.

Nhưng bây giờ nhiệm vụ này lại là cô giành trước được? Lại hồi tưởng chính mình vừa mới nghe được 【 beep ——sắc mặt Nguyễn Trà có chút phức tạp, lại có chút xấu hổ.

Nguyễn Trà đánh cả nửa giờ, hơi thở cũng không loạn, thấy người đàn ông cơ bắp đã hôn mê, quay đầu lại liếc Chu Tiêu Nhiên, dương dương cằm: “Lại đây.”

Chu Tiêu Nhiên: “!!!”

“Nguyễn Trà, tôi sai rồi, là Lâm Lăng bắp ép tôi, tôi thật sự sai rồi.” Chu Tiêu Nhiên sợ Nguyễn Trà cầm côn điện đánh mình, run run rẩy rẩy đem toàn bộ sự tình đều khai ra hết: “Lâm Lăng lúc ấy nói chỉ muốn dọa dọa cậu mà thôi, tôi thật sự sai rồi ô ô ô.”

“Nguyễn Trà, cầu xin cậu, cho tôi trở về đi?”

Thật ra thì, lúc nhìn thấy ánh mắt hạ lưu, đáng khinh của người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, Chu Tiêu Nhiên cũng đã phát hiện ra không đúng rồi, nhưng cô ta không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể lừa mình dối người nói với bản thân, gã thật sự chỉ dọa dọa người mà thôi.

Thẳng đến ——

Quần áo của mình bị gã trọc đầu xé rách, giãy giụa trong sự tuyệt vọng, phảng phất muốn chết.

Nguyễn Trà khẽ nhíu mày, vươn chân đá đá người đàn ông cơ bắp nằm như xác chết, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu, đem quần áo hắn lột ra, để lại cái qυầи ɭóŧ là được, nhanh lên.”

Nói xong, Nguyễn Trà giống như đã dùng hết sức lực, dựa luôn vào trên tường, lấy ra di động gọi cho tài xế, nói chính mình giúp bạn học giảng đề, nên ra một chút.

Chu Tiêu Nhiên không dám phản kháng, sợ phản kháng thì Nguyễn Trà dung côn điện trong tay hướng mình đánh, ngón tay run rẩy, sau khi đem quần áo của tên cơ bắp cởi hết, đáng thương nhìn phía Nguyễn Trà, chờ đợi xét xử: “Được, được chưa?”

“Được rồi.” Nguyễn Trà nói xong, lười nhác chỉ chỉ di động Chu Tiêu Nhiên: “Chụp đi.”

Chu Tiêu Nhiên vẻ mặt ngốc bị sắp đặt, há miệng thở dốc: “Chụp?”

Chụp cái gì?

Chờ một chút.

Cô ta đột nhiên cúi đầu nhìn xuống người đàn ông vạm vỡ nằm trên mặt đất, ngoại trừ một cái qυầи ɭóŧ, trên người không có quần áo , không thể tin được chỉ vào người đàn ông, tam quan vỡ vụn mà lặp lại: “Chụp hắn???”

“Bằng không cậu tưởng chụp gã đầu trọc à? Được thôi, cậu đem hai người đều chụp cũng được, chụp xong gửi ảnh cho tôi.”

Nguyễn Trà vẫn luôn rất thích các em gái yêu kiều, ôm rất thoải mái a, giống như Hoàng Giai Giai, nhưng đối mặt người dám tính kế mình, bất luận là nam hay nữ, Nguyễn Trà đều không cho một cái nhìn tử tế.

Đánh người đàn ông cơ bắp vạm vỡ kia, làm cho gã đầu trọc kia hôn mê, đó là sự tự tế cuối cùng mà Nguyễn Trà dành cho Chu Tiêu Nhiên.

Chu Tiêu Nhiên không dám phản kháng, lấy di động ra, rối rắm hướng người đàn ông hôn mê như chết kia chụp chụp … Nguyễn Trà, cái sở thích quái dị gì đây?

Năm phút sau, Nguyễn Trà rũ mắt đánh giá những bức ảnh xấu xí rõ ràng trên di động, rất hài lòng cười, ngón tay bấm số 110: “Chú cảnh sát, cháu ở số 23 ngõ Bốn Đình, thấy…hai người khỏa thân, bọn họ ——”

Toàn bộ quá trình, Chu Tiêu Nhiên nhìn Nguyễn Trà một bên thêm mắm thêm muối kể, một bên bịa thêm mấy cái tội danh, thế mà lại nảy ra một sự đồng tình kỳ lạ với hai người đàn ông, bọn họ nếu bị cảnh sát tra ra, có lẽ suốt phần đời còn lại không thể ra ngoài.

Cúp điện thoại, Nguyễn Trà mang cặp vào lại, nhìn Chu Tiêu Nhiên đang ngây ngốc, vẻ mặt lạnh đi, hoàn toàn nhìn ra được là đang không kiên nhẫn: “Nếu cậu có lòng sửa sai, đi theo cảnh sát lấy lời khi. Đương nhiên, cậu cũng có thể trực tiếp về nhà.”

Trước khi rời đi, Nguyễn Trà không chê phiền lại dí điện hai người đàn ông hôn mê thêm lần nữa, đề phòng bọn họ chơi trò giả chết.

Cổng sau của trường cấp ba cách đồn cảnh sát chưa đến năm phút đi xe, bọn họ không chỉ có thể giả chết chờ cảnh sát đến, thậm chí có thể giả chết một hai canh giờ trong đồn.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Trà nữa, Chu Tiêu Nhiên mới chậm rãi ngồi xuống ôm đầu gối, thất thần nhìn hai người đàn ông, nghĩ đến vừa rồi bị gã đầu trọc xé quần áo, sự xấu hổ và uất hận trong lòng mới trào ra.

Chu Tiêu Nhiên nhìn gã đầu trọc đang nằm bất động không biết chuyện gì, học dáng vẻ của Nguyễn Trà, vươn chân, đạp lên thật mạnh, thật mạnh.

Đồ cặn bã!

Ta nhổ!

Nguyễn Trà vừa ra ngõ nhỏ, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen đứng dưới ngọn đèn đường.

Nguyễn Trà vừa mới gặp phải hai kẻ xấu: “…”

Nguyễn Trà không nhìn nữa, lập tức đi thẳng về hướng xe đang đậu, nhưng mà, đó không phải là ảo giác, cô nghiêng đầu nhìn cái bóng thon dài trên mặt đất.

Người đàn ông cao lớn, ăn mặc khả nghi, đang đi theo cô.

Người này do Lâm Lăng chuẩn bị?

Nguyễn Trà không vội bứt dây động rừng, muốn nhìn xem đối phương muốn làm gì, nhưng cho đến khi Nguyễn Trà đến trước xe nhà họ Lương, người đàn ông đội mũ lưỡi trai không thực hiện bất kỳ hành vi đáng ngờ nào khác.

Tài xế vẫn luôn canh giữ trước xe, thấy Nguyễn Trà, trong lòng buông lỏng: “Trà Trà, sao bây giờ cô mới ra, nếu không phải Tồn Cẩn muốn vào xem, tôi đã vào rồi.”

“Tồn Cẩn?”

Nguyễn Trà hỏi xong liền bị người ta không nhẹ không nặng gõ đầu một, giọng điệu cà lơ phất phơ từ đỉnh đầu truyền đến: “Em gái, làm quen muộn, anh họ của em, Lương Tồn Cẩn.”

Nguyễn Trà: “……”

Vì sao anh ta lại ăn mặc giống đặc vụ vậy?

Khi lên xe, rốt cuộc Nguyễn Trà cũng nhìn thấy được khuôn mặt của người anh họ thứ hai dưới lớp khẩu trang trong lần gặp đầu tiên, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất nhẹ nhàng mang theo vài phần tiêu soái, mặt mày cùng mợ của mình Đường Họa có ba bốn phần tương tự. Ba bốn điểm giống nhau, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, trời sinh mắt cười.

Nhưng mà, đoán chừng thời gian chú tài xế nói, Nguyễn Trà sờ sờ cái mũi, trên mặt nhìn không ra là không được tự nhiên đảo mắt nhìn: “Anh họ, vừa rồi anh đều thấy hết rồi?”

“Chà, xem chừng đã nhìn được sáu bảy phút đi.” Lương Tồn Cẩn nhướng mày, cười hì hì vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu Nguyễn Trà: “Trà Trà soái ngây người, làm anh phục sát đất! Rảnh thì dạy anh mấy chiêu được không?”

Lâm Lăng.

Lương Tồn Cẩn trong lòng cân nhắc một chút, lúc anh ta đến, Nguyễn Trà đã đánh xong, nghe được cái tên này từ người bạn học đang ngồi dưới đất gào khóc.

Sau khi tìm hiểu gia thế của Lâm Lăng, Lương Tồn Cẩn lập tức chào hỏi cùng một người chú của mình, đảm bảo hai người đàn ông bị đưa tới cục cảnh sát, tổ tiên tám đồi cũng có thể tra ra được.

Nguyễn Trà chân trước vừa đi, cảnh sát sau lưng liền đến, tiểu nha đầu đơn thuần, không hiểu rõ sức mạnh của tiền bạc, một khi nhà họ Lâm nhúng tay, nói không chừng hai người có thể khai ra cô.

Còn hiện tại, còn phải xem nhà họ Lâm có thể bảo vệ được Lâm Lăng, khiến cô ta không bị truy tố trách nhiệm hình sự hay không.

Nguyễn Trà né về phía sau, sợ rằng lại bị gõ thì không cao lên được nữa, nghe được nửa câu, liền vươn tay: “Giao học phí trước đã.”

“…”

“Trà Trà, chúng ta người một nhà ——”

“Là anh em cũng phải tính toán rõ ràng.” Nguyễn Trà thở dài, nói :“Lúc đó lão cha hố em một tháng phí sinh hoạt, em chiết khấu giảm cho anh, hai trăm.”

Lương Tồn Cẩn không chú ý đến việc có chiết khấu hay không, mà chú ý đến sinh hoạt phí: “Một tháng em chỉ có 400 tiền sinh hoạt?”

“400, 400 không được sao! Em tiêu xài rất tiết kiệm.” Làm một con cá muối không có khả năng sản xuất, Nguyễn Trà tự thấy chột dạ khi lấy một tháng 400 tiền phí sinh hoạt.

Lương Tồn Cẩn: “……”

Anh ta nhớ trước kia dì Lương Thiến Linh một tháng chỉ cấp cho Mạnh Vũ hai ba nghìn, để cho người anh cả như anh phải trực tiếp rút thẻ.

Không nghĩ tới Trà Trà sinh hoạt cực khổ như vậy? Tiêu tiền cũng phải tính toán tỉ mỉ?

Trong lòng Lương Tồn Cẩn đau xót, rút luôn một tấm thẻ nhét vào tay Nguyễn Trà, hào phóng hướng đầu xe: “Mật mã sáu số 0, cầm lấy đi, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, muốn mua quần áo thì mua quần áo! Anh họ cho em làm quà gặp mặt!”

Thật ra Lương Tồn Cẩn có mua quà gặp mặt, bởi vì không biết Nguyễn Trà cùng cha Nguyễn mẹ Nguyễn một nhà ba người yêu thích cái gì, từ đoàn phim đi tới phố cổ, gặp cái gì cũng mua.

Nguyễn Trà: “……”

Đại đô thị cùng miền quê quả nhiên không giống nhau, ở quê đều tặng bao lì xì, nào có trực tiếp tặng thẻ?

“Tồn Cẩn, Trà Trà, trên bản đồ hiện đèn đỏ phía trước đường Bạch Nam bị tắc đường, chúng ta đổi hướng thôi. Chắc phải trễ khoảng mười phút mới tới.”

“Được, đổi đi.” Lương Tồn Cẩn không quá để ý, nói xong, liền ngáp một cái.

Nguyễn Trà nhìn một chút lại một chút đầu của Lương Tồn Cẩn, chọc chọc cánh tay anh ta: “Anh họ, dây an toàn cũng không thắt, em học xong tiết tự học mệt quá, có chút buồn ngủ, chợp mắt một lát.”

“Ngủ đi ngủ đi.” Lương Tồn Cẩn thắt dây an toàn, bảo chú tài xế điều chỉnh nhiệt độ trong xe: “Ngủ quên cũng không sao, anh gọi em dậy.”

“Vâng.”

Nhưng mà, khi Nguyễn Trà mới vừa nhắm mắt được vài phút, Lương Tồn Cẩn, người liên tục nói rằng sẽ gọi Nguyễn Trà dậy, đã ngáp nhiều lần, ngoay đầu một cái đã chìm vào giấc ngủ, ngủ còn nhanh hơn so với Nguyễn Trà.

Nguyễn Trà lén mở mắt ra, chú ý tới đồi mắt màu xanh của Lương Tồn Cẩn đã nhắm chặt, âm thầm chậc lưỡi, thì ra làm diễn viên mệt như vậy sao? Trách không được khi còn nhỏ một nhà ba người chơi Ultraman Little Monsters, dù có nói gì, thì lão cha cũng không làm diễn viên, chỉ ngẫu nhiên diễn một cảnh ở hội diễn tại trấn nhỏ.

Nhìn nhìn một hồi, Nguyễn Trà cũng mệt, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Ở bên trong xe một mảnh yên tĩnh, Nhâm Khinh Khinh lại hận không được.

Nhìn nhiệm vụ hiện lên hai chữ thất bại, cả người Nhâm Khinh Khinh gần như phát điên: “Hệ thống, ngươi là muốn giúp ai! Nguyễn Trà mới vừa mới học xong tiết tự học, làm sao có thời gian đi đánh dấu bản đồ trên cơ thể người? Hơn nữa, vô duyên vô cớ lại phải đánh đấu bản đồ trên cơ thể người làm gì?”

Quan trọng nhất, khi nghe được có nhiệm vụ, cô đang ở cùng một chỗ với Từ Thâm, thiếu chút nữa điểm liền hôn nhau, bị hệ thống đánh gãy không nói, kết quả không hôn được, nhiệm vụ cũng không hoàn thành???

Nghe vậy, hệ thống im lặng.

Một dòng điện chạy qua, hệ thống lấy được quá trình hoàn thành nhiệm vụ của Nguyễn Trà, sóng âm quang tử từ ngoài truyền đến cho hệ thống một luồng thông tin, đem chúng nó toàn bộ chuyển hóa thành video, ở giao diện trước mặt Nhậm Khinh Khinh phát lên.

“A!”

“Xương ngón tay!”

“Mẹ nó!”

“Xương sống!”

Từng tiếng kêu thảm thiết như luồng sóng truyền đến tai.

Nhâm Khinh Khinh đang phát điên cũng ngơ ngẩn nhìn video, Nguyễn Trà một gậy lại một gậy đánh xuống một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, cảm xúc oán hận trên mặt trong nháy mắt cứng lại rồi, thậm chí sinh ra một cảm giác sợ hãi rất hoang đường.

Một khi.

Nguyễn Trà biết được cô dựa vào hệ thống, kết nối với cô ta, thì cô có thể bị đánh mấy cây gậy?

“Sau này Nguyễn Trà đều có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn so với tôi sao?”

【Xin lỗi, hệ thống không biết, trong chương trình thiết lập, chỉ có ký chủ tốt hơn mục tiêu liên kết ở một khía cạnh nào đó, mới có thể thành công rút ra giá trị trí lực cùng giá trị nhan sắc, nhưng mục tiêu liên kết đã giành trước hoàn thành nhiệm vụ vài lần, nếu ký chủ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ B, vui lòng chuẩn bị để giành trước. 】 Lúc đó vị kia cấy virus vào có nói, khảo nghiệm bản tính của con người thật không phải là giả, nhưng… người quá ngu xuẩn thì không có tư cách nhận được bất luận khen thưởng nào cả.

—— trích từ lời của một phần tử biến chất có chỉ số IQ cao chỉ thích người thông minh.

Hệ thống sở hữu toàn bộ các nhiệm vụ, chương trình đều đã sớm được viết sẵn và thiết lập, mà hệ thống cũng buồn bực, vì cái gì mỗi lần mục tiêu liên kết đều có đoán được mà giành trước nhiệm vụ?

Nhâm Khinh Khinh: “……” Ta muốn gϊếŧ ngươi.

Nhâm Khinh Khinh nghĩ đến Từ Thâm, liền nhanh chóng chạy ra phòng, vừa lúc đυ.ng phải dì giúp việc của nhà họ Từ, cuống quít dò hỏi: “Từ Thâm đâu?”

“Vừa mới Thừa thiếu gia cùng Lam tiểu thư gọi điện thoại, rủ A Thâm đi ra ngoài chơi.” Mặc dù dì giúp việc rất chướng mắt Nhâm Khinh Khinh ăn nhờ ở đậu trong nhà, nhưng tác phong mặt mũi vẫn làm rất tốt.

Nghe vậy, hai vai Nhâm Khinh Khinh nhất thời trùng xuống, trong lòng sinh ra vài phần xúc động lại bị một chậu nước lạnh dội xuống, nửa giờ trước còn dặn dò cô ta uống thuốc, nghỉ ngơi, thậm chí thiếu chút hôn cô ta, thế mà đem cô ta để lại trong nhà, đi ra ngoài chơi???

【 ký chủ, ta nghĩ trước mắt ngài hẳn là nên đem tinh lực đặt vào việc hoàn thành nhiệm vụ, đừng để những chuyện khác làm phân tâm.】

“Câm miệng! Ta không cần đến một cái trí tuệ nhân tạo dạy dỗ!” Giọng điệu của Nhâm Khinh Khinh đối hệ thống rõ ràng rất ác liệt: “Trừ bỏ phạt phạt phạt, ngươi còn có cái cái gì dùng được!”

【……】

【 đinh! Bởi vì sự khen ngợi của ký chủ mà máy chủ xuống cấp, chương trình hệ thống cập nhật—— cập nhật —— cập nhật 】

Nhâm Khinh Khinh nhìn dòng chữ cập nhật, hung hăng nhíu mày, hệ thống lại muốn làm chuyện xấu gì đây?

——

Xe trở lại nhà họ Lương thì đã 10 giờ, nhưng ánh đèn trong biệt thự vẫn sáng tỏ, ngoại trừ ở Lương Tông Kỳ đang ở công ty, bốn người còn lại đều có mặt, hiển nhiên đang đợi người.

Lương Tồn Cẩn thấy Lương lão gia tử, cái bước tới xông lên: “Trời à, ông nội, ngài chưa ngủ sao, ông nội anh tuấn tiêu soái ở nhà họ Lương chúng ta là đẹp trai nhất vũ trụ!”

“Con cũng đẹp.” Ông cụ Lương liếc nhìn đứa cháu trai bảo bối thứ hai, hướng Nguyễn Trà vẫy vẫy tay: “Trà Trà, cùng ông ngoại nói một chút, ở trường học có mệt hay không?”

Vệ Kiểu đau lòng ôm lấy Nguyễn Trà: “Có thể không mệt sao, vô duyên vô cớ thêm tiết tự học buổi tối, Trà Trà, gương mặt con cũng gầy đi rồi. Tối nay, dì giúp việc làm món sườn xào chua ngọt mà con thích, vẫn còn nóng, mau vào ăn.”

Nguyễn Trà: “……”

Lão mẹ, duyên cớ = con gái của người= Nguyễn Trà.

“Thật ra cũng không mệt.” Nguyễn Trà nhấp môi cười, nói cho ông ngoại cùng cha mẹ nghe, lại giống như ám chỉ thuộc tính cá muối của mình đã khôi phục: “Tiết tự học ở trường … rất thú vị.”

Nguyễn Chính Phi & Vệ Kiểu: “!!!”

Hai người nhìn nhau, họ nhìn một phát là hiểu ánh mắt đó của cô là ý gì, quả nhiên, bài viết trên diễn đàn thật sự ảnh hưởng con gái của bọn họ !

Ban ngày, Nguyễn Chính Phi từ phía ông cụ Lương lấy được tài khoản của trường cấp ba, rồi sau đó liền cùng Vệ Kiểu ghé vào trên giường, lướt diễn đàn của trường.

Trước mắt đang hot chuyện xếp hạng của con gái bọn họ trong kỳ thi tháng, hai người nhìn thấy xếp hạng sáu, không chỉ không vui mà ngược lại tâm cũng trầm xuống.

Hồi còn học tiểu, lần duy nhất con gái giành được vị trí nhất toàn trường là vì bị bạn cùng lớp bắt nạt, con gái không chỉ tát vào mặt các bạn về mặt vũ lực mà còn phải đè bọn chúng trên phương diện học tập.

Hiện tại ——

Là lần thứ hai con gái xông lên đi.

“Sườn heo chua ngọt thì không ăn đâu, đã khuya rồi.”

“Đúng rồi, Trà Trà, chúng ta chuẩn bị quà cho con.”

Đường Họa lấy ra một cái hộp được đóng gói tinh xảo, cười thực ôn nhu: “Chúc mừng con xếp hạng sáu toàn thành phố trong kỳ thi tháng ở trường, nhưng đặt áp lực lớn quá, lần sau phát huy bình thường là được.”

“Trà Trà thế lại xếp hạng sáu sao?”

Nghe vậy, Lương Tồn Cẩn ồ lên một tiếng, vội duỗi tay ra vuốt lên đầu Nguyễn Trà hai cái nữa: “Để anh dính dính một ít hơi thở của học bá!”

Nguyễn Trà: “Anh họ, anh đây là coi em thành mèo mà vuốt đấy à ?”

Bị Lương Tồn Cẩn cắt ngang, Nguyễn Trà quên luôn hỏi người lớn trong nhà làm thế nào để họ biết kết quả kiểm tra hàng tháng, chỉ có khả năng hiệu trưởng của trường nói với ông ngoại cô.

“Em đáng yêu hơn so với mèo nhiều.” Lương Tồn Cẩn hì hì cười, tiểu nha đầu ở trên xe nói ngủ một giấc, không phải thấy anh ta mệt mỏi sao, anh ta ở trong vòng chìm nổi 4-5 năm, chẳng lẽ không nhìn ra.

Nguyễn Chính Phi thấy con gái rất thích quà, trên mặt ý cười càng nhiều, rốt cuộc thì cũng là chủ ý của ông.

“Trà Trà, ông ngoại đã thương lượng cùng cha mẹ con, chúng ta phải làm yến hội, giới thiệu một nhà ba người chúng con với mọi người.” Mặt mày ông cụ Lương hiền từ, trong lòng lại vui mừng lại thở dài.

Vui mừng là vì mặc dù Vệ Kiểu lưu lạc ở cô nhi viện, sinh hoạt khốn khổ, nhưng lại có một người chồng đáng tin cậy và một đứa con gái hiểu chuyện, cả gia đình sống rất tốt, thở dài là vì nếu Lương Duyệt còn ở trên đời, có lẽ Kiểu Kiểu cùng Duyệt Duyệt sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Vệ Kiểu gật đầu, tán đồng nói: “Đúng vậy, phài làm.”

Con gái nhà mình phải trang điểm xinh đẹp giống như tiểu công chúa xuất hiện ở yến hội.

Bà và Phi Phi cách đây không lâu có thấy một bìa đăng tin, có người thấy không làm yến hội, lại nói nhà họ Lương không nhận bọn họ mà chê cười Trà Trà.

Tính ra, Trà Trà nghiêm túc học tập, không phải trong đoạn thời gian kia sao! Hai người bọn họ không thể lại lười, cẩn thận ngẫm lại, không phải chỉ là một cái yến hội thôi à!

Nguyễn Trà có chút kinh ngạc với tính cách cá muối của cha mẹ vậy mà đáp ứng chuyện yến hội, nhưng xét thấy hai người ngày thường đều thích náo nhiệt, cũng không thấy lạ: “Con cũng có chuyện, thứ sáu tuần sau trường cấp ba tổ chức liên hoan nghệ thuật, trường học yêu cầu mỗi bạn học đều cần phải có phụ huynh đi cùng, hai người ——”

“Ta đi! Ta đi!”

“Ta đi!”

“Đúng lúc ông ngoại cũng không có việc gì.”

“Con ——”

Lương Tồn Cẩn vừa mới nói ta, lập tức thu được ánh mắt quét qua của ông cụ Lương cùng cha Nguyễn mẹ Nguyễn, rụt rụt cổ, thân sĩ mời: “Mời mọi người.”

Lập tức, ánh mắt ba người giao nhau, tia lửa văng khắp, Nguyễn Chính Phi nhấc tay: “Ta bỏ phiếu cho Vệ Kiểu.”

Vệ Kiểu nhấc tay: “Ta tự bỏ cho mình.”

Nguyễn Chính Phi & Vệ Kiểu, trăm miệng một lời: “Vệ Kiểu hai phiếu, thắng !”

Ông cụ Lương: “……”

Những người khác: “…………”

Lương Tồn Cẩn thấy ông nội có vẻ tức giận, vội đổi đề tài: “Trà Trà, em có biểu diễn tiết mục nào không? Đến lúc đó chụp mấy bức ảnh, đem về nhà, cả nhà chúng ta cùng xem.”

Nghe vậy, lần đầu ông cụ Lương cảm thấy cháu trai mình cũng đáng tin cậy.

Nguyễn Trà kéo kéo cặp sách, vẻ mặt không chắc chắn: “Chơi nhạc nền có được tính không sao?”

“Tính!” Bản thân Đường Họa là một nghệ sĩ, thấy Nguyễn Trà muốn chơi nhạc, vội hỏi, “Dương cầm? Đàn violon? Có cần mợ cùng con luyện tập không ?”

Nguyễn Trà thấy vẻ mặt vui vẻ của Đường Họa, sắc mặt phức tạp bổ sung nửa câu sau: “Nhị hồ với kèn xô na.” Chính cha cô dạy cô chơi nhị hồ, mẹ dạy chơi kèn xô na.

Cha Nguyễn mẹ Nguyễn : “Trà Trà giỏi quá!”

Ba người nhà họ Lương: “……”

Trong đầu Lương Tồn Cẩn đột nhiên hiện lên một câu nói trên mạng : Không có ai nghe đàn nhị hồ mà không khóc, không linh hồn nào mà tiếng kèn so na không tiễn đi được.

Trà Trà, em chuẩn bị khiến người ta khóc đến xuất hồn à ?