Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 18

“Ha ha ha ha, mọi người biết gì chưa? Nhâm Khinh Khinh của lớp hai từng bị sét đánh ấy, biết được thành tích hưng phấn đến nỗi không kìm chế được bản thân, ở sân thể dục điên cuồng chạy loạn ha ha ha ha ha, làm tôi cười đau hết cả bụng.”

“Thật đó thật đó, chạy hết một vòng lại một vòng, không biết đang làm cái gì nữa ha ha ha.”

Trong phòng học lớp 10, chỉ có mười mấy học sinh, còn lại đều ra sân thể dục xem Nhâm Khinh Khinh chạy vòng, hơn nữa… Có người không chê phiền còn đang chạy theo từng vòng ghi hình, đếm từng vòng, muốn nhìn một chút xem Nhâm Khinh Khinh chạy được mấy vòng.

Không ai ngờ được, bọn họ mới vừa xem xong bảng thành tích, ngẩng đầu đã thấy Nhâm Khinh Khinh dường như đang bước lên Phong Hỏa Luân, một đường chạy như điên tới sân thể dục, điên cuồng chạy vòng, giáo viên đi ngăn lại, Nhâm Khinh Khinh không chỉ không ngừng, thậm chí còn hô to: “Cho em chạy! Cho em chạy! Cho em chạy!!!”

Giáo viên & các học sinh: “……”

Được được được, em vui là được .

Chỉ trong vòng nửa giờ, tên tuổi của Nhậm Khinh Khinh ở trường cấp ba quốc tế nổi lên như diều gặp gió, chẳng ai là chẳng biết đến Nhâm Khinh Khinh. Không phải chính là cái vị học sinh điềm đạm kia sao, vui vẻ, điên cuồng chạy loạn sau khi thi đứng số 22 toàn thành phố.

Nguyễn Trà ngồi ở vị trí của mình, rũ mắt nhìn video trong di động của mình, trong video không phải là cảnh Nhâm Khinh Khinh chạy loạn, mà là cảnh Nhâm Khinh Khinh đi xuống cầu thang, trên màn hình di động hiện lên nét mặt vặn vẹo của cô ta, biểu tình vừa nghẹn khuất vừa điên cuồng.

Đối với bộ dáng chật vật của Nhâm Khinh Khinh, Nguyễn Trà lần đầu tiên cùng hệ thống đối kháng có chút đột phá, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác thành tựu.

Ở một mức độ nào đó, so với việc bị sét đánh thì chạy 30 vòng không thể khổ nhiều hơn, nhưng sét đánh thì rất nhanh, còn chạy vòng, chạy 30 vòng, 30 vòng dài 1000m….

Nhâm Khinh Khinh, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, nhớ khống chế biểu cảm đừng dữ tợn quá nha.

Đương nhiên, Nguyễn Trà không có bỏ sót ánh mắt tràn ngập hận ý trừng mình kia của Nhâm Khinh Khinh khi xuống lầu.

Nguyễn Trà cảm thấy, nếu chính mình lúc trước không có nhìn thấy giao diện của hệ thống, Nhâm Khinh Khinh một đường xuôi gió xuôi nước hoàn thành nhiệm vụ, một chút biến thông minh một chút lại biến xinh đẹp, ở trường cấp ba thành phố làm giáo hoa kiêm học bá, có thể vẫn luôn bảo trì ánh mắt trong sáng, vô hại khi mới gặp đi?

Nhưng mà hiện tại, Nhâm Khinh Khinh chưa từng ăn qua một chút ngon ngọt, những chờ mong ngập tràn trong lòng, trong từng ánh mắt trực tiếp bị phá vỡ, một khi trong lòng có thù hận, thì sẽ không thể như trước nữa.

Giống như bản thân, trong tâm luôn phòng bị kẻ thù, thì sẽ không thể không để tâm mà tiếp tục làm một con cá muối.

Nguyễn Trà không khỏi tự hỏi bản thân, khi nào mới có thể sống lại những tháng ngày làm cá muối đây ?

“Trà Trà, cậu nghĩ gì vậy? Ai cũng nhìn ra được dáng vẻ suy tư của cậu đấy.” Hoàng Giai Giai ngồi phía trước Tạ Trường An, cong eo nhìn xuống, sau khi thấy rõ nội dung video, vừa vui vừa ngạc nhiên: “Trời à! Cậu vậy mà quay lại video? Mau gửi cho tớ, tớ rất hối hận khi không đem dáng vẻ lúc chạy xuống dưới lầu của Nhâm Khinh Khinh phát ra cho cả trường xem.”

“Đừng, mình xem cho vui thôi, đừng truyền bá.” Bản thân Nguyễn Trà cùng Nhâm Khinh Khinh có thù oán, nhìn Nhâm Khinh Khinh tự chuốc hậu quả, trong lòng cảm thấy sảng khoái, nhưng việc tuyên truyền lung tung trong trường cũng không tốt lắm: “Cậu muốn xem thì lấy di động của mình mà xem, truyền đi thì miễn đi.”

Tuy rằng Hoàng Giai Giai không rõ Nguyễn Trà vì cái gì nhất định không chuyển phát, nhưng vẫn như cũ gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi, đang chuẩn bị đưa tay ra, thì nhìn thấy giao diện di động của Nguyễn Trà hiện lên một cái tin nhắn Wechat.

“Trà Trà trong Wechat có người nhắn tin cho cậu.” Hoàng Giai Giai chỉ chỉ di động.

Nguyễn Trà click mở WeChat nhìn một cái, đột nhiên bật cười.

【Phó · tổ kiểm soát cá muối : Chúc mừng [ ngôi sao ], nể mặt thành tích xếp hạng 6 của em, kết thúc giữa kỳ, anh ở lớp 1 chờ em . 】

“Anh tin tưởng em có thể tiếp tục bảo trì xếp hạng trước top 20 sao?” Ở trong khung thoại, Nguyễn Trà đánh từng chữ một, gửi đi xong, lại bồi thêm một câu: “Nói đến em hẳn nên cảm ơn anh, câu hỏi khó cuối cùng của đề Vật Lý cùng câu ngày đó hỏi anh giống nhau, may mắn lúc ấy anh giải đáp kỹ càng tỉ mỉ như vậy.”

【 Phó · tổ kiểm soát cá muối: Em nên cảm ơn sự kiên trì của bản thân. 】

【 Phó · tổ kiểm soát cá muối: Trước top 20? Anh cảm thấy kỳ giữa kỳ, em có thể duy trì ở trước top 5. 】

Nguyễn Trà không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, nhìn tin nhắn trả lời của Phó Thầm, trực tiếp nhắn lại: “Em cũng cảm thấy vậy ! Đừng nói trước top 5, cùng anh tranh hạng nhất cũng nắm chắc.”

Bản thân chăm chỉ suốt hai tuần, đầu sấp mặt tối ôn tập, lấy được hạng thứ sáu, tương lai tháng nào cũng chăm chỉ, không lý nào thành tích không thăng hạng mà tụt xuống.

Chờ Nguyễn Trà trả lời WeChat xong, ngẩng đầu lên, liền thấy Hoàng Giai Giai biểu cảm thất thần, sững sờ, duỗi tay ở trước mặt cô ấy quơ quơ, nhẹ giọng gọi: “Giai Giai?”

“A?” Hoàng Giai Giai đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó, sắc mặt có chút phức tạp, nói không rõ: “Trà Trà, người cậu lưu người kia là… Phó Thầm?”

Nguyễn Trà gật đầu: “Là anh ấy.”

Nói xong, giống như được ai đó nhắc nhở, ở mục lưu chú của Phó Thầm, Nguyễn Trà thêm vào ba chữ “có mắt nhìn”, haizzz, trước kia những người quen biết, toàn nói cô là cá muối, nhưng Phó Thầm không giống, anh có thể nhìn ra được bản chất cá muối của cô!

Cực kỳ tinh mắt!

Hoàng Giai Giai nhớ lại đoạn hội thoại của Phó Thầm cùng Nguyễn Trà, ngay tức khắc cảm xúc dâng trào, không kinh ngạc với ngữ khí không giống ngày thường của Phó Thâm thì cũng kinh ngạc với việc Nguyễn Trà thực sự đặt mục tiêu vào lớp 1.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy rất có lý, kết quả kiểm tra tháng lần này của cô ấy tăng cao, nguyên nhân lớn là vào giữa trưa, Nguyễn Trà đưa cho cô ấy một quyển lý thuyết toàn diện và các dạng câu hỏi được khoanh tròn trong mấy chục bài thi trung học có khả năng ra trong đề .

Bản thân tạm thời ôm chân Phật cũng có thể thi tốt, Nguyễn Trà thi không đậu lớp 1, thì không cách nào tin nổi.

Hoàng Giai Giai đặt một tay lên vai Nguyễn Trà, tay kia nắm chặt thành đấm: “Trà Trà, cậu nhất định phải vào lớp 1, không chỉ vào lớp 1, mà còn phải phấn đấu để đứng nhất lớp!”

“A? Nguyễn Trà muốn lấy hạng nhất ?” Nam sinh ngồi ở hàng phía sau nghe Hoàng Giai Giai nói vậy, hai mắt sáng ngời: “Nguyễn Trà cậu có hoài bão ghê, cậu lấy hạng nhất, tôi bao luôn mấy bàn bào ngư yến ở Tây Tế khách sạn, mời cả lớp chúng ta ăn!”

“Nhất định phải lấy, lớp chúng ta Nguyễn Trà có thể lấy 10 điểm từ mấy môn học , bay lên hạng 6, lấy cái hạng nhất còn không phải là chuyện nhỏ?”

“Không sai! Lấy hạng nhất đè Phó Thầm xuống!”

Nguyễn Trà cái gì cũng chưa nói : “……”

Không trâu bắt chó đi cày, có lẽ thích hợp để nói đến tình huống nói của cô bây giờ.

Nguyễn Trà không biết xấu hổ, da mặt đủ dày, quay đầu lại nhìn nam sinh đang nói chuyện trước mắt: “Nếu cậu đi Tây Tế khách sạn bao bàn, vậy bây giờ đặt trước đi là vừa.”

Lương Gia Kỳ biết một số khách sạn 5 sao, trong đó Tây Tế là khách sạn cao cấp nhất, phân bố khắp toàn cầu, muốn ở Tây Tế ăn bào ngư yến, phải đặt trước hai tháng. Ngồi ăn cơm ở nhà họ Lương một tháng, từ đôi câu vài lời của ba người nhà với ông cụ Lương, cô có thể nghe được một ít nội dung.

Tuy rằng cô không có ăn qua bào ngư Tây Tế, nhưng nhà cô ở trấn nhỏ có trại chăn nuôi, ngày thường cũng được ăn mấy em tiểu bào ngư nhà tự nuôi, dù sao Nguyễn Trà cảm thấy mùi vị so ra vẫn kém kém món cải trắng của mẹ mình,

Cải trắng của nhà họ Nguyễn, mọng nước ngọt ngào, mỹ thực dưỡng nhan, cô cảm thấy tốt nhất.

Nam sinh vừa mới nói chuyện gia thế không tồi, bằng không sẽ không dễ dàng nói bao mấy bàn bào ngư yến liền bao, dù sao thì bên trong Tây Tế , một bàn bào ngư yến rẻ nhất cũng đã đến ba bốn ngàn.

Nam sinh thấy Nguyễn Trà không ngại cùng bọn họ nói đùa, lập tức liền cười, sảng khoái xua xua tay, “Được thôi , tôi buổi tối trở về liền đặt trước, trả trước toàn khoản.”

Thành thật mà nói, từ lúc bắt đầu bọn họ đều cho rằng Nguyễn Trà đến từ thị trấn nhỏ cùng bọn họ không cùng đường, nhưng mà, tiếng Anh, cưỡi ngựa đều kém hơn thì không nói, nhân gia thành tích đánh bại hầu hết những người trong lớp 1 và lớp 2.

Quả là cấp đủ mặt mũi cho lớp 10! Bọn họ là học tra, sau này gặp phải lớp trọng điểm, nhưng lại không sợ lại bị bọn họ chế giễu .

Tiếng cười hoan hô trong lớp 10 so ra không kém ngoài sân thể dục chút nào.

Cơ bắp toàn thân Nhậm Khinh Khinh đều đang kêu gào, khớp xương nhức mỏi đến không chịu được, rất muốn nằm xuống sân ngay lập tức , nhưng dưới lực lượng của hệ thống, cô không những không thể dừng lại, một khi không chạy, liền sẽ điên cuồng hô to hai câu “Cho ta chạy vòng” để hệ thống tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục chạy.

Xung quanh bốn phía bàn luận, giống như phiến băng giữa trời đông, không ngừng lao đến thân mình, Nhâm Khinh Khinh mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống, trong lòng hận những bạn học vây xem trò cười, lại càng hận Nguyễn Trà, hận hệ thống!

Cô ta lê từng bước chân nặng nề, trên sân thể dục, dưới ánh mắt chê cười của mọi người, chật vật chạy đi, ánh mắt luôn thanh triệt giờ phút này giống như bị trúng độc, nghiến răng nghiến lợi: “Hệ thống, rõ ràng ngươi nói xác suất thi được điểm tối đa toàn môn của Nguyễn Trà là bằng 0!”

“Nguyễn Trà đạt điểm tối đa 10 điểm bốn môn, nếu không có ai giúp đỡ, làm thế nào có thể lấy được điểm cao như vậy ?!”

Nhâm Khinh Khinh gần như phát cuồng, nỗi uất ức tích tụ vì thất bại hết lần này đến lần khác, và cảm giác xấu hổ khi bị trừng phạt lúc này khiến tâm lý cô ta càng thêm méo mó.

Nếu nói trước kia, Nhâm Khinh Khinh chỉ nghĩ từ trên người Nguyễn Trà rút ra một ít giá trị trí lực và sắc đẹp, để hoàn thiện bản thân thì hiện tại, Nhâm Khinh Khinh đã sinh ra ý niệm Nguyễn Trà tại sao lại không đi chết đi.

【Nguyễn Trà chỉ có toán học, tiếng Anh, vật lý đạt điểm tuyệt đối, xác thật không có đạt tuyệt đối tất cả, hệ thống giải đáp không có sai sót. 】

【Vừa mới đã kiểm tra đo lường toàn bộ bài thi của ký chủ, môn ngữ văn, cơ sở lý luận bài thi cùng hệ thống cung cấp trùng lặp đến 80%, ký chủ nên nắm chặt thời gian ôn tập, thay vì đi ngủ lúc 10 giờ.】

【Ký chủ thật sự không nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ A sao?】

“Không!”

Nhâm Khinh Khinh nói xong, trong nháy mắt, thế nhưng nhìn thấy Từ Thâm ở trong đám người, chú ý tới hắn hơi nhíu mày, trái tim chùng xuống, xấu hổ, không cam lòng, phẫn hận, những cảm xúc phức tạp gắt gao quấn quanh trên đầu quả tim: “Làm A nhiệm vụ! Hai lần xấu mặt của tôi không thể để lộ ra vô ích? Ta bị mất mặt xấu hổ trước toàn trường, dựa vào cái gì làm Nguyễn Trà vẻ vang được người người ngưỡng mộ?”

Nếu có thể chọn một trong hai, Nhâm Khinh Khinh thậm chí còn cảm thấy rằng sét đánh sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, mà không giống lúc này, chạy giống như một con khỉ tung hứng trước mặt thầy cô, bạn bè.

“Hơn nữa ——” Thanh âm Nhâm Khinh Khinh đột nhiên dịu đi, nhưng khuôn mặt ngọt ngào lại vô cớ lạnh lùng: “Ta phải nắm chặt cơ hội để sử dụng được hệ thống, 20 điểm, tôi không thể đợi được nữa.”

Nghe vậy, hệ thống lại lần nữa trầm mặc, kỳ thật nó chưa từng nói, giá trị trí lực của Nguyễn Trà rất cao, trước kia vẫn luôn ngủ không tỉnh, nhưng mấy ngày trước không biết do duyên cớ gì, giá trị trí lực vẫn còn sống.

Cô ta chính là ký chủ của mình, không phải không muốn nhắc nhở .

Hệ thống lẳng lặng đánh giá biểu tình của Nhâm Khinh Khinh, lần đầu tiên hiểu được tại sao người cấy virus lại nói rằng chương trình cướp đoạt có thể kiểm tra nhân loại.

Hai nhiệm vụ, ký chủ lúc ấy gần như không có do dự, trực tiếp đánh dấu vào nhiệm vụ B, tất cả là vì nhân loại sinh mệnh quá ngắn, cho nên một chút thời gian cũng không muốn lãng phí sao ?

Bên trong hệ thống thiết lập chương trình có sẵn, tính toán trong mấy tuần, cũng không thể tính rõ ra được, nhân loại, thật sự quá phức tạp.

Hai mươi phút sau.

“Chạy, không chạy được nữa.” Nhâm Khinh Khinh không còn kiểm soát được biểu cảm của mình, hận Nguyễn Trà vô cùng, chân tay tê dại, ánh mắt đờ đẫn.

Nút đỏ của hệ thống chợt lóe, chương trình mở ra, trong tích tắc, thần sắc của Nhâm Khinh Khinh biến đổi, cơ thể lập tức có thêm sức mạnh, phảng phất giống như Thủy Thủ ăn rau chân vịt đóng hộp, hai chân đạp trên Phong Hỏa Luân:

"Để tôi chạy vòng tròn! Để tôi Chạy vòng! để tôi chạy vòng! "

Đám học sinh vây xem: “……”

Hội trưởng câu lạc bộ thể thao trợn mắt há hốc mồm, tự lẩm bẩm: “Câu lạc bộ thể thao tổn thất một viên đại tướng a!”

Đương nhiên, nếu vào thời điểm Nhâm Khinh Khinh chạy vòng, không la hét thì tốt rồi.

Một bên khác, Từ Thâm hai tay đút túi nhìn Nhâm Khinh Khinh đang lúng túng chạy vòng trên sân thể dục, trong lòng bỗng chốc sinh ra bực bội, vốn dĩ hắn muốn đi chúc mừng Nguyễn Trà đạt được hạng 6 , nhưng sau khi nghe thấy Nhâm Khinh Khinh ở sân thể dục chạy vòng, đột nhiên có một loại cảm giác bản thân hẳn nên đi nhìn xem, thậm chí có ảo giác nên làm gì đó.

Làm gì đó ?

Từ Thâm bật cười, chạy cùng cô ta sao? Bản thân lại không điên.

Nguyễn Trà bị hai người cùng lúc nhớ thương, đang ngồi yên tại chỗ của mình, được Liêu Lan xem như bảo bối nhìn chằm chằm suốt ba phút rồi.

Ở trường cấp ba trước đây, do bản tính cá muối, Nguyễn Trà cái gì cũng không làm, thường xuyên không được giáo viên chú ý, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt rực lửa của giáo viên chủ nhiệm. cảm giác, ... ngoại trừ sự xa lạ, chỉ có sự ngượng ngùng.

May mà Liêu Lan nghe thấy tiếng chuông vào lớp, thu hồi ánh mắt, thấy học sinh lần lượt quay về, khẽ mỉm cười: "Các em đã xem bảng điểm rồi. Lớp chúng ta, Nguyễn Trà, đạt điểm tuyệt đối môn toán! 160 điểm! Hạng nhất! Mọi người vỗ tay hoan hô nào !"

Học sinh bên dưới vỗ tay tán thưởng, thậm chí một số nam sinh còn huýt sáo.

Tạ Trường An tiếp tục hô theo: “ Nguyễn Trà của lớp chúng ta đạt điểm tuyệt đối 150 điểm cả Tiếng Anh và Vật Lý! Xếp hạng nhất! Mọi người tiếp tục vỗ tay!"

Mặc dù Liêu Lan trừng mắt nhìn Tạ Trường An đang mua vui, cô ấy vẫn cùng với học sinh một lần nữa hô hô hô vỗ tay, có thể nói toàn bộ lớp mười tràn ngập không khí chúc mừng vô cùng náo nhiệt.

Trừ một vài bạn học trong lòng bất mãn, như đám Lâm Lăng, Tống Mạnh Vũ.

Đặc biệt Tống Mạnh Vũ, rất chán ghét Nguyễn Trà khoe khoang trước mặt cô ta, điều này sẽ làm phân tán sự chú ý của ông ngoại, nghĩ đến mẹ cô bị mất mặt ở hoa viên nhà họ Lương, ánh mắt cô ta khẽ rung lên, ngón tay bỗng chốc nắm chặt.

Lúc tiếng vỗ tay ngừng lại, Liêu Lan nhìn Nguyễn Trà, trong mắt mang theo sự khích lệ: “Nguyễn Trà, em lên đây truyền thụ kinh nghiệm ôn tập cho các bạn, chỉ nói về toán học cũng được.”

Liêu Lan đối với Nguyễn Trà rất xem trọng, chỉ trong một tháng, đã có thể hòa nhập với lớp 10, thậm chí ở trong môi trường bầu không khí học tập uể oải của lớp 10, cô thế nhưng xếp hạng sáu của toàn thành phố .

Lúc trước một khi dựa vào mối quan hệ vào lớp hai, nói không chừng thật sự có thể cùng Phó Thầm hạng nhất của lớp một sánh vai.

Nguyễn Trà: “…”

Toán học, không phải chỉ nhìn qua là biết sao, so với toán học, Nguyễn Trà lại cảm thấy ngữ văn có chỗ khó hơn.

Nhưng Nguyễn Trà không thể ăn ngay nói thật, bằng không chủ nhiệm lớp cùng đồng học khả năng sẽ tưởng một cây gậy gõ chết chính mình.

"Toán học rất đơn giản, những điểm trọng yếu trong sách đều được ghi chú rõ, bài tập sau giờ học và câu hỏi cơ bản trong sách bài tập đều làm đầy đủ, tự nhiên có thể nhìn ra được quy tắc của các bài toán tương tự."

Nguyễn Trà vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được, từ bỏ nhìn về phía các bạn học, trong mắt hiện lên sự mong đợi: "Mọi người có câu hỏi nào không?"

Nhóm học tra: “……”

Bọn họ sợ nhất là giáo viên hỏi có chỗ nào không hiểu, bởi vì đến cả đề đều xem không hiểu QAQ.

Câu hỏi của Nguyễn Trà lại khiến cả lớp chìm sâu vào sự im lặng, Hoàng Giai Giai mím chặt môi, đang định giơ tay, lại bị người giành trước.

Từ cửa sổ đang mở, bốn chữ lại lần nữa truyền đến vang tận mây xanh, không ngừng lặp lại .

“Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng!”

Toàn ban: “……”

Nguyễn Trà: “Phốc.”

Bên trong hệ thống, vị đại lão nào đó thiết lập chương trình trừng phạt, thật sự muốn khắc chế Nhâm Khinh Khinh đúng không ?