Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 16

Trong số các giáo viên ở trường, Diệp Thanh Phong tính tình rất dễ cáu gắt, hơn nữa đặc biệt không thích học sinh năng nổ, lại không được thông minh. Nhưng sao mấy người ngu ngốc đó lại có thể thi vào lớp trọng điểm?

Diệp Thanh Phong tức giận, Nhâm Khinh Khinh mới lên lớp 11 đã không thèm chú ý đến học tập, bài thi ở trường cũng không thèm coi trọng. Những ai đứng đầu lớp, sau khi làm xong bài thi đều sẽ nghiêm túc kiểm tra, cô ta chỉ cần hai mươi phút có thể vừa làm xong bài thi, vừa kiểm tra lại bài thi?

Nếu có bộ não có thể so sánh với máy tính, vậy thì từng câu trong môn Toán có thể được một điểm sao?

Nguyễn Trà nghe thấy Diệp Thanh Phong tức giận, không kìm lòng cười trộm ở phía dưới, dù sao lúc Nhâm Khinh Khinh nộp bài, cô cũng nhìn kỹ hai lần thời gian trên đồng hồ treo tường, quả thật vừa mới thi hai mươi phút mà thôi. Nhưng không ngờ tới Nhâm Khinh Khinh đυ.ng phải một giáo viên tính tình nóng nảy, lại còn lớn tiếng chỉ trích ở trước mặt toàn bộ lớp học.

Đối mặt với những người thèm muốn về nhan sắc và trí tuệ của mình, lòng tốt của Nguyễn Trà chưa bao xuất hiện.

"Ha ha ha ha ha."

"Thưa thầy! Em không nhớ yêu cầu không thể nộp bài kiểm tra trước ba mươi phút! ” "Nhưng em thật sự rất giỏi, hai mươi phút có thể làm xong, trước kia tôi phải mất mười sáu đến mười bảy phút để ghi lại đáp án, không hổ là thiên tài lớp hai."

Ban đầu, hơn phân nửa đầu gỗ trong phòng học đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Nhâm Khinh Khinh, ngạc nhiên rằng trong phòng thi của họ lại có một thiên tài! Nhưng nghe Diệp Thanh Phong nói một câu, làm cho bọn họ nhịn không được cười ha ha ha, một giả học bá không được giáo dục.

"Im lặng! Trật tự! Trật tự! Dám cười một lần nữa tôi sẽ cho tất cả các bạn ra ngoài!".

Diệp Thanh Phong vừa nói vừa cầm khăn lau bàn, sau đó nghiêm khắc nhìn Nhâm Khinh Khinh: "Cầm bài thi trở về chỗ ngồi, ba mươi phút sau mới được nộp” .

Cuối cùng Nhâm Khinh Khinh cũng định thần lại, mặt đỏ đến vành tai, ngượng ngùng xấu hổ, vội vàng cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của người khác, sợ nhìn thấy sự trào phúng cùng chê cười, mất mặt trước mặt Từ Thâm, khiến cả người cô như ngồi trên đống lửa.

Qủa thực chỉ số thông minh của Nhâm Khinh Khinh chỉ ở mức độ trung bình, EQ cũng không coi là tệ, nếu không trong nhà sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để giúp cô ta vào được trường cấp ba quốc tế, nơi hội tụ con cháu các gia đình thượng lưu, sau đó lại đưa đến nhà họ Lương ở nhờ.

Nhưng mọi việc lần lượt bị Nguyễn Trà cản trở, hung hăng đánh vào mặt cô ta, Nguyễn Trà như một cái gai trong lòng Nhâm Khinh Khinh, vừa chạm vào, có thể làm cho Nhâm Khinh Khinh tạm thời mất tỉnh táo, vừa có cơ hội thì lập tức lao lên.

Trước đây ở môn toán, Nhâm Khinh Khinh vẫn luôn gặp khó khăn, thường khi đến lúc nộp bài thi, đều bị mắc kẹt ở câu hỏi lớn cuối cùng, cũng không có thời gian đọc được đề phụ.

Bây giờ thì khác, cô ta chỉ phải chép lại đáp án bài thi tối hôm trước mà thôi, trong nháy mắt cũng làm xong đề phụ, thậm chí Nhâm Khinh Khinh còn tự tin mình có thể đạt được điểm tuyệt đối! Bởi vì lúc trước bị đè ép, vừa nghĩ đến ở môn học mà Nguyễn Trà học giỏi nhất, cô ta có thể đè bẹp Nguyễn Trà, Nhâm Khinh Khinh thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình.

Bài thi vừa viết xong, lập tức chạy lên nộp bài, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghen tị của Nguyễn Trà, ai ngờ không nhìn thấy ánh mắt đó, bản thân lại bị thầy giáo quát trở về. Nhâm Khinh Khinh cố tình không để ý ánh mắt đánh giá xung quanh, ở chỗ ngồi giống như kiến trên chảo nóng, đợi lại chờ, ba mươi phút vừa đến, nhanh chóng đem bài làm nộp lên, cố gắng không để ý tới Nguyễn Trà nữa. Mười phút sau, Diệp Thanh Phong nghiêm túc quan sát Nhâm Khinh Khinh, thấy Nhâm Khinh Khinh đi về, cũng không kiểm tra, bất đắc dĩ lắc đầu. So với Nhâm Khinh Khinh, tất cả biểu hiện của Nguyễn Trà tương đối "bình thường", bốn mươi phút làm xong bài thi, lại mất hai mươi phút kiểm tra, chắc chắn rằng không có tình huống vì cẩu thả mà viết sai số thập phân, điền sai đáp án, dưới mắt nhìn Diệp Thanh Phong một lần nữa không cam tâm, hai tay nộp lên bài làm.

"Cái em học sinh ở lớp hai kia, các em đừng có cái gì cũng học theo người ta, nếu cái gì cũng học...."

Diệp Thanh Phong nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc mở to hai mắt, đem giấy trả lời của Nguyễn Trà nhìn qua nhìn lại nhiều lần, ngạc nhiên kêu lên. Không thể phủ nhận, toàn bộ bài toán, Nguyễn Trà đều biết làm, một học sinh lớp mười lại có thể làm được...

Trước kia, Nguyễn Trà chưa bao giờ nộp bài thi sớm, làm xong liền ngồi ở chỗ trống, thỉnh thoảng ở trong đầu nhớ lại một số trò chơi nào đó vào vài ngày trước đó. Nhưng trước mắt không thể, thời gian không đợi người, hóa học cùng sinh học đều phải ôn tập đến nơi đến chốn, cô nhất định phải tranh thủ thời gian ôn tập, không để Nhâm Khinh Khinh xếp trên mình.

"Thầy giáo, em có thể rời đi không?"

Diệp Thanh Phong nửa ngày không hoàn hồn, nhìn thoáng qua Nguyễn Trà thật sâu: "Cặp sách, bút viết nhớ cầm theo, đi ra ngoài đi”.

"Cảm ơn thầy!".

Khi Nguyễn Trà ăn cơm xong ở căng tin trở về lớp mười, tiếng chuông kết thúc bài thi toán vừa vang lên, đã có một số học sinh chờ trước cửa lớp mười.

Một đám học sinh học kém cầm tờ giấy làm được một nửa mang lên nộp, thấy Nguyễn Trà, mỗi người nhìn nhau, trong lòng đã hiểu.

Xem ra Nguyễn Trà chỉ có tiếng Anh không tệ, nếu không làm sao có thể nộp bài trước như bọn họ. Trong đám người, Nguyễn Trà nhìn thấy Hoàng Giai Giai đang chắp ta cầu nguyện, ngoài miệng lẩm bẩm, trong lòng không khỏi buồn bực, nghĩ Hoàng Giai Giai đang lo lắng về kết quả, dù sao ở lớp mười, Hoàng Giai Giai cũng là một trong số ít người nghiêm túc học tập. Nguyễn Trà đi đến trước mặt, nghe thấy lời nói của Hoàng Giai Giai chậm rãi rõ ràng:

"Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nương nương, Thiên Thượng Lão Quân, xin các ngài phù hộ, để cho con xếp trên Tạ Trường An, tất cả sai lầm của con đều nằm trong quyển sách của Tạ Trường An, làm ơn!"

Nguyễn Trà: "..."

Cậu thật thông minh.

"A Hoàng! Con lại tính toán với cha rồi! "

Tạ Trường An vừa trở về, vừa vặn nghe thấy nửa câu sau của Hoàng Giai Giai, nhìn thấy Nguyễn Trà bên cạnh Hoàng Giai Giai, trên mặt nịnh nọt lại khoe khoang: "Bài thi của tôi không thể sai! Nguyễn Trà ngồi bên cạnh tôi!”

Mặc dù phiếu trả lời được chia thành hai loại A và B, nhưng Tạ Trường An rất tự tin cậu nhìn trộm đáp án, đề đầu tiên chắc chắn sẽ không sai! Bởi vì thành tích cuối kỳ không tệ, Hoàng Giai Giai được phân chia vào phòng thi mười tám, nghe vậy, kêu một tiếng, vội vàng kéo tay áo Nguyễn Trà, giả vờ khóc lớn: "Trà Trà à, lần sau cậu đến phòng mười tám cùng tôi! Đừng để một con cẩu được lợi!”

"Không được." Nguyễn Trà lắc đầu, rất nghiêm túc từ chối: "Mục tiêu lần sau của tôi là phòng thi số một, nếu không Giai Giai, tôi giúp cậu ôn tập, cậu suy nghĩ một chút, đến phòng thi số 1 cùng tôi?”

Hoàng Giai Giai: "???”.

Đây có phải việc chỉ cần nghĩ hay không nghĩ là có thể làm được đâu?

"Trà Trà, đáp án câu hỏi cuối cùng, cậu chọn cái nào?".

Trong học tập, so với những người trong lớp mười khác, Hoàng Giai Giai tương đối chăm chỉ, đặc biệt là toán học.

Nguyễn Trà đặt cặp sách lên ghế, thuận miệng trả lời: "D”.

Đề thi kia tuy có chút khó, nhưng cần một chút thời gian cũng có thể giải ra, hơn nữa khi Nguyễn Trà làm sách bài tập năm ba, có những câu hỏi biến thể khó ơn câu cuối cùng. Nhưng bất kể khó hay không, công thức và phương pháp giải là như nhau, đều có các thủ thuật nhỏ ở giữa, loại trừ các tùy chọn số lẻ, chỉ có các tùy chọn chẵn là chính xác. Mà các tùy chọn số chẵn, chỉ có đáp án D.

Hoàng Giai Giai vỗ má, buồn bực bực đau đầu: "Tôi do dự giữa C và D, cuối cùng tin vào công thức bất khả chiên bại của việc chọn C, nếu nó không đồng đều”.

"Câu hỏi cuối cùng chọn D? Tôi thấy Lâm Lăng chọn B".

Nam sinh ngồi ở bàn sau, khuôn mặt đại trà không nổi bật, làn da ngăm đen, khi nhìn về phía Nguyễn Trà, trong mắt toát ra một tia hoài nghi. Tống Mạnh Vũ nghe xong, cười cười giúp giải vây, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng cả lớp đều nghe được: "Tôi cũng chọn D, thật ra các cậu đừng nhìn mấy môn khác cuối kỳ của Trà Trà đều chỉ thi được 10 điểm, nhưng điểm môn Toán và tiếng Anh đều rất cao”.

Nghe vậy, Nguyễn Trà như có điều suy nghĩ nhìn Tống Mạnh Vũ, ngay sau đó, thấy được khuôn mặt tươi cười dịu dàng như "Tiểu Bạch Hoa" của Tống Mạnh Vũ.

Nguyễn Trà: "...".

Cô xoa xoa cánh tay, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng như vậy, cười giả quá ôn nhu làm cho người ta chịu không nổi.

"Mấy môn đều có điểm mười? Nguyễn Trà, cậu đúng là bình thường, haha.”

"Nguyễn Trà, cậu không làm được đâu, tổng điểm tôi là sáu mươi đấy! Mười điểm ở lớp mười, ước tính đứng gần cuối”.

"Ngoại trừ Từ Thâm 0 điểm, xem ra không ai có thể cùng Nguyễn Trà đấu lại ha ha ha".

Không thể không nói, lý do đưa ra của Tống Mạnh Vũ rất có logic, rõ ràng nói ra kết quả mười điểm của mấy môn khác so sánh với điểm tuyệt đối của toán học và tiếng Anh, diễn tả không hề tồi.

Có một dãy mười điểm ở phía trước, cho dù môn toán, tiếng Anh của Nguyễn Trà chỉ lấy được hai mươi điểm, cũng sẽ không tồi.

Nam sinh vừa lên tiếng, ánh mắt sáng lên, nhìn Lâm Lăng vào phòng học, cảm thấy mình phải gây ấn tượng trước mặt nữ thần, ho nhẹ hai cái cười nói với Nguyễn Trà: "Nguyễn Trà, hẳn là B chứ? Lâm Lăng là người duy nhất trong lớp chúng ta thi ở phòng thi thứ mười hai, năng lực học tập chắc chắn giỏi hơn cậu”.

Gia đình của nam sinh đang nói là một gia đình giàu có, chỉ có tiền không có địa vị, cha mẹ tìm kiếm một hồi, chỉ có nhà họ Lâm nhà bọn họ mới có thể chạm lên một chút, đương nhiên hy vọng con trai có thể lấy được mỹ nhân trở về, để nâng cao địa vị.

"Phòng 12 thì rất giỏi sao? Trà Trà của chúng tôi sau này có thể đi đến phòng thi đầu tiên!”

Hoàng Giai Giai bất mãn trợn mắt, nam sinh bàn sau có thể là cái đuôi trung thành của Lâm Lăng, ngày thường không ít lần nói xấu Nguyễn Trà: "Hơn nữa, tôi và Trà Trà nói chuyện phiếm, cậu xen vào cái gì?”.

Nghe vậy, nam sinh kia không để bị mất mặt trước mặt nữ thần, lên tiếng trào phúng: "Hoàng Giai Giai cậu quen làm chó rồi hay sao? Cắn người lung tung!”

Nghe được lời nam sinh nói, ánh mắt Nguyễn Trà đột nhiên trầm xuống, sau đó, một tay xách cặp sách trực tiếp ném lên bàn nam sinh, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói trong trẻo, giọng điệu rõ ràng không vui: "Cậu không biết thì câm miệng, không nên cả ngày vô cớ trút giận, xem thường người khác không có lý do”.

Cô là một con cá mặn, lười giao tiếp với mọi người, mãi mới có người bạn, chả lẽ ai cũng có thể coi thường sao?

Trong lúc nhất thời, tiếng nói chuyện trong phòng học đều nhỏ đi một chút, Lâm Lăng thậm chí theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, hoảng hốt nhớ đến ngày mà bản thân suýt bị vặn gãy tay.

Nam sinh bị Nguyễn Trà trừng mắt ngẩn ra, ngơ ngác hỏi ngược lại: "Vô cớ, tức giận?”

Tạ Trường An nhìn nam sinh đang bị chửi mà còn không hiểu, lập tức nhếch miệng cười, trong mắt mang theo ác ý sáng ngời: "Nói cậu đừng đánh rắm! Thật ngu ngốc!”.

Đánh rắm?

Nam sinh mở to hai mắt, biểu cảm không tin nổi, câu ta không nghĩ Nguyễn Trà sẽ nói những lời thô tục như vậy! Ba mẹ cậu ta cũng không ở trước mặt người ngoài nói ra hai từ “đánh rắm”.

A, không đúng, Tạ Trường An mới nói lời thô tục. Bây giờ, lại cảm thấy, lời của Nguyễn Trà vẫn còn rất có văn hóa.

Nam sinh: "..."

"Sách lớp 12, trang 54, câu hỏi thứ ba."

Nói xong, Nguyễn Trà cũng mặc kệ nam sinh có hiểu hay không, tự mình lấy lại cặp sách của mình, trước khi xoay người, lại quay đầu bổ sung một câu: "Đương nhiên, cậu xem cũng sẽ không hiểu, có thể tin tưởng đáp án của người vẫn luôn được điểm toán tuyệt đối, ví dụ như…".

Nguyễn Trà hơi dừng lại, vẫn cười nói: "Tôi”.

Nam sinh: "???”.

Cả lớp: "??? ”.