Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 13

Lâm Lăng cảm thấy mấy nội dung cô ta viết kia đã xoay chiều được dư luận thì cảm thấy đắc ý. Cô ta đã nói mà, Nguyễn Trà không có chứng cứ.

Cô ta căm tức nhìn Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, cậu thật ác độc! Hôm qua lúc tan học, tôi đã nói với cậu ở cổng sau trường, trưa nay tôi có việc, nhờ cậu trực ban hộ, thế mà cậu lại bảo bây giờ tôi mới nói cho cậu?”

“Cái bản thảo kia không phải là bản thảo tôi đã đưa cậu! Tự cậu thau đổi bản thảo, lại còn nói là tôi tính kế cậu!”

Trong mắt Lâm Lăng mang theo tức giận khi bị vu oan, hận không thể làm cho toàn khối cùng cô ta trừng trị Nguyễn Trà, vừa chất vấn xong, cô ta đột nhiên nhấc chân đá về phía Nguyễn Trà, dù sao thì cũng phải phát tiết một chút giận ra ngoài mới được!

Ngay sau đó, biến cố phát sinh.

“A ——! Đau đau đau!” Một trận tiếng kêu thê lương trong phút chốc vang vọng khắp phòng học.

Vốn dĩ sợ Nguyễn Trà bị bắt nạt, đang muốn tiến lên, Hoàng Giai Giai vẻ mặt hoảng sợ đứng sững tại chỗ, toàn khối hai mươi mấy bạn học đang vây xem cũng đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Lâm Lăng một giây trước kiêu căng ngạo mạn, giờ đây sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ứa ra cuộn eo lại, một bên chân căn bản không dám đặt xuống đất, biểu tình chật vật, trong miệng không ngừng rên đau.

Không ai có thể dự đoán được, ngay lúc Lâm Lăng nhấc chân, Nguyễn Trà sẽ dùng một tay dịch cái bàn dễ như ăn cháo, sau đó mang theo ghế dựa, xinh đẹp tránh sau bàn.

Thế cho nên Lâm Lăng tính toán đá người ta một chân, vừa nặng vừa rắn đá vào trên bàn, mặt bàn còn đính bản kim loại đó!

Được chiêm ngưỡng trực diện kỹ thuật của Nguyễn Trà, Tạ Trường An sợ ngây người, nhìn chằm chằm Nguyễn Trà, cái bàn và ghế dựa, thấp giọng nói: “Đẹp, đẹp trai quá!”

Hu hu hu, làm đầu gối người ta nhũn ra, muốn quỳ xuống! Muốn nhận đại ca! Xin video về học tập!

Nguyễn Trà ngồi trên cái bàn, giương mắt nhìn phía Lâm Lăng, khóe môi hơi cong, trong con ngươi lại không dính ý cười, giọng nói lạnh lùng: “Bạn học Lâm Lăng, xem ra hai chân cậu độ dài không bằng nhau, dù sao cũng là bạn học, tôi miễn phí giúp cậu sửa cho bằng lại, không cần khách khí.”

“Nguyễn Trà, cậu cũng dám đánh tôi!” Lâm Lăng thấy bộ dáng khoe khoang của Nguyễn Trà, ngũ quan cô ta vặn vẹo, nâng cánh tay đột nhiên chỉ vào cô, biểu tình hung ác: “Cậu thật sự cho là người nhà họ Lương coi nhà cậu là một nhà? Nhà họ Lương còn chê mẹ cậu thô bỉ bất kham, một nhà 3 người mất mặt xấu hổ!”

“A ——!”

“Đau đau đau, buông tay”! Nguyễn Trà một tay nắm chặt tay Lâm Lăng, đưa mí mắt liếc bộ dáng đau đớn run hàm răng của cậu ta, mặt mày vẫn mang ý cười, nhưng lại đem lại cảm giác lạnh lẽo áp bách cho người xa lạ, thong thả ung dung nói chuyện: “Lâm Lăng, tôi ghét nhất là người mắng chửi cha mẹ tôi, hơn nữa không có chuyện tôi không đánh con gái đâu.”

Giọng nói phát ra, ngón tay lập tức dùng sức, Lâm Lăng đau đến mức cả người suýt nữa quỳ xuống.

Các bạn học bốn phía vốn muốn can ngăn, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Một đám muốn tiến lên lại không dám, muốn ngăn.....lại không muốn ngăn, dù sao, bọn họ đang vây xem hai người chiến nhau mà!

Nguyễn Trà cách một cái bàn, nhẹ nhàng chế trụ Lâm Lăng, ánh mắt châm chọc: “Ngày hôm qua ở cổng sau trường, cậu nói với tôi chuyện nhờ trực ban?”

“Buông tay!”

Lâm Lăng gần như là cắn răng hét ra, dứt lời, nhìn quanh bốn phía, hung hăng trừng mắt nhìn hai cái đuôi ngày thường hay đi sau chính mình, “Các cậu bị mù sao! Mau lên đi a!”

Thấy thế, Hoàng Giai Giai giống như cá trích xông ra, tươi cười ngăn cản: ”Các cậu đừng quấy rầy Trà Trà giáo huấn người mắng cha mẹ cậu ấy bỉ ổi, hay là mấy người muốn cùng tôi đánh một trận?”

Hai nữ sinh đi theo Lâm Lăng sợ hãi rụt cổ, gia thế tuy rằng cũng có chút tiền, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hoàng thì không phải ai cũng chọc vào được đâu. Quan trọng là nhìn Nguyễn Trà thực sự quá hung dữ, làm cho người ta có ảo giác nếu tiến tới sẽ ngay lập tức bị ăn thịt.

Nguyễn Trà liếc mắt nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ vào lớp liền tăng lực ở tay: “Trả lời đi!”. Ba cô nói, dù có làm cá muối, cũng phải làm một con cá muối có uy lực, bằng không chắc chắn sẽ bị xã hội nuốt chửng. Bình thường Nguyễn Trà cũng không quan tâm đến miệng lưỡi người khác, chủ đề không liên quan đến cha mẹ cô thì sẽ bỏ qua. Một khi có liên quan đến cha mẹ, Nguyễn Trà sẽ lập tức biến thành con cá ăn đi thịt người.

“Đúng, đúng mà!” Khi Lâm Lăng trả lời, ánh mắt không tự chủ liền né tránh, miệng lưỡi run rẩy, thật sự quá đau. Chân và cổ tay đều rất đau đớn, nhưng đối diện với Nguyễn Trà, cô ta vẫn cắn răng gắt gao bào chữa cho lý do lúc trước: “Trước khi tôi tan học lên xe về nhà, chính miệng tôi đã nói với cậu!”. Nghe vậy Nguyễn Trà đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ làm cho Lâm Lăng trống rỗng, hoảng loạn.

“Xin lỗi, tôi đến từ thị trấn nhỏ, không quen đi xe riêng, mỗi ngày đều đi xe buýt trường học từ cổng trường về nhà.”.

Sau khi nhìn thấy Lâm Lăng đột nhiên mở to hai mắt cùng suy nghĩ không thể tin được, Nguyễn Trà lại nghiêng đầu khẽ giễu cợt, giống như đang thưởng thức một con khỉ hoảng sợ đang nhảy lên nhảy xuống.

“Hơn nữa, chỉ số thông minh của của cậu kém đến mức làm cho người ta thán phục, tôi trộm bản thảo? Cậu không nhớ có một kỹ thuật được gọi là kiểm tra dấu vân tay sao? Tôi đã hỏi học trưởng Chử, khi anh ấy tạm thời thay đổi bản thảo, cũng không đeo găng tay, bạn học Lâm Lăng.” Một câu nói khiến Lâm Lăng toàn thân rét run, chuyện vân tay bản thảo, cô ta hoàn toàn có thể thao túng được, nhưng cô ta thực sự không lo lắng về điều đó. Nhưng Nguyễn Trà lại đi xe buýt từ trường học về nhà? Nhà họ Lương để Nguyễn Trà về nhà bằng xe buýt của trường? Không cảm thấy mất mặt sao?

Vẻ mặt Nguyễn Trà tự nhiên, thưởng thức sự thay đổi trên mặt của Lâm Lăng từ kinh ngạc, sợ hãi đến không cam lòng, trong lòng cảm thấy thật thoải mái, vốn nghĩ sau này cô sẽ yên ổn tại chỗ nhưng lại có hết lần này đến lần khác thích tiến lên. Về phần làm tiệc chào đón nhà cô, Nguyễn Trà cũng không cách nào giải thích, kỳ thật vốn định tổ chức, kết quả bị ba mẹ cô kéo dài hai lần, không biết kéo dài tới khi nào. Hơn nữa, người nhà họ Lương đối với gia đình cô thế nào, Nguyễn Trà tự có cách nhìn nhận riêng, không đến phiên người ngoài nói.

Cô hát cổ tay Lâm Lăng đang bị kẹp ra, không để ý đến vết bầm tím trên đó, mặt mày lạnh lùng đe doạ: “Lâm Lăng, lần sau cậu lại lôi cha mẹ tôi ra nói, tôi không cam đoan rằng cổ tay cậu vĩnh viễn có bị bó bột hay không đâu!” Lời nói của hai người được nói ra trước mặt cả lớp, chỉ cần là người có đầu óc, cũng sẽ biết được ai tính kế ai, một số bạn học tự nhận mình về phe Nguyễn Trà, sau khi xem toàn bộ quá trình, đối với Nguyễn Trà ngược lại sinh ra chút khâm phục. Về phần Lâm Lăng, đường ranh giới chỉ sợ lại dài thêm mấy centimeter. Lâm Lăng từ nhỏ đến lớn kiêu căng, ngạo mạn chưa từng bị người ta làm cho sợ hãi như vậy.

Nhận thấy ánh mắt khác thường xung quanh, lửa giận trong lòng Lâm Lăng bùng phát, ôm cổ tay không thể động đậy, hô to.

“Mấy người thật sự coi như Nguyễn Trà thật sự trong sạch sao? Ngẫu hứng nói? Mấy người bị Nguyễn Trà xoay như con rối rồi!”

Nguyễn Trà chắc chắn là biết bản thân bị tính kế, cho nên mới làm như vậy, giúp bản thân nổi tiếng trong trường. Nhà họ Lâm mời giáo viên nước ngoài dạy, Lâm Lăng đã theo học bốn năm, muốn được như Nguyễn Trà phải tiếp xúc với người nước ngoài từ nhỏ, mưa dầm thấm lâu mới được như vậy.

Thoát khỏi bản thảo? Ngẫu nhiên?

Làm mọi người cười đến rụng răng.

Tạ Trường An thấy Nguyễn Trà đã đeo tai nghe, đắm chìm trong bài giảng. Trong lòng không khỏi thán phục Nguyễn Trà, sau đó cà lơ phất phơ cười với Lâm Lăng, “Lâm Lăng, chịu khó lên mạng một chú, Nguyễn Trà thật ngẫu nhiên thoát bản thảo, cậu không phục không được đâu.”

“Ý của cậu là sao?” Lâm Lăng để ý tới sự chắc chắn trên mặt Tạ Trường An, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. Từ Thâm xem xong trò khôi hài, chợt cảm thấy vô vị. Nếu là trước đây, anh sẽ cảm thấy thủ đoạn khi dễ người của Lâm Lăng thật ấu trĩ, nhưng trước mắt nhìn lại, quả nhiên chỉ số thông minh có hạn. Nhổ kẹo cao su đã không còn mùi vị ra, khẽ nâng cằm: “Lâm Lăng, đừng làm khỉ nữa, rảnh rỗi xem lại, suy nghĩ lại, cậu không ngại mất mặt, nhưng tôi lại ngại mất mặt khi cùng lớp với cậu.” Nếu như bình thường, Từ Thâm cũng lười nói, nhưng vừa rồi vừa hay nhìn Nguyễn Trà, không ngại thuận tay giúp giải vây. Nghe vậy, Lâm Lăng khó tin nhìn Từ Thâm, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cô ta sẽ từ trong miệng nam sinh cô ta thích, nghe được cậu ta nói bản thân mất mặt vì cô ta!

Lại nhìn sự ghét bỏ trong mắt Từ Thâm, Lâm Lăng tự như rơi xuống hố băng mùa đông, rét lạnh từ đầu đến chân, cả người cơ hồ có vô số lỗ hổng, gió lạnh từng đợt đâm xuyên vào trong. Một người ngày thường, thường xuyên nịnh nọt Lâm Lăng, tiến lên đưa điện thoại di động cho Lâm Lăng xem, cẩn thận nhìn Lâm Lăng: “Lâm Lăng, Phó Thầm tự mình trả lời trong bài viết, anh ta nói trong phòng phát thanh mới lắp camera giám sát.” Trong bài viết có tổng cộng 2 video, một video là Lâm Lăng tạm thời thay bản thảo, một video Nguyễn Trà cầm bản thảo lại không xem toàn bộ nội dung trong bản thảo. Vừa nhìn chất lượng hình ảnh, có thể nhìn ra giá trị của camera rất cao vì khuôn mặt của ba người vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn rõ chữ nhỏ trên văn kiện. Phía dưới phần bình luận:

@79L: Đem ghế đến lớp 10 hóng.//79L: Hahaha nhìn phía trước kìa, có một đám người cảm thấy có lỗi với Nguyễn Trà, trông họ buồn cười đến chết mất, Nguyễn Trà sẽ không phát hành bản thảo vào buổi trưa, tiền bối Chử học trưởng trong miệng Tiểu F có thể đã sớm coi trọng Nguyễn Trà, nói thật, Nguyễn Trà thật sự có thể tuỳ cơ ứng biến mà không cần bản thảo, con mẹ nó vặn đầu xuống làm ghế cho cô ấy ngồi.”

Mọi người: “Cán bộ nhân dân?”.

Xong có người nào đó, thậm chí rảnh rỗi tới mức đem cuộc đối thoại của ba người trong video, từng câu từng chữ viết ra. Tất cả đều chứng thực, buổi trưa Nguyễn Trà đúng là bởi vì một số “nguyên nhân không rõ” không thể không vứt bỏ bản thảo, mà ngẫu hứng phát huy.

213L: A a a Phó Thầm ra mặt rồi! Anh trai liệu có ra mặt giúp em gái không? Đẹp trai muốn khóc QAQ, Nguyễn Trà, tôi muốn làm chị dâu bạn!!!

229L: Quân của chị dâu 1 a a a!!!

232L: Chỉ có mình tôi để ý, Nguyễn Trà trả lời Trử học trưởng: “Trong số những người trồng rau ở nhà tôi, có một bác là người anh.”, giọng London không hiếm, nhưng giọng của Nguyễn Trà là một đẳng cấp [mặt cười.jpg]

233L: Khϊếp! Tuyệt vời!

236L: Tôi đột nhiên nghĩ tới bắp cải được đầu bếp Gordon Ramsay khen ngợi!

245L: Tôi muốn mua bắp cải, muốn thấy bắp cải nổi tiếng trên toàn thế giới!.

Mặc dù các bình luận tiếp theo đã thay đổi hướng của toàn bộ bài đăng, Lâm Lăng vẫn nhìn chằm chằm vào video do Phó Thầm đăng tải, khuôn mặt cô ta nóng bỏng đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tím tái vì ngại, và tức giận.

Sóng gió lớp 10 kết thúc bằng tiếng chuông vào lớp.

Nhưng tất cả mọi người trong lớp đều hiểu rằng mối quan hệ giữa Lâm Lăng và Nguyễn Trà chính thức kết thúc, đồng thời, họ cũng nhận định lại sự hiểu biết của mình về Nguyễn Trà.

Nhìn thấy thân thể mềm mại, người ta không chỉ có thể bẻ gãy bút chì, còn có thể bẻ gãy cổ tay!

Khi tất cả mọi người đều say mê buôn chuyện, Nguyễn Trà, người trong cuộc, luôn phẫn căm ghét sự ồn ào, cô chăm chú lắng nghe trong lớp và sau giờ học nghiêm túc xem xét cẩn thận bài giảng. Khiến cho học sinh ngu dốt như Tạ Trường An không khỏi líu lưỡi.

Ban đầu, Nguyễn Trà coi chuyện của buổi chiều như một tập phim, nhưng khi tan học, một đoạn tiếp theo gây xúc động mạnh xuất hiện.

Từ Thâm, người luôn về sớm vào giờ học thứ tư, đang đợi trước cửa lớp. Cánh tay gầy gò và mạnh mẽ của anh đặt ngang qua khung cửa, nhốt Nguyễn Trà trong lớp. Anh khẽ nhếch môi, khi rũ mắt xuống, đôi mắt dài sắc bén, thần sắc kiêu ngạo càn rỡ: "Nguyễn Trà, yêu đương không?"

Ánh sáng mịt mờ, phản chiếu rơi xuống, Nguyễn Trà không thể thưởng thức vẻ đẹp hoàng hôn, chỉ sinh ra cảm giác muốn ngắt bỏ đám cỏ chết tiệt.

Trong nguyên tác, sau khi gặp Nhâm Khinh Khinh vài lần, Từ Thâm đã bị vẻ ngoài của Nhâm Khinh Khinh thu hút, tiếp theo đó là tính cách đặc biệt của Nhâm Khinh Khinh.

Vào một buổi chiều, Từ Thâm chặn Nhâm Khinh Khinh ở góc tường tỏ tình, rồi bị Nhâm Khinh Khinh từ chối một cách nhẹ nhàng với câu: “Tôi thích học bá ".

Trong truyện, Từ Thâm không dây dưa nữa, nhưng đồng thời cũng không còn sống buông thả, không còn ngủ trong lớp.

Khí chất và chỉ số IQ của nam chính phát huy tác dụng ngay lập tức, anh ấy học rất nhanh, trong kỳ thi xếp hạng hàng tháng, anh ấy lao thẳng lên hạng hai và ngang hàng với Nhâm Khinh Khinh.

Sau này, hai người được gọi là kim đồng, ngọc nữ trong trường, năm thứ ba trung học, Nhâm Khinh Khinh đạt thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, còn Từ Thâm thì lên đường du học.

Đúng lúc độc giả phàn nàn không thấy hai người hợp thể tạo nên một câu chuyện tình đại học đẹp đẽ , Nhâm Khinh Khinh, một người đang là học bá, đột nhiên chuyển sang làm thần tượng, và sau đó toàn bộ cuốn sách đã thay đổi nội dung từ học bá trong khuôn viên trường học đến thần tượng trong ngành công nghiệp giải trí.

Từ Thâm chỉ dùng hai năm đã tốt nghiệp, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, sau lưng luôn âm thầm hộ tống Nhâm Khinh Khinh, cả hai đã dựng lên một câu chuyện tình yêu giữa tổng tài và ảnh hậu trong giới giải trí. Trong khu bình luận, rất nhiều bình luận chất cao như núi, đại khái mọi người chỉ muốn Nhâm Khinh Khinh trở thành một biên tập viết tạp chí, một nhà nghiên cứu đạt giải Nobel. Họ không muốn nhìn thấy cô ta trong giới giải trí đi lại bốn phía.

Nếu không liên quan đến gia đình mình, Nguyễn Trà cũng không quan tâm rằng nhậm chức hay đoạt giải Oscar, cô bây giờ chỉ hy vọng mình có thể ở trường trung học để xoá sạch điểm số của Nhâm Khinh Khinh, ai còn có tâm tư đi khiêu chiến trong làng giải trí? Học tập không tốt sao? Hay cá muối không thơm? Nguyễn Trà cảm thấy trọng trách dẫn dắt Từ Thâm học tập nên giao cho Nhâm Khinh Khinh đi. Hai tay cô ôm cặp sách, trong mắt hiện lên vẻ cự tuyệt rất rõ ràng: “Lần trước không phải đã nói rồi sao? Tôi là hậu duệ của Xi Vưu, sao có thể yêu đương?”. Thấy Từ Thâm không có động tĩnh gì, trong lòng Nguyễn Trà hơi trầm xuống, sau đó nghiêm mặt, trực tiếp cự tuyệt: “Không nói nhiều, cũng không có khả năng, cảm ơn!”

Dứt lời, cô đẩy Từ Thâm đi thẳng đến chỗ xe buýt của trường, nếu không nhanh chân, xe buýt sẽ chạy mất. Từ Thâm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn bóng lưng Nguyễn Trà bỏ đi không chút chần chừ. Anh ấy khẽ híp mắt, bản thân lại bị một nữ sinh chưa hiểu rõ nhân gian thế sự cự tuyệt? Cô tính chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Thật thú vị!