Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 10

CHƯƠNG 10

Lớp 2.

Sau khi người đại diện môn Ngữ Văn đứng trên bục giảng sắp xếp lại mọi thứ sau buổi chiều tự học, quay về chỗ ngồi liền thấy nét mặt hoảng hốt của Nhâm Khinh khinh, lo lắng hỏi: “Nhâm Khinh Khinh, sao cậu không ở lại bệnh viện theo dõi thêm? Cậu thực sự không sao chứ?”

Nhâm Khinh Khinh đang chuẩn bị bài cho môn Tiếng anh, lo sợ sẽ bị Nguyễn Trà lại lần nữa đánh bại trong môn học sở trường của bản thân, nghe vậy, sắc mặt liền trở nên cứng đờ, trong lòng bối rối, giọng điệu gượng gạo: “Không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Thấy Nhâm Khinh Khinh không cảm kích, người đại diện Ngữ văn mấp môi xoay người, ý muốn gây dựng mối quan hệ tốt với bạn học mới đến dần dần phai nhạt.

[Nhắc nhở tình bạn, người xuất sắc sẽ không bao giờ đơn độc một mình, bạn phải duy trì tình bạn với các bạn học cùng lớp, đặc biệt nếu bạn cùng lớp quan tâm đến bạn.]

Nhâm Khinh Khinh cười lạnh: “Quan tâm? Không phải chỉ đơn giản là đang chế giễu sao? Bạn cùng lớp ban ngày ban mặt bỗng bị sét đánh, có buồn cười hay không?”

Nhâm Khinh Khinh vô cùng oán hận hệ thống, hận hệ thống nói trừng phạt là trừng phạt ngay lập tức, vì cớ gì lại khiến cô xấu mặt trước tất cả mọi người!

Sau khi Nhâm Khinh Khinh từ bệnh viện trở về, nhìn thấy đám học sinh nói chuyện to nhỏ sau lưng, lại không ngăn được mà nghi ngờ bọn họ đang bàn tán về cô.

[Sét đánh là chương trình đã được cài đặt trong hệ thống, không thể thay đổi.]

Hệ thống có chút áy náy với Nhâm Khinh Khinh, nói xong liền sắp xếp một nhiệm vụ mới [Đinh! Yêu cầu bạn trước giờ trưa ngày mai, học thuộc hai bài thơ cổ “Tỳ bà hành” và “Đường Thục khó”, nhiệm vụ hoàn thành sẽ được cộng 2 điểm trí tuệ từ đối phương.]

Nhâm Khinh Khinh đột nhiên quay đầu mở sách giáo khoa ngữ văn trên bàn ra xem, tâm trạng lập tức vui mừng trở lại, cô tối qua đã học thuộc bài thơ “Tỳ bà hành”! Nói cách khác, hiện tại chỉ cần học thuộc “Đường thục khó” là nhiệm vụ hoàn thành.

Trước đó Tiếng anh là năm cấp nghe viết, tiếp đến là vật lý, Nguyễn Trà chó ngáp phải ruồi cũng có thể làm ra đáp án, mà hiện tại, Nguyễn Trà đương nhiên không thể bất thình lình nói muốn học thuộc thơ là thuộc được!

Cho dù bây giờ Nguyễn Trà có muốn học thuộc thì cũng không kịp, Nhâm Khinh Khinh vốn đã đi trước một bước!

Nhâm Khinh Khinh lấy lại bình tĩnh, bị Nguyễn Trà hại cho quá thê thảm khiến cô không thể không xác nhận lại với hệ thống một lần nữa: “Hệ thống, “Tỳ bà hành” cùng “Đường thục khó” sẽ làm khó được Nguyễn Trà sao?”

[ Đã qua thăm dò, đối phương chưa bao giờ đọc qua “ Tỳ bà hành” và “Đường thục khó”, thế mạnh thuộc về bạn!]

Nghe hệ thống nói vậy, gương mặt ửng hồng của Nhâm Khinh Khinh rạng rỡ vui vẻ trở lại, trong lòng nhảy nhót đến cực điểm.

--

Nhâm Khinh Khinh đoán không sai, trong khối này, thời khóa biểu của các lớp có chút khác biệt, lớp 2 tiết sau học Ngữ văn thì lớp 10 sẽ là học Toán, khi sắp xếp nhiệm vụ là thời gian giao nhau giữa hai tiết học, trong phòng học hết sức ồn ào.

[ Đinh! Yêu cầu bạn sau ba tiếng hoàn thành nhiệm vụ học thuộc hai bài thơ “ Tỳ bà hành” và “Đường thục khó”, nhiệm vụ hoàn thành sẽ được cộng 2 điểm trí tuệ từ đối phương.]

Hệ thống chết tiệt !!!!

Sau khi bị sét đánh trúng Nhâm Khinh Khinh vẫn chưa sợ mà tiếp tục chọn nhiệm vụ B?

Trong lòng Nguyễn Trà tức giận thầm chửi một câu, sau đó lập tức bình tĩnh, cất quyển sách vật lý vừa mở, lấy ra quyển sách Ngữ văn, tìm đến “Tỳ bà hành”.

Nhìn những dòng chữ trên sách, Nguyễn Trà khẽ thở dài, cũng may thơ văn không quá khó học, cô tự trấn tĩnh bản thân, bỏ qua mọi ồn ào xung quanh, nghiêm túc mà đọc từng dòng thơ.

Tạ Trường An có ý rủ Nguyễn Trà cùng chơi game, quay đầu nhìn lại thấy cô đang chăm chú học từng dòng thơ “Tỳ bà hành” thì cảm thấy vui vẻ, trong lớp bọn họ, việc chuẩn bị bài trước tiết học thật sự rất hiếm gặp.

“Nguyễn Trà, còn mười phút giữa giờ học, cậu có thể học thuộc được mấy dòng cơ chứ?” Cậu ta vừa nói vừa lắc lắc chiếc điện thoại, biểu cảm như muốn lôi kéo người ta cùng làm chuyện xấu: “Chơi game đi, tôi dẫn cậu cùng bay.”

Nguyễn Trà mặt nghiêm, lắc đầu: “Không, tôi muốn học.” Câu nói này đến chính cô cũng muốn tin.

Nói xong Nguyễn Trà bình tĩnh lật thêm một trang, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn xuống, cả người hết sức chăm chú khiến Tạ Trường An muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Làm phiền người khác học tập, liệu có bị sét đánh không a?

Nghe nói, Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh trong lúc đang ôn tập lại bài tập vật lý, Tạ Trường An cúi mặt, trong lòng có chút hoài nghi.

“ Tỳ bà hành” và “Đường thục khó” là hai bài thơ tương đối dài trong chương trình học, Tạ Trường An chỉ vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu, đang định quay lại tiếp tục chơi game liền thấy Nguyễn Trà đã nhanh chóng học thuộc cả hai bài thơ, ngẩng đầu nhìn thời gian, chưa tới năm phút!

Nguyễn Trà tự nhận bản thân đã học thuộc cả 2 bài thơ, nhưng chờ mãi mà không thấy âm thanh của hệ thống vang lên, sợ rằng BUG nhiệm vụ của mình đã bị hệ thống loại bỏ.

“ Nguyễn Trà, cậu không chuẩn bị bài?”

Nguyễn Trà nặng nề nhìn vào quyển sách, giọng điệu trầm xuống: “Tôi học thuộc rồi”. Trong lòng đã đọc lại hai lần, vậy mà hệ thống lại im lặng như chết.

“Nguyễn Trà, đừng đùa.”

Tạ Trường An thấy Nguyễn Trà đọc một lượt từ đầu đến cuối.

Nhìn vẻ mặt của Nguyễn Trà thật sự là đã học thuộc, Tạ Trường An đặt điện thoại xuống bàn, khoanh tay trước ngực, cằm hướng lên trên: “ Được, tôi học cùng cậu, nếu cậu thật sự đã thuộc thì nhiệm vụ trực nhật một tháng tới của cậu, tôi làm!”

“…Được.” Vì sự cố của hệ thống, Nguyễn Trà mặt mày có chút buồn rầu, nhưng khi ngâm thơ, giọng điệu ấm áp êm du: “Tầm dương giang đầu dạ tống khách, lá phong địch hoa---.”

Tạ Trường An lúc đầu là nói đùa Nguyễn Trà, nghe mãi hồi lâu, ánh mắt có chút ngạc nhiên, không tìm ra một điểm bất thường nào, Nguyễn Trà đọc thơ rất thuận tai, không vấp chỗ nào: “Khoan đã, Nguyễn Trà cậu chờ một chút, để tôi mở sách, cậu đừng lo tôi sẽ không nuốt lời!”

Nghe vậy, Nguyễn Trà dừng lại, hai tay duỗi thẳng ra hiệu ý chỉ Tạ Trường An hãy mở sách ra đối chứng.

Tạ Trường An thấy Nguyễn Trà “khí định thần nhàn”, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng mở sách bài “Tỳ bà hành”, tìm đến đoạn mà Nguyễn Trà đang đọc, bản thân cậu ta cũng trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn phía trước, tuy rằng không nhớ được nhiều nhưng Nguyễn Trà thật sự đọc rất trôi chảy, chính xác, lại gật đầu: “Cậu tiếp tục đi.”

“Thêm rượu hồi đèn trọng khai yến--.”

Trong lớp học ầm ĩ nhưng Tạ Trường An lại nghe rất rõ, thực sự Nguyễn Trà một chữ cũng không sai! Trong lúc đọc thậm chí không dừng lại chút nào!

Chết tiệt, đầu gì vậy?

Đọc xong “Tỳ bà hành”, Nguyễn Trà thuận tiện nhờ Tạ Trường An giúp mình kiểm tra “Đường thục khó”.

Cả hai bài thơ, Nguyễn Trà từ đầu đến cuối đọc rất lưu loát, không hề dừng lại: “Khó như lên trời---!”

Tạ Trường An: “!!!!”

Toàn bộ quá trình, Tạ Trường An vẻ mặt sững sờ nghe Nguyễn Trà đọc thơ, cậu ta nhìn thời gian một lần nữa, trong vòng 5 phút Nguyễn Trà đã đọc xong hai bài “Tỳ bà hành” và “Đường Thục khó”

[ ĐINH! Bởi vì đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ trước bạn, học thuộc hai bài “Tỳ bà hành” và “Đường Thục khó”, tuyên bố nhiệm vụ thất bại, trừ một điểm.]

Nguyễn Trà: “!!!”

Nguyễn Trà tuy có chút tiếc nuối trong lòng, hệ thống sẽ không cho sét đánh Nhâm Khinh Khinh một lần nữa, nhưng trong lòng lại thấy vui mừng, cô lại có thêm một biện pháp để đối phó với hệ thống. Trong nhiệm vụ học thơ này Nhâm Khinh Khinh có hệ thống nâng đỡ, còn cô thì chỉ có thể nhờ người giám sát.

Tiếng anh có giáo viên tiếng anh, mà đọc thơ thì có Tạ Trường An.

“Ôi mẹ ơi! Nguyễn Trà cậu làm sao có thể học thuộc được trong vòng 5 phút vậy? Đã vậy còn đọc nhanh như gió, đọc một lần là không thể quên sao?” Tạ Trường An hưng phấn thiếu chút nữa là hét lên, bản thân vốn là một “học tra”, vậy mà bên cạnh lại là một học bá với trí nhớ siêu phàm ẩn mình?

Nguyễn Trà gấp sách, nghiêng đầu nhớ lại một lúc: “ Đọc xong liền thuộc, nhưng tôi học thuộc rất chậm, từ nhỏ đến bây giờ, lúc so học thuộc, ba mẹ tôi đều thắng.”

Hồi học tiểu học, một nhà ba người lúc nào cũng thi đọc thơ với nhau, ai học chậm nhất sẽ phụ trách việc tưới hoa trong vườn, cứ vậy Nguyễn Trà liền trở thành một cô gái làm vườn chuyên nghiệp.

Tạ Trường An: “…”

Trời sinh đầu óc a?

Cho nên việc cậu ta trở thành một “học tra”, nguyên nhân sâu xa là do cha cậu ta?

Về phần Nhâm Khinh Khinh vốn kiêu ngạo, sau khi nghe thấy âm thanh điện tử thông báo thất bại ở nhiệm vụ lần thứ ba, đôi mắt nhất thời đỏ lên, hai tay ghì chặt mép bàn, trong lòng tràn ngập suy nghĩ muốn đánh người nhưng lại không tìm được ai để xả giận.

Bản thân cô lại bị cản trở bởi một “học tra” Ngữ văn lớp 10.

“Hệ thống, Nguyễn Trà cũng có hệ thống học bá sao? Sao lại có thể thông minh như hệ thống học bá như vậy?”

[ Theo điều tra, mục tiêu Nguyễn Trà chưa liên kết hệ thống học bá, đối phương là dựa vào trí thông minh vốn có của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, không chút kì quái.]

[ Bạn thật sự không xem xét đến việc bị trừ 10 điểm để chuyển từ nhiệm vụ B thành nhiệm vụ A sao?]

“Dựa vào cái gì mà tôi phải trừ 10 điểm vì Nguyễn Trà!” Nhâm Khinh Khinh nhất thời mất khống chế, cầm quyển sách ngữ văn ném ra ngoài, trong lòng mang đầy bực tức.

Chỉ nghe tiếng bang một chút, quyển sách vừa lúc bay ra ngoài cửa phòng học lớp 2 cũng là lúc giáo viên bước vào, quyển sách rơi ngay xuống trước mũi chân giáo viên.

Giáo viên Ngữ văn được gọi là bạch diện sát thần, liếc mắt một cái liền khiến Nhâm Khinh Khinh cảm thấy chột dạ, nét mặt hơi trầm, giọng điệu không vui: “Nhâm Khinh Khinh, lên cầm sách lấy sách của em đi, sau đó ra ngoài cửa lớp đứng hết giờ cho tôi.”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả học sinh đều đổ dồn về phía Nhâm Khinh Khinh, cho dù trong lòng có chút không vừa ý với giáo viên cũng dám dở trò ngay trước mặt.

Quả nhiên, bị sét đánh trúng, thật không bình thường!

Nhâm Khinh Khinh cắn nhẹ môi, gương mặt lúc trắng lúc hồng, lại nghe phía dưới có tiếng cười nhạo, cả người giống như đang trần trụi đứng trước mặt công chúng, khó xử vô cùng.

Nguyễn Trà hoàn thành nhiệm vụ trước, giữ được điểm trí tuệ của bản thân, đã rất vui mừng lại nhanh chóng trấn tĩnh. Thậm chí sau khi học thuộc xong, cô lập tức lật sách ra xem, trong lòng âm thầm tự nhủ nhất định phải hiểu được ý nghĩa của hai bài thơ trước khi tiết học kết không, nếu không sẽ bứt rứt không yên!

Nhưng vui mừng không được bao lâu, ngay khi tiết học bắt đầu, giáo viên bất ngờ thông báo thời gian cho bài kiểm tra hàng tháng! Trong hai tuần nữa, sẽ có một bài kiểm tra hàng tháng cho 23 lớp trong khối toàn trường, phạm vi bao gồm khoa học tự nhiên, ngoại ngữ cùng lý tổng.

Đám học sinh trong lớp không mấy quan tâm, chỉ có Nguyễn Trà người vừa mới bĩnh tĩnh trở lại, lại nặng trĩu.

Thêm nữa, Nhâm Khinh Khinh ở lớp 2 tuy rằng có quan hệ, nhưng đầu óc không ngu, hơn nữa thành tích giữa các lớp cũng giống nhau. Bản thân cô trong vòng hai tuần liệu có thể học được cả khoa học tự nhiên, ngoại ngữ và lý tổng sao?

Theo kinh nghiệm đối phó với hệ thống của Nguyễn Trà, khả năng nhiệm vụ là kì thi này: 99,999%.

Tan học giữa trưa, Nguyễn Trà khéo léo từ chối lời mời ăn chung cùng nhóm Hoàng Giai Giai, lấy chìa khóa phòng phát thanh, mím môi mà đi đến.

Phòng phát thanh của trường, mỗi tuần trực một ca, tuần này là ca thứ mười. Lâm Lăng, người phụ trách sắp xếp phòng phát thanh lần này tạm thời đưa Nguyễn Trà vào danh sách.

Bạn học vẫn luôn muốn làm quen với Lâm Lăng, kéo cánh tay cô ta, khinh miệt liếc mắt nhìn bóng dáng Nguyễn Trà rời đi, trong lời nói khó giấu được niềm vui khi thấy người khác gặp nạn: “Lâm Lăng, cậu có thấy biểu hiện lo lắng của Nguyễn Trà không? Nguyễn Trà không biết làm phát thanh cho trường, căng thẳng đến nỗi nói không lên lời rồi?”

Vừa mới thay phiên phát thanh là đám học sinh năm nhất, lời nói có chút nhanh nhẹn nhưng âm cuối vẫn hơi run run, có thể nói, khoảng thời gian phát thanh giữa trưa ở đây là khoảnh khắc khôi hài nhất trong lịch sử cho hơn phân nửa học sinh.

“Nói được hay không còn chưa rõ, nhưng--!” Lâm Lăng duỗi tay chỉnh trang lại mái tóc một chút, hơi nheo mắt mà tự mãn: “Nguyễn Trà chắc là sẽ thích bản tin do tôi chuẩn bị hôm nay lắm đây, dù sao đây cũng là một đại lễ giúp cậu ta được nhiều người biết đến.”