Đợi Em Quay Đầu Nói Yêu Anh

CHƯƠNG 3: KÝ TÊN, CẦM TIỀN, LƯỢN

Đầu kia, cả người Tề Tử Hạo ngẩn ra mất mấy giây, rồi mới không tin nổi mà nói: “Cô Kiều, cô ký tên thật rồi á? Không phải lại để tôi lại phí công chạy một chuyến đấy chứ?”

“Tin hay không tùy anh.” Kiều Sênh Vãn nói: “Còn nữa, hy vọng anh bảo anh ta thực hiện lời hứa vừa nãy.”

Cúp điện thoại xong, cô vẫn hơi có chút bực mình.

Bây giờ có thể thấy được, bất luận là thư ký của Mạc Lương Kha, hay là một y tá tiểu tốt của cái bệnh viện này, đều không có tý chút tôn trọng nào với bà chủ là cô đây.

Có thể thấy, trong hai năm lấy Mạc Lương Kha này, cô đều đang phải sống một chuỗi ngày như thế nào!

Một tên đàn ông không có tình cảm, không coi trọng mình, thì đương nhiên người dưới trướng hắn cũng sẽ không tôn trọng mình, đây là thứ đạo lý cơ bản nhất.

Nhưng, cô trước khi mất đi ký ức, tại sao vẫn phải vứt bỏ lòng tự trọng, thậm chí không tiếc dùng phương thức ‘tự sát’ để níu kéo tên đàn ông ấy?

Thật thảm hại biết bao.

Kiều Sênh Vãn hít sâu một hơi, tìm được một bộ quần áo sạch sẽ trong phòng thay lên người, đợi lúc nữa Tề Tử Hạo đến.

Chẳng mấy chốc, gã đàn ông đã bước vào trực tiếp cầm thẳng Bản thỏa thuận ly hôn trên bàn lên.

Gã nhanh chóng mở ra đọc, lúc nhìn tới chỗ Kiều Sênh Vãn ký tên, cả người ngẩn luôn ra, dường như lúc này mới tin rằng cô đúng thật là chịu ly hôn vậy, mở miệng nói: “Bản thỏa thuận tôi cầm đi, Mạc tổng sẽ hẹn thời gian qua Cục dân chính với cô Kiều.”

Tề Tử Hạo bước ra khỏi phòng bệnh, đến chỗ rẽ, gọi một cuộc điện thoại.

Trong phòng họp, Mạc Lương Kha nhìn thấy cuộc gọi đến, vuốt nhận cuộc gọi: “Ừm?”

“Mạc tổng, cô Kiều đồng ý rồi.” Tề Tử Hạo nói.

Đầu mày Mạc Lương Kha hơi nhíu lại, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Ý gì?”

“Cô Kiều đã ký tên lên Bản thỏa thuận ly hôn rồi.” Tề Tử Hạo nói.

“Ký tên rồi?” Mạc Lương Kha lặp lại lần nữa, bầu không khí xung quanh đột ngột lạnh xuống.

“Đúng vậy, Bản thỏa thuận ly hôn đang ở trong tay tôi, tôi lập tức mang qua cho ngài.” Tề Tử Hạo nói.

“Biết rồi.” Mạc Lương Kha cúp điện thoại.

Thấy các quản lý cấp cao trong phòng họp vẫn còn đang nhìn mình, ngón tay thon dài của hắn gõ gõ lên mặt bàn: “Tiếp tục.”

Mọi người vội vàng tiếp tục bàn bạc vấn đề, nhưng đột nhiên cứ có chút cảm giác tim đập chân run.

Chẳng biết tại sao, bọn họ cứ cảm thấy trong phòng họp lạnh toát ra, có một thứ cảm giác áp lực vô hình đè lên.

Còn lúc này, Kiều Sênh Vãn đã hoàn thành kiểm tra tổng thể, sau khi xác định không vấn đề có thể xuất viện xong, cô bèn vui vẻ rời đi.

Cô tìm thấy trong điện thoại một app gọi ship, biết được địa chỉ nhà từ trên đó, bèn bắt xe ở cổng bệnh viện, trực tiếp về thẳng nhà.

Hiển nhiên nơi cô ở là một khu biệt thự cao cấp, xe đi vào trong, cây xanh bao quanh, tràn đầy ion dưỡng khí.

Kiều Sênh Vãn nhớ là, trên bảng phân chia tài sản của Bản thỏa thuận ly hôn có cái địa chỉ này, ngôi biệt thự được chia cho cô đó, chính là ở đây.

Vậy nên, rất nhanh, cô sẽ trở thành chủ nhân của một căn biệt thự ư?

Kiều Sênh Vãn ngâm nga bài hát lưu hành của năm năm trước, rời khỏi xe taxi, bước đến cổng biệt thự.

Thử dùng vân tay mở khóa, quả nhiên là mở được.

Cô đi vào trong, lập tức bị cảnh tượng xa hoa trước mắt làm cho sốc luôn.

Trên mặt đất là thảm trải sàn thủ công đẹp đẽ, trên đỉnh đầu là đèn pha lê xa xỉ, từ tầng ba treo suốt cho tới tầng một, trên bề mặt tường xung quanh, còn có phù điêu lập thể.

Kiều Sênh Vãn sinh ra ở một thành phố nhỏ phía nam, cha mẹ đều là thành phần trí thức phổ thông, làm việc ở cơ quanh hành chính, tiền không nhiều, nhưng đủ dùng.

Trước khi cô lên đại học, nơi xa xỉ nhất từng tới, cũng chẳng bằng một phần vạn ở đây.

Cô rụt rè thận trọng bước vào trong, vừa đi qua phòng khách, kéo rèm cửa của ban công phía sau ra, liền nhìn thấy một vùng biển trong trẻo.