Sau đó Diệp Vĩnh Khang đến nơi tổ chức tiệc cưới và thấy Lăng Vi đang đích thân chỉ đạo các công nhân làm việc.
"Anh Diệp, bố cục đám cưới và tất cả các khâu khác về cơ bản đã làm xong, anh xem có chỗ nào cần thay đổi không”.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, Lăng Vi vội vàng tiến lên bẩm báo.
"Chà chà, tốt rồi, cô vất vả rồi".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu hài lòng, rất thích phong cách thiết kế của đám cưới.
Toàn bộ hội trường đều được làm bằng pha lê, trang trí cũng rất đặc biệt, mọi chi tiết đều rất tinh tế và hoàn hảo.
Nhận được sự đồng ý của Diệp Vĩnh Khang khiến Lăng Vi rất vui, cô ấy nói: "Anh Diệp, đây là điều tôi nên làm, nhưng đây không phải là đóng góp của cá nhân tôi. Phần lớn đó là thành quả của giám đốc Lưu và giám đốc Đường".
Trong khi họ đang nói chuyện, một ông già mặc đồ Đường và một người đàn ông trung niên đeo nhẫn ngọc vội vàng từ bên ngoài vào.
"Anh Diệp!"
Hai người vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền vội vàng tiến lên chào hỏi: "Anh Diệp có hài lòng với nơi này không?"
Nhìn bộ dạng hai người này có hai quầng thâm dưới mắt, Diệp Vĩnh Khang biết mấy ngày nay bọn họ đã ăn ngủ với đám cưới này.
"Được lắm, hai người vất vả rồi".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, sau đó nhìn hai người nói: "Nếu thuận tiện, hai người có thể đưa danh thϊếp cho tôi".
Hai người ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy danh thϊếp ra, cung kính đưa cho Diệp Vĩnh Khang bằng cả hai tay.
Ông già mặc bộ đồ nhà Đường nói: "Anh Diệp, tôi tên là Đường Văn Nguyên. Tôi chủ yếu buôn bán ở Giang Bắc. Nếu sau này có việc gì cần, tôi nguyện góp chút công sức nhỏ!"
Người đàn ông trung niên mập mạp đeo nhẫn ngọc cũng vội vàng nói: "Anh Diệp, tôi tên là Lưu Đại Hải, từ nay về sau cứ gọi tôi là Tiểu Lưu hoặc Đại Hải là được rồi. Tôi đang làm bên phát triển bất động sản. Nếu cần anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!"
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đút hai tấm danh thϊếp vào trong túi, trong mắt hai người hiện lên vẻ hưng phấn, muốn cười thành tiếng ngay tại chỗ.
Ở Giang Bắc, hai người họ chắc chắn là những người đi đầu trong lĩnh vực của mình.
Người bình thường muốn danh thϊếp của họ phải lạy lục còn chán.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang yêu cầu danh thϊếp họ, đó lại là một vinh dự và phần thưởng lớn cho hai người họ.
Điều này cho thấy Diệp Vĩnh Khang không chỉ công nhận họ, mà còn cho họ cơ hội kết giao.
Chỉ cần được nhân vật tầm cỡ này công nhận, cho dù là chân chạy vặt, thì bọn họ cũng sẽ phất lên như diều gặp gió!