"Vĩnh Khang?"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên nhận ra đối phương, lúc này cũng đã nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang.
"Vĩnh Khang, có thật là anh không, có phải em đang nằm mơ không!"
Hạ Huyền Trúc kích động đến mức lao vào vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Anh đã ở đâu suốt những năm qua, anh có biết em mỗi ngày đều nhớ anh không, Vĩnh Khang, em rất nhớ anh!"
Hạ Huyền Trúc ôm chặt lấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt không ngừng tuôn ra, mặc sức trút hết những tủi thân, uất ức bao năm qua.
Trong mắt Diệp Vĩnh Khang tràn đầy áy náy cùng tự trách, anh chỉ muốn tát cho mình mấy cái thật mạnh.
"Xin lỗi Huyền Trúc, bao năm qua để em phải chịu khổ rồi, nhưng anh thề rằng từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ mẹ con em bằng cả tính mạng của mình, không bao giờ để mẹ con em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa!"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng: “Xin lỗi Vĩnh Khang, em đã không bảo vệ được con gái của chúng ta, xin hãy tha thứ cho em, em thực sự không chịu được nữa, em chỉ có thể dùng cách này để giải thoát, Vĩnh Khang, em xin lỗi ... "
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng mặt Hạ Huyền Trúc lên, cô vẫn xinh đẹp như trước, nhưng đôi mắt đã mờ đi rất nhiều, xem ra mấy năm qua cô đã phải chịu nhiều đau khổ.
"Ngoan, con gái chúng ta không sao, con bé ở ngay phòng bệnh bên cạnh, đợi tỉnh lại sẽ không sao đâu".
Diệp Vĩnh Khang vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt đối phương, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Huyền Trúc, đã khiến em chịu khổ rồi".
"Hạ Huyền Trúc, não cậu úng nước à!"
Lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc thời trang, tay xách túi LV bất ngờ từ cửa bước vào với vẻ khó chịu.
"Cậu không biết gọi điện cho mình à?"
"Có chuyện gì mà không thể giải quyết ổn thỏa cơ chứ, sao cậu cứ nghĩ quẩn vậy?"
"Cậu có biết mình lo gần chết không, nếu cậu có mệnh hệ gì, cậu có nghĩ đến cảm giác của mình không!"
Nhìn cô gái đang gào thét trước mặt, trong mắt Hạ Huyền Trúc lóe lên một tia áy náy: "Tĩnh Tĩnh, thực xin lỗi, mình thật sự không chịu nổi nữa…"
"Đừng xin lỗi mình!"
Lâm Tĩnh tức giận nói: "Mình cũng không biết phải nói cậu như nào nữa. Mỗi lần mình đưa tiền cho cậu, cậu đều nói không cần, chuyển hồng bao cho Tiểu Trân, cậu cũng trả lại mình!"
"Cậu có còn coi mình là bạn thân không vậy? Đã nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, cậu quên rồi sao?"
"Vừa không để ý một cái cậu đã nghĩ quẩn rồi... Haizz, quên đi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này!"
“Cậu lập tức thu dọn đồ đạc, sau đó mang theo Tiểu Trân, xe ở dưới lầu rồi, lập tức đi Nam Giang!”
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nói: "Nam Giang? Tại sao lại đi Nam Giang?"
"Mình nói chứ, có phải cậu bị thuốc làm cho lú rồi không?"
Lâm Tĩnh trừng mắt nói: "Chẳng nhẽ cậu không biết đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Diệp Tiểu Trân đang yên đang lành không gây thù chuốc oán với ai, không chọc vào ai tự nhiên bị bắt cóc! Cậu không cảm thấy chuyện này không hề đơn giản sao?"
"Đằng sau có dàn dựng cả, nhất định là Chu Kiệt. Hắn nhất định không từ bỏ đâu. Nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì nên thu dọn đồ đạc rời khỏi Giang Bắc đi!"
"Chờ chút!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cau mày: "Chu Kiệt? Hắn là ai, có quan hệ thế nào với Huyền Trúc?"
Lâm Tĩnh đang giúp Hạ Huyền Trúc đóng gói đồ đạc, cô ấy thản nhiên nói mà không thèm quay đầu lại: "Còn là gì được nữa? Không phải là kiểu cậu chủ xấu xa muốn chiếm lấy cô gái yếu đuối thì là gì!"
"Chu Kiệt đó đã bám lấy Huyền Trúc hơn một năm rồi, lần nào cũng bị từ chối. Lúc trước còn tỏ tình công khai ở quảng trường. Sau khi lại bị từ chối thì cảm thấy rất mất mặt".
"Có lẽ là hắn đã mất kiên nhẫn rồi, cho nên mới nói sẽ bắt Huyền Trúc phải trả giá đắt. 80% chuyện này là do hắn chủ mưu... Hả? Không đúng, anh là ai?"
Lâm Tĩnh lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có một người đàn ông lạ mặt nữa.
"Tôi là chồng của Hạ Huyền Trúc và là bố của Tiểu Trân".
Diệp Vĩnh Khang đáp, sau đó trầm giọng hỏi: "Cái tên Chu Kiệt kia bây giờ ở đâu!"
Lâm Tĩnh sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Hạ Huyền Trúc, sau khi có được sự khẳng định từ đối phương, cô ấy lập tức xù lông.
"Đậu má, hóa ra anh là cái tên bội bạc đó à!"
"Mẹ kiếp, anh còn có mặt mũi mà quay về à, làm chuyện xấu xa như vậy mà không sợ bị nghiệp quật à?"
"Anh có biết mấy năm qua Huyền Trúc và Tiểu Trân đã vất vả như thế nào không?"
"Năm năm, mẹ nó, đến cái bóng của anh cũng chả thấy đâu, thế mà bây giờ lại vác mặt về à?"
"Mau biến khỏi đây đi. Mẹ nó chứ, nhìn thấy anh làm tôi tức chết đấy. Nếu không phải nể mặt Huyền Trúc, mẹ nó chứ, tôi đã gϊếŧ chết cái loại khốn kiếp nhà anh rồi!"
Lâm Tĩnh biết rất rõ chuyện xảy ra năm năm trước, chính vì tên khốn nạn kia mà cô bạn thân của cô ấy mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
"Tĩnh Tĩnh, đừng mắng anh ấy, không liên quan đến anh ấy..."
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng khuyên can.
"Hạ Huyền Trúc, cậu úng não hả?"
"Lúc này rồi mà cậu còn nói đỡ cho tên khốn kiếp này à, loại cặn bã như này..."
Rầm!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung.
Một vài người hùng hổ từ bên ngoài bước vào.
Khi Hạ Huyền Trúc và Lâm Tĩnh nhìn thấy kẻ cầm đầu, biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức.
“Hạ Huyền Trúc, em giỏi lắm, cho dù chết cũng không chịu theo tôi chứ gì?"
"Chu Kiệt tôi chẳng nhẽ lại kém cỏi vậy sao?"
"Nhưng em càng như thế này, tôi lại càng thích!"
"Em muốn chơi đúng không, được, vậy chúng ta tiếp tục, còn cái đứa con hoang kia nữa, tôi sẽ giày vò các người từ từ!"
"Chỉ là lần này tôi sẽ cho người canh chừng em 24/24. Trên mảnh đất Giang Bắc này, cho dù muốn chết cũng phải có sự cho phép của tôi!"
"Đi, bắt con đàn bà này và đứa con hoang kia nhốt vào chuồng chó!"
Chu Kiệt lạnh lùng mắng.
"Chu Kiệt, vừa phải thôi, Huyền Trúc đã bị anh ép chết một lần rồi, anh còn muốn gì nữa!"
"Hôm nay tôi ở đây, để xem ai dám lộn xộn!"
Lâm Tĩnh đột nhiên mở rộng vòng tay để bảo vệ Hạ Huyền Trúc.
"Ồ, đây không phải là cô Lâm sao? Sao hả, chuyện của tôi mà cô cũng muốn xen vào à?"
Chu Kiệt nhìn Lâm Tĩnh từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cô nên tránh ra, nếu không sẽ đổ máu đấy!"
Trong mắt Lâm Tĩnh hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn cắn răng: "Chu Kiệt, chuyện này như vậy là đủ rồi đấy! Với địa vị của anh, muốn loại phụ nữ như thế nào mà chẳng có, tại sao cứ phải bám lấy Huyền Trúc như thế!"
"Ha ha!"
Chu Kiệt cười lạnh: "Tôi làm cái gì, cần cô chõ mõm vào à? Biến đi!"
Vừa nói hắn vừa giơ tay tát mạnh vào mặt Lâm Tĩnh.
Nhà họ Lâm cũng coi như có chút lai lịch ở Giang Bắc, nhưng ở trước mặt nhà họ Chu hắn, chả khác gì con sâu cái kiến.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, kẹp chặt cổ tay của Chu Kiệt.
"Đệch, mày là ai! Buông ra!"
Chu Kiệt giận dữ hét lên khi nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh mình.
Hắn muốn hất tay đối phương ra, nhưng phát hiện cổ tay mình như bị kìm kẹp vậy, không thể cử động được.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây rồi mới thả tay ra.
Anh bình tĩnh nói: "Tôi là chồng của Hạ Huyền Trúc. Vợ tôi bây giờ cần nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì ra ngoài kia nói chuyện".
"Hả? Mày là bố của đứa con hoang kia à?"
"Hahahaha, con tiện nhân này luôn từ chối tao chỉ vì một thằng khốn như mày à?"
"Được rồi, mày tới đúng lúc lắm, ra ngoài nói chuyện!"
Trong lúc nói chuyện, mấy tên to con phía sau Chu Kiệt tiến lên, hai tên kẹp hai bên Diệp Vĩnh Khang, vì sợ anh bỏ chạy.
"Vĩnh Khang, đừng đi cùng bọn họ!"
Hạ Huyền Trúc lo lắng đến mức suýt khóc.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười nhạt, dịu dàng nói: "Không sao, lát nữa anh sẽ về".
Nói xong, anh đi theo đám Chu Kiệt ra ngoài.