Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 50: SOS

Một thời gian sau Killua cũng không thấy Shina xuất hiện nữa. Đối với việc xuất quỷ nhập thần của nàng, hắn cũng đã quá quen thuộc.

Hay nói đúng hơn, ở Zoldyck, ai cũng đã quen rồi.

Hiện tại bọn họ đang theo dõi một tổ chức tội phạm cấp A tên là Ảo Ảnh Lữ Đoàn. Lý do? Tất nhiên là tiền thưởng. Phải biết rằng số tiền mua trò chơi cũng không phải là ít... Chảy nước mắt TvT.

"Này, Killua." Gon gọi, hắn không kiên nhẫn quay đầu: "Gì?"

"Hình như..." Gon ngây ngốc gãi đầu, cười cười: "Chúng ta bị phát hiện rồi."

..."!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" ——Đây là nội tâm của Killa hiện tại.

Quả nhiên, ngay sau đó, người đàn ông cầm đao và nữ nhân kia xuất hiện trước mặt bọn họ. Vừa định lùi lại, Killua linh mẫn phát hiện ra sát khí ở phía sau. Khi nhìn thấy người đến là Kuroro, đồng tử của Killua co rụt lại.

"Là hắn!"

Không xong, làm thế nào bây giờ?

Mồ hôi trên trán rơi xuống, trái tim Killua đập thình thịch, sợ hãi lan toả toàn thân khiến cho hắn cứng ngắc không thể động đậy được.

Nếu, nếu giờ phút này Shina ở đây....

Chờ đã, Shina?!

Killua giật mình, nhân lúc không ai chú ý đến, hắn nhét tay vào túi quần, bóp nát thiết bị điện tử đặt trong đó.

Mà ở cách đó không xa, Shina cúi đầu tắt tiếng chuông SOS đi, "sách" một tiếng cười lạnh.

Tiểu quỷ này thế nào cũng nháo chuyện.

.

.

.

"Ha a? Thế nào lại là tiểu quỷ ngươi?" Nobunaga cười nhạo một tiếng: "Đúng là tiểu quỷ. Lần trước đã thả đi rồi mà còn không biết tự lượng sức mình."

Killua mím môi không đáp.

Gon ở bên cạnh chọt chọt hắn, nhỏ giọng nói: "Killua, sao vậy?"

"Không có gì."

Kuroro liếc mắt nhìn hắn một cái: "Pakun. Hỏi đi."

"Vâng." Pakun gật đầu, tiến lên.

"Này!" Killua khẩn trương nhảy ra sau: "Ta sẽ không nói ra bất cứ điều gì đâu!"

"Hừ. Niệm lực của ta là đọc kí ức của người khác. Ngươi không nói cũng không quan hệ."

Gon giật mình, lập tức phản ứng lại: "Vậy thì chúng ta sẽ nghĩ đến những chuyện khác là được, phải không Killua?"

"Đúng vậy!"

"Pakun, nhanh lên!" Feitan túm túm cổ áo, khó chịu không thôi.

"Được. Ta bắt đầu hỏi đây. Xiềng—"

Chết tiệt, tới giờ phút này rồi tại sao Shina lại chưa tới? Chẳng lẽ nàng không nhận được tín hiệu? Nếu vậy thì bây giờ hắn phải làm sao bây giờ?!

Trong đầu chợt loé lên suy nghĩ này, mà Pakun, nàng ta cũng cứng ngắc một thoáng.

Machi nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Pakun, thoáng nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Pakun mất vài giây mới lấy lại tinh thần, lập tức nói:

"Xiềng xích thủ là ai?"

Cuối cùng vẫn là hỏi ra, nhưng cũng chính ngay lúc đó, một viên đá bắn vào tay nàng ta, rơi xuống đất.

Vội vàng lùi về sau theo bản băng, tất cả con nhện đều phòng bị ngẩng đầu lên. Mà Killua cũng thở phào nhẹ nhõm, túm tay của Gon lăn qua một bên.

"Killua?" Gon không hiểu Killua định làm gì.

"Suỵt. Nàng đến rồi." Ngay tại lúc Gon định hỏi nàng là ai, một bóng người bỗng dưng đã xuất hiện phía sau bọn họ, tóm lấy cả hai rồi nhảy lên.

Ngay tại vị trí đó, đã bị đạn của Franklin bắn thành tổ ong.

"Yêu." Shina cười yếu ớt nhìn bọn họ một cái.

"Shina, chạy mau!" Killua nhịn không được mở miệng thúc giục. Chính là không ai để ý, vẻ mặt phức tạp của Pakun khi nhìn về phía Shina.

....Ngoại trừ Machi.

Machi mở miệng:

"Ngươi là ai?"

Shina cứng đờ: "Ta là...người qua đường."

Dứt lời, lắc mình biến mất.

Sau khi cả ba rời đi, Machi mới tới gần Pakun, nói:

"Pakun, vừa nãy ngươi... nhìn thấy cái gì?"

"Ta...Machi..." Pakun nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật: "Ta thấy Orihime."

Bởi vì nói rất nhỏ, cho nên không ai nghe thấy. Mà vẻ mặt bình tĩnh của Machi cũng xuất hiện dao động:

"Ngươi nói...là thật?"

"Đúng vậy." Thần sắc Pakun đầy nghiêm túc: "Thấy người lúc nãy không? Là nàng."

"Ban nãy?" Mặc dù mặt không giống, nhưng trực giác... Machi ẩn ẩn phát hiện cái gì, phức tạp: "Vì sao nàng phải trốn tránh? Nàng có biết...Uvogin bị gϊếŧ hay không? Nàng cứu hai đứa kia, lẽ nào..."

"Đừng suy nghĩ nhiều." Pakun lắc đầu: "Có lẽ nàng cũng không biết..."

Tám năm xa cách, giờ gặp lại.

Orihime, ta muốn hỏi, ngươi cùng chúng ta, có phải là địch hay không?