"Tại sao?"
Ánh mắt Orihime loé lên, ngơ ngác nhìn Itama vô sinh khí dưới đất. Đôi mắt tím vô thần, tích tụ từng đợt thuỷ quang rồi không báo hiệu rơi xuống, xoẹt qua mặt hắn kéo theo một tia đỏ thẫm.
Ngày xửa ngày xưa...
Nàng chậm rãi đặt tay lên trái tim đã ngừng đập của hắn, dịu dàng vỗ về.
【Orihime, ăn nó.】
【Sau đó, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.】
Đúng thế, chúng ta...
Mãi mãi ở bên nhau...
Mãi mãi!
Máu tươi văng ra tạo thành một màu đỏ tươi kiều diễm. Nàng điên cuồng thọc tay vào l*иg ngực hắn, rồi dứt khoát móc ra trái tim vẫn còn hơi ấm thuộc về hắn.
Có một con nhện, nó rất yêu một nhân loại. Rất yêu rất yêu...
Trước ánh mắt kinh ngạc của con nhện, nàng đem nó đặt lên miệng, hung hăng cắn một cái!
Kuroro ngăn trở mọi ngừoi định tiến lên, tĩnh lặng nhìn tất cả. Hình như hắn thở dài một hơi..
Bởi vì yêu quá, nên nó ăn trái tim của hắn mất rồi...
Cảm giác kinh tởm truyền đến, nàng cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn, nuốt tất cả vào bụng. Máu tươi lây dính trên khuôn mặt xinh đẹp. Huyết lệ chảy xuống, đau đớn thấu tâm.
Con nhện yêu đó yêu hắn ta thật nhiều...
"Itama, chúng ta...sẽ mãi mãi ở bên nhau phải không...?"
【Phải rồi.】
Phảng phất,nghe thấy tiếng hắn trả lời, nàng cười rộ lên. Hạnh phúc mà bi thương đến thế!
Từ đó về sau, bọn họ hoà thành nhất thể...
Sinh cùng sinh, tử cùng tử..
Yêu, yêu sâu đậm.
Nước mắt vẫn chảy xuống khuôn mặt thanh lệ. Nàng há miệng, rồi lại ngậm miệng. Muốn nói, nhưng nói chẳng lên lời.
Thuở xưa, có một con nhện yêu ngu ngốc đi yêu nhân loại...
Họ làm bạn nhau, yêu nhau, rồi ước muốn sống với nhau trọn đời.
"Itama Itama.."
Thân thể tàn tạ của hắn bị nàng nắm chặt trong ngực, ngây ngốc mà điên cuồng. Tia máu hiện lên che kín đôi mắt. Cuối cùng, nàng chẳng thể kìm nén được nỗi lòng ngửa đầu lên hét một tiếng đau lòng.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt xinh đẹp kia chuyển hoá dị sắc. Một bên huyết luân sharingan, một bên là Rinnegan thần bí ám trầm. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, nó liền biến mất. Mà nàng cũng chẳng chống đỡ nổi, rơi vào hắc ám.
10 ngày sau
Con nhện trầm mặc vây quanh một nữ nhân tóc trắng nằm trên giường, vẻ mặt mỗi người khác nhau. Không khí trầm tĩnh vô cùng. Không biết qua bao lâu sau, Feitan mới không kiên nhẫn mở miệng:
"Machi, lúc nào nàng mới tỉnh lại?"
"Không biết." Machi lạnh lùng hộc một câu. Thấy sắc mặt đen đen của mọi người mới chậm rãi nói tiếp một câu, thanh âm nén không được mong chờ: "Nhưng nội trong hôm nay."
Lạnh.
Thật lạnh.
Hình như, nàng đã ngủ lâu lắm rồi...
Muốn tỉnh không? Nhìn không gian hắc ám xung quanh, nàng tự hỏi mình, rồi cũng tự trả lời: không, không muốn.
Nàng muốn ngủ, không biết vì sao nhưng nàng muốn ngủ...
【Ngu ngốc.】
...Hả?
【Tỉnh lại đi, Orihime.】
Ai..."Ai đang nói chuyện?"
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn bóng tối vô tận trước mắt. Sau đó chỉ sau một giây, một đốm sáng dần dần xuất hiện.
Đốm sáng dần biến lớn, một người thiếu niên dần bước ra. Khuôn mặt ôn nhu quen thuộc đến vậy, ngoại trừ Itama làm gì còn ai khác!
"Itama!"
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại bị đau đớn che dấu. Giây phút nhìn thấy hắn cũng là lúc trí nhớ đáng sợ ùa về. Nàng...đau.
【Ta ở đây, đừng khóc.】
Hắn nghiêng đầu, ôn nhu xoa xoa tóc nàng.
【Tỉnh dậy đi, đừng để ta lo lắng.】
"Như-nhưng..." tỉnh dậy rồi, ta sẽ không còn gặp ngươi nữa!
【Đừng nháo.】Sắc mặt hắn nghiêm túc, nhưng ánh mắt thắm đượm yêu thương【Nàng sinh ta sinh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.】
"I-" nàng vừa định nói gì, bóng tối đã lại bao trùm. Thân ảnh hắn hoá thành từng con đom đóm, bay lơ lửng rồi mất hút trong bóng đêm.
"Itama!"
Một tiếng gào khóc xé tan bóng đêm, thổ về thổ, trần về trần.