Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 26

Orihime cùng Itama ra ngoài.

Hai người người đi trước người đi sau, không khí có chút cứng ngắc, không ai nói với ai câu nào.

Cuối cùng vẫn là Orihime phá tan sự gượng gạo.

"Itama, hiện tại ngươi định như thế nào?"

"...Cái gì như thế nào?"

"Chính là ngươi có muốn gia nhập lữ đoàn hay không?"

"Gia nhập lữ đoàn?" Itama ngây người. Quả thật hắn chưa từng nghĩ tới điều này.

Orihime liếc một cái liền biết tâm tư của hắn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau:

"Đúng vậy!"

Tên ngốc này chẳng lẽ còn chưa hiểu hàm ý vì sao nàng đưa hắn đến đây sao?!

Hắn thật giống như chính ca ca hắn ngu ngốc a!

"Cũng được."

Sau khi nghe xong Itama lập tức thoải mái đáp ứng. Orihime lúc này mới vừa lòng hừ một tiếng.

Liếc nhìn thân thể cường tráng của Itama Orihime bĩu môi.

Ngày xưa trong yếu đuối tiểu bạch không thể tả được, vậy mà giờ đây rất ra dáng đàn ông a.

Chỉ tiếc...

Thiên phú của hắn so với Hashirama chỉ là kém một chút, thể chất giống hệt nhau. Nếu năm đó hắn không "chết" thì hắn sẽ có ngày vượt qua Hashirama.

Đáng tiếc, chỉ là "nếu".

Itama dường như biết Orihime nghĩ gì, nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Ngươi lại nghĩ linh tinh gì rồi. Cho dù ta không có Chakra, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn như thường. Hơn nữa tế bào của ta vẫn như năm đó, vết thương lành rất mau."

"Ngươi.."

"Orihime, ca ca bọn họ sống có tốt không?"

"Ta không chắc." Orihime rầu rĩ cúi đầu. "Năm ta 13 tuổi, ta xuyên thời gian."

"Xuyên thời gian?"

"Đúng thế...Lúc ấy ta thay ca ca chắn đòn, sau đó không biết vì sao đột nhiên xuất hiện tại Konoha 60 năm sau."

"Konoha là cái gì?"

"Chính là làng của chúng ta." Orihime cười rộ lên. "Năm đó giấc mộng của ca ca và Hashirama ca thành hiện thực rồi. Nhưng là.."

"Itama, ta thật khổ sở."

"Sử sách ghi lại, năm đó bởi vì ta chết, cho nên ca ca vốn dốc tâm vì làng lại muốn phá hủy nó."

"Không riêng ca ca, Izuna ca cũng vậy. Sau cùng Izuna ca bị Tobirama ca gϊếŧ, mà ca ca cũng bị Hashirama ca gϊếŧ..."

"Thật buồn cười."

"Dựa vào cái gì, bọn họ nhất định phải làm như thế?"

"Nếu đã muốn hoà bình thật sự, vì sao còn muốn chiến tranh?!"

"Tham vọng và thù hận. Nếu chiến tranh tồn tại, nó cũng sẽ kéo dài mãi mãi. Đau đớn đớn đau, không phải do ai ép bọn họ thừa nhận, mà là do chính họ gây nên!"

"Orihime.."

"Xin lỗi, Itama, để cho ngươi phải nghe những lời này.."

Nàng ngẩng đầu cười một cái, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Nhân loại, bản chất là tham lam.

"Hì.." Itama đột nhiên bật cười, xoa đầu nàng như năm đó hắn đã từng " Orihime, ngươi không cần phải suy nghĩ về nó nữa. Hiện tại ngươi ở đây, không còn là ở cái thế giới kia nữa. Có ta ở đây bảo vệ ngươi, sẽ không cho ngươi bị bắt nạt."

"Ai bắt nạt được ta?" Nàng kiêu ngạo lườm hắn, nội tâm cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Cảm ơn ngươi, Itama.

Đột nhiên nhớ đến chuyện này...

Điều này nhất định sẽ không xảy ra đâu. Bởi vì nàng sẽ trở về.

Nàng muốn được quay ngược quá khứ

Muốn được một lần nữa bắt đầu lại.

Nàng cúi đầu cười khẽ, màu bạc tóc dài theo bên tai rơi xuống, hơi đong đưa.

Nhưng nàng làm sao biết được, rằng không lâu nữa đâu nàng không muốn trở lại nữa.

Nàng muốn ở lại, vì mọi người.