10: Tôi không phải trai bao
Trans & Beta: Vivians2
***
Thực ra, lúc đầu Phương Giai Thần rất muốn tìm được một người nghiêm túc trải nghiệm tình yêu. Nhưng lúc này đầu óc cô rối bời, cô đột nhiên cảm thấy trong thế giới đạo đức giả dối này, có thể tìm được chân tình thật sự sao?
Bây giờ cô gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy, không bằng cứ quyết định đó là anh! Ít ra cũng không quá tệ, cho dù phải chi tiền, cô cũng sẵn lòng.
Tuy nhiên, cũng nhờ rượu tiếp thêm dũng khí nên Phương Giai Thần mới can đảm như vậy.
"Tôi không phải trai bao, nếu muốn tìm một người đàn ông..."
Trình Hành Chi chưa kịp nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, trước khi anh kịp phản ứng, Phương Giai Thần đang nằm trên lưng anh đã đã nôn hết cả lên rồi.
Mặc dù cô vẫn còn lương tâm, cố tình quay mặt xuống đất, nhưng vẫn vô tình dính một ít lên lưng anh...
"Này!" Mặt Trình Hành Chi sa sầm lại khi ngửi thấy mùi lạ, sắc mặt anh trầm xuống, những đường gân xanh trên trán anh nổi lên dữ dội.
Con nhóc chết tiệt này, dám nôn lên trên người anh. Cô chết chắc rồi~
Trình Hành Chi kéo mạnh, nghĩ anh có thể ném Phương Giai Thần ra, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp viên kẹo dẻo Phương Giai Thần này.
Cô quấn chặt lấy anh như một con gấu túi, cho dù anh có cố gắng ném cô ra sao, anh cũng không thể kéo cô ra nổi.
Trình Hành Chi không còn cách nào khác ngoài việc đè nén sự tức giận của mình, gầm nhẹ về phía sau lưng anh: "Nhanh nhảy xuống cho tôi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt đấy!"
Tuy nhiên, đáp lại anh là tiếng ngáy, kèm theo đó là tiếng chép chép miệng của cô.
Đôi mắt lạnh lùng của Trình Hành Chi bắn ra tia sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Anh siết chặt hai tay cô, quyết liệt tách ra. Cơ thể mềm mại của Phương Gia Thần rơi thẳng xuống nền đất cứng.
Cô cau mày đau đớn rêи ɾỉ, nhưng một lúc sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Trình Hành Chi vốn dĩ muốn rời đi, nhưng anh đi được vài bước rồi quay lại, nhìn chằm chằm vào Phương Giai Thần đang ngủ trên đường, anh nhắm mắt tức giận và bất lực.
Đây là lối vào của quán bar, có rất nhiều người ra vào, cũng không thiếu người đến tìm tình một đêm.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nằm trên đường ngủ, nếu bỏ cô ở lại một mình, cô có thể gặp chuyện gì, anh dùng ngón chân cũng có thể đoán được.
Dù sao, là do bản thân cô đang ăn vạ anh!
Trình Hành Chi dùng chân đá vào vũng bùn trên mặt đất, nhưng Phương Giai Thần vẫn không tỉnh lại, chỉ lật người, tiếp tục ôm đầu ngủ.
Người phụ nữ ngu ngốc như heo chết này! Hôm nay anh thực sự không may mắn.
Trình Hành Chi cũng không phải là một người đàn ông tốt gì mà có thể nhìn thấy ai cũng giúp đỡ.
Nhưng mà người phụ nữ này đã mang lại cho anh một cảm giác kỳ lạ khi ánh mắt họ chạm nhau. Cho nên, đột nhiên anh cảm thấy có chút luyến tiếc, không nỡ bỏ mặc cô dưới tình cảnh như vậy.
Trước cửa quán bar là con đường lớn, người qua lại, thỉnh thoảng nhìn vào Trình Hành Chi, chỉ trỏ.
"Tại sao người đàn ông này lại như vậy..."
"Ừ, người nằm trên đường có phải là bạn gái của anh ta không?"
"Đúng là quá tàn nhẫn khi để bạn gái ngủ trên đường như thế này? Trông đẹp trai thế cơ mà?"
"Đấy, đúng là mặt người dạ thú..."
Không hiểu vì sao, ngày càng có nhiều người qua đường.
Tất cả đều tò mò xen lẫn nghi ngờ nhìn Trình Hành Chi và Phương Giai Thần đang nằm ngủ ngon lành dưới đất.
Mặt người dạ thú? Trình Hành Chi tức giận, tức giận nhưng lại bất đắc dĩ, ước gì có thể ngay lập tức đá bay người phụ nữ đang nằm dưới đấy này đất.
Nhưng... cuối cùng, anh không đành lòng đối xử với một người phụ nữ như vậy, chỉ có thể nặng nề thở dài.
"Quên đi, quên đi, tôi thua cô!" Trình Hành Chi miễn cưỡng kéo tay cô, đột nhiên siết chặt, cơ thể mềm mại ngã vào trong l*иg ngực rắn chắc của anh.
Anh bế ngang cô lên, xoay người rời đi.
Cô đang tìm kiếm một người đàn ông, phải không? Còn muốn mua anh một đêm, đúng không?
Tốt, rất tốt! Vậy thì anh cũng không cần khách sáo, dù sao cũng là cô chủ động nhào vào lòng anh.
Ném cô vào ghế sau của chiếc xe thể thao màu đen, vẻ mặt Trình Hành Chi u ám ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi. Gương xe phản chiếu một tia sáng xẹt qua mắt anh.
Đêm nay có thể là một đêm không ngủ.