Thanh Vân Đài

Chương 50

Thanh Duy thay đồ rất nhanh, chỉ một lát sau đã bước ra từ bình phong, không những đã thay xiêm y mà cũng đã vẽ cả vết bớt trên mắt trái. Giang Từ Chu thấy nàng chỉ mặc mỗi áo ngoài mỏng manh, bèn khoác thêm áo choàng dày dặn cho nàng.

Ngoài phòng trời buốt giá, nắng thu nhạt dần, những đυ.n mây ùn ứ trên cao, Đức Vinh lo trời sẽ mưa nên đi ra sau lấy thêm ô, vừa quay trở lại Đông viện thì thấy Thanh Duy đi theo Giang Từ Chu, bèn đến hỏi: “Công tử, thiếu phu nhân cũng đi chung ạ?”

Giang Từ Chu đáp phải, Đức Vinh rất thông minh, chẳng đợi căn dặn đã nói ngay: “Vậy để tiểu nhân đem theo lò sưởi lên xe.”

***

Con tin được cứu về từ thao trường Dương Pha được thu xếp ở tại nội nha Huyền Ưng ti, lần trước Thanh Duy đã đến đây một lần, cũng từng mò mẫm tới tận cổng chính. Vào tới nha môn, Vệ Quyết bẩm bảo với Giang Từ Chu: “Con tin vừa tỉnh là thuộc hạ đã hỏi danh tính quê quán của hắn, hắn họ Vương, tên Nguyên Thưởng, là người kinh thành, trong nhà buôn bán dược liệu.”

Giang Từ Chu đáp một tiếng, đẩy cửa phòng ra.

Vương Nguyên Thưởng vẫn còn rất yếu, anh ta đã uống thuốc, nghe nói có đại quan tới hỏi thì không dám ngủ, chỉ dựa vào đầu giường.

Thấy Giang Từ Chu đi vào, hai mắt Vương Nguyên Thưởng lóe sáng, cố vén chăn lên định bái kiến.

Kỳ Minh đi tới ngăn lại, bảo: “Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, không cần hành đại lễ, vị này là Giang Ngu hầu của Huyền Ưng ti bọn ta, ngài ấy có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Vương Nguyên Thưởng nghe nói là Ngu hầu thì ngạc nhiên, trong mắt thất vọng rõ rệt.

Người anh ta chờ không phải là Giang Ngu hầu mà là Tiểu Chiêu vương, vừa nãy thấy người đến có phong thái phi phàm, còn tưởng là Tiểu Chiêu vương đã đến.

Vương Nguyên Thưởng ngồi trên giường vái chào Giang Từ Chu: “Bái kiến Ngu hầu.”

Ngoài Giang Từ Chu ra, trong phòng có cả Vệ Quyết và Chương Lộc Chi.

Thanh Duy vừa vào phòng đã gỡ mũ xuống, Vệ Quyết thấy nàng nhưng cũng không tiện nói nhiều, chính Ngu hầu dẫn nàng vào, mà con tin này cũng là được nàng giải cứu.

Trong mắt người ngoài, hiện giờ Huyền Ưng ti đã chia phe phái, một phái do Vệ Quyết cầm đầu gồm thuộc hạ cũ của Huyền Ưng ti, một phái khác do Giang Từ Chu đứng đầu, thuộc hạ là Ngô Tăng Kỳ Minh cùng bộ phận từ Điện Tiền ti chuyển đến. Thuộc hạ cũ rất đông, nhưng bộ phận mới lại ít, vì thế tuy chức vị của Vệ Quyết nằm dưới Giang Từ Chu, song trong Huyền Ưng ti, rất nhiều người vẫn chỉ nghe theo lời hắn.

Huyền Ưng ti ngủ đông năm năm, đến bây giờ mới được phục dụng, điều quan trọng nhất là cần phải đứng vững gót chân. Thực ra trong suy nghĩ của Vệ Quyết, hắn không có ý muốn ngang bằng địa vị với Giang Từ Chu, nhưng Giang Từ Chu nhờ phúc tổ tiên mới được làm Đô Ngu hầu, là hữu danh vô thực, khúc mắc vẫn chưa tiêu tan, nên khi xử án khó tránh khỏi bó chân bó tay.

Vệ Quyết thấy Giang Từ Chu sắp hỏi chuyện, đang định ra ngoài tránh tị hiềm thì đúng lúc này, Giang Từ Chu gọi: “Chương Lộc Chi.”

“Có mặt.”

Giang Từ Chu ngoái đầu liếc hắn, “Khép cửa lại.”

Chương Lộc Chi khựng lại, một lúc sau mới “à” lên.

Lúc này, Giang Từ Chu mới hỏi Vương Nguyên Thưởng: “Người viết thư gửi cho Tiểu Chiêu vương năm đó là ngươi?”

Vương Nguyên Thưởng rất đề phòng y, không trả lời mà hỏi: “Tiểu Chiêu vương điện hạ đâu? Ngài ấy không muốn gặp tôi à?”

Anh ta đã bị giam lỏng nhiều năm nên không biết được những chuyện bên ngoài, không biết sau khi Tiển Khâm đài sập, cho tới nay Tiểu Chiêu vương chưa từng lộ diện trước mặt người khác.

Nhưng khi Giang Từ Chu nhắc đến thư thì trên mặt anh ta lộ vẻ nghi ngờ, còn hỏi cả Tiểu Chiêu vương, chứng tỏ người viết thư chính là anh ta.

Kỳ Minh nói: “Năm ấy Tiển Khâm đài sập, Tiểu Chiêu vương điện hạ bị trọng thương chưa khỏi, thư của ngươi được điện hạ giao cho Ngu hầu, ngươi yên tâm, Ngu hầu có thể thông cảm cho nỗi khó xử của ngươi, có lẽ ngươi đã quên, hôm đó trên tháp quan sát, chính Ngu hầu đã cứu ngươi.”

Vương Nguyên Thưởng không nhớ có phải Ngu hầu cứu mình không, khi ấy trên tháp có một cô nương, nhìn dáng người, trông rất giống người đứng cạnh Ngu hầu.

Vương Nguyên Thưởng nghe Kỳ Minh nói thế, lập tức thôi đề phòng, “Người viết thư chính là tôi, Ngu hầu muốn biết chuyện gì xin cứ hỏi.”

Giang Từ Chu nói: “Trong thư ngươi nói, khi Ninh Châu bùng phát ôn dịch, người thực sự thu mua Dạ Giao Đằng không phải là Lâm Khấu Xuân mà là Hà Hồng Vân. Vốn dĩ Hà Hồng Vân không có nhiều tiền, nhưng nhờ nhận được tiền do tiêu cục chở đến từ Lăng Xuyên mà bỗng nhiên có thêm 200 nghìn lượng bạc, có đúng vậy không?”

Vương Nguyên Thưởng gật đầu: “Đúng là như vậy. Vì số lượng quá lớn nên lúc đầu, Lâm Khấu Xuân mua nợ Dạ Giao Đằng từ năm hộ chúng tôi, chúng tôi không muốn cho hắn nợ, nhưng sau đó Hà gia ra mặt, tiểu thương như chúng tôi nào dám đắc tội quan lớn? Buộc lòng phải đồng ý. Lâm Khấu Xuân cho mỗi hộ chúng tôi một bản văn tự, nói ít hôm nữa sẽ giao bạc cho chúng tôi. Quả nhiên không lâu sau, Lâm Khấu Xuân nói bạc đến rồi, bảo chúng tôi cầm theo văn tự đến nhà kho Lâm gia lấy.”

“Vì số tiền quá lớn, để đề phòng bị người ngoài chú ý nên mỗi lần chỉ lấy một rương nhỏ, lấy mấy lần mới đủ. Mỗi lần lấy đều phải ký tên vào sổ sách của Lâm gia, vì số bạc này vốn là của Hà Hồng Vân nên người của Hà gia cũng tới, tên là Lưu, Lưu gì đó…”

Thanh Duy đáp: “Lưu Xương.”

“Đúng, là Lưu Xương, hắn cũng có mặt bên cạnh, mỗi lần bạc rời kho là hắn lại đóng dấu vào sổ. Có lẽ lúc đó sự cố Tiển Khâm đài chưa phát sinh, ôn dịch Ninh Châu cũng chưa lan rộng nên Hà Hồng Vân sơ suất, đã để lại bằng chứng phạm tội.”

Giang Từ Chu nói: “Trong thư ngươi nói Phù Hạ có một bản sổ sách có thể chứng minh Hà Hồng Vân đắc tội, chính là sổ sách ghi lại bạc xuất kho này?”

“Đúng thế. Tổng cộng có ba quyển sổ xuất kho, hai quyển đã bị đốt, quyển còn lại bị giấu đi. Thực ra người giấu sổ không phải là Phù Hạ mà chính là Lâm Khấu Xuân. Lâm Khấu Xuân là ân khách của Phù Hạ, cũng có tình sâu đậm với nàng ấy, có bận say rượu nên đã tiết lộ với Phù Hạ, nói rằng trong ba quyển sổ hắn giao cho Hà Hồng Vân có một quyển là giả, quyển thật đã bị hắn giấu đi, cốt để bảo vệ tính mạng.”

“Nhưng Hà Hồng Vân là kẻ độc ác nham hiểm, về sau khi án ôn dịch bị bại lộ, Lâm gia đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, Lâm Khấu Xuân còn chưa kịp dùng sổ sách để thương lượng với Hà Hồng Vân thì đã bị hắn diệt khẩu. Phù Hạ biết việc này, sợ hết hồn hết vía, cũng nảy sinh suy nghĩ bảo vệ mình nên đã giấu quyển sổ.”

“Nhưng nói gì đi nữa ôn dịch chỉ là một vụ án nhỏ, Hà Hồng Vân cũng chẳng bận tâm. Lúc ấy Phù Hạ là hoa khôi ở Chúc Ninh trang, Hà Hồng Vân biết nàng ta không dám nói bậy bạ với bên ngoài nên vẫn để nàng ta tiếp khách, còn tôi…” Vương Nguyên Thưởng cười khổ, “Vì mua bán Dạ Giao Đằng nên trong tay cũng rủng rỉnh ít bạc, thỉnh thoảng tới Chúc Ninh trang, rồi cũng có quan hệ với Phù Hạ cô nương. Mãi tới sau này khi Tiển Khâm đài sập thì mới thực sự xảy ra chuyện.”

“Tiển Khâm đài sập, trời cũng sập theo, ngay trong đêm Phù Hạ đến tìm tôi, nói chúng tôi sẽ bị Hà Hồng Vân diệt khẩu. Lúc ấy tôi chưa hiểu ý nàng, ai dè Phù Hạ nói, số bạc Hà Hồng Vân dùng để mua Dạ Giao Đăng chính là tham ô từ Tiển Khâm đài, mấy ngày sau khi Lâm Khấu Xuân ghi sổ nợ, Lâm gia nhận được xe bạc do tiêu cục chở từ Lăng Xuyên tới, lấy danh là chở thuốc, nhưng thực chất toàn là vàng thật bạc thật. Người đón tiêu cục cũng không phải Lâm Khấu Xuân mà là Lưu Xương. Chính tai Phù Hạ nghe thấy Lưu Xương nói những từ như ‘vật liệu gỗ’, ‘đền thờ Tiển Khâm’, mà hồi trước khi Lâm Khấu Xuân chưa chết, ông ta cũng nói với Phù Hạ là số bạc Hà Hồng Vân dùng để mua thuốc không sạch, là tiền bẩn.”

Thanh Duy nói: “Ý của anh là, năm ấy Hà Hồng Vân đã lợi dụng chênh lệch giá gỗ, nuốt bạc của Tiển Khâm đài, mượn danh vận chuyển dược liệu để chuyển tiền từ Lăng Xuyên đến Ninh Châu?”

“Đúng thế.”

Giang Từ Chu liếc Kỳ Minh, Kỳ Minh hiểu ý, bước ra cửa gọi một Huyền Ưng vệ đến, dặn hắn đi điều tra đoàn xe tiêu cục năm đó.

Thanh Duy lại hỏi: “Vậy giờ quyển sổ ấy đang ở đâu?”

Vương Nguyên Thưởng ngạc nhiên: “Mấy người không cứu Phù hạ ư?”

Kỳ Minh nói: “Không, Phù Hạ cô nương đã mất rồi.”

Đêm ấy tại Chúc Ninh trang, xe ngựa chở Phù Hạ vừa rời đi đã bị người của Giang Từ Chu chặn lại. Phù Hạ đã chết, bị hành hạ đến mức không còn hình người, Hà Hồng Vân chắc chắn sẽ không để lại nhân chứng sống cho bọn họ.

Vương Nguyên Thưởng nghe thế thì thẫn thờ, lòng buồn bã vì sự muộn màng, “Quyển sổ ấy, hiện đang ở trong nhà tôi.”

“Phù Hạ là người Chúc Ninh trang, nàng ấy lo mình không giấu được đồ nên hồi đó đã đem sổ sách đến tìm tôi, muốn tôi cứu mạng. Tôi mới giấu sổ sau bức hoành trong từ đường, phụ thân tôi là con hiếu, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không để người ta đυ.ng vào từ đường, miễn là người của Hà Hồng Vân chưa phát hiện, bây giờ Ngu hầu cho người đi tìm, hẳn sẽ tìm thấy.”