Thùng tắm bốc hơi nghi ngút, Lưu Phương và Trú Vân lui xuống, khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ thắp hai ngọn đèn cầy, Thanh Duy cầm một ngọn đèn đi vào phòng tắm, đặt trên gờ bình phong.
Giang Từ Chu cởϊ áσ khoác, khoan thai đi tới trước thùng.
Phòng tắm khá nhỏ, vốn dĩ thông với phòng bên nhưng đã bị bình phong ngăn lại, hơi nước lơ lửng khắp nơi khiến không gian càng thêm chật hẹp. Thanh Duy xoay người lại, “Để thϊếp cởϊ áσ cho quan nhân.”
Phía sau Giang Từ Chu là chân đèn, đợi y vào tắm, mê hương dưới chân đèn sẽ cháy, kiểu gì cũng sẽ li bì một đêm.
Nhưng Thanh Duy vừa chạm tay vào thắt lưng của Giang Từ Chu thì đã bị y nắm chặt.
“Vội gì.” Y cụp mắt nhìn Thanh Duy, “Bị tấn công ở Chiết Chi cư, vợ chồng ta lao đao một hồi, chẳng phải nên nói vài lời riêng tư trước sao?”
Thanh Duy điềm nhiên đáp, “Quan nhân muốn nói chuyện gì?”
Giang Từ Chu lại gần một bước, giọng se sẽ, “Lúc Chiết Chi cư gặp chuyện, nàng tận lực bảo vệ Phù Đông không chỉ vì lòng tốt đúng không? Sao nào, mục tiêu của nàng không phải là Mai Nương, Phù Đông đó mới chính là người nàng muốn tìm?”
Thanh Duy chẳng ngờ y lại hỏi thẳng nhanh đến vậy.
Sau nàng là thùng tắm, bên phải là bình phong, bây giờ bị y giam trong tấc vuông này, cứ như bị tra khảo.
Thanh Duy cảm giác không ổn, nhưng không muốn yếu thế, “Nhắc đến chuyện này, vì sao quan nhân lại sai Triêu Thiên đột nhập Phù Hạ quán? Hẳn quan nhân cũng biết trang viên của Hà Hồng Vân không đơn giản, vậy rốt cuộc trong Phù Hạ quán có gì đáng để quan nhân mạo hiểm đến thế?”
Nói xong, nàng toan giãy ra, “Thϊếp không hỏi quan nhân chuyện Phù Hạ, vậy có qua có lại, quan nhân hà tất thăm dò thϊếp về Phù Đông?”
Giang Từ Chu nắm lấy cổ tay nàng, chống trên mép thùng tắm, nhốt nàng giữa hai cánh tay, giọng nặng đi, “Hôm ấy Hà Hồng Vân bố trí ám sát ở Chiết Chi cư, chúng ta hợp tác suôn sẻ thế kia mà, vi phu còn nói trải qua chuyện ấy, tình cảm đôi ta đã gần hơn một bước, cớ gì vi phu mới đi vắng ba ngày mà nương tử đã trở mặt như thế?”
Y nắm không chặt, song dùng lực rất khéo, Thanh Duy giãy giụa nhưng không thể nào rút được cổ tay ra.
Nhưng dưới tác động lôi lôi kéo kéo, nước trong thùng lao xao gợn sóng, hơi nóng lần nữa bốc lên, giăng giữa hai người.
Thanh Duy nhìn Giang Từ Chu: “Ngài không nói ngài biết võ công.”
Giang Từ Chu cười cười: “Ta có bảo là không biết đâu.”
Thanh Duy chậm rãi nói: “Hôm ấy mở tiệc ở Đông Lai Thuận, quan nhân còn dặn Đức Vinh chuẩn bị thuốc nổ, chỉ e không đơn giản như bề ngoài đâu nhỉ? Mục tiêu của ngài vẫn là Phù Hạ, nhưng Chúc Ninh trang canh phòng quá cẩn mật, khó đột nhập. Nếu không nhờ ta bắt ngài làm con tin, để ngài nhận ra Trâu Bình có sát ý với mình, thì làm gì có chuyện ngài tương kế tựu kế, chuẩn bị thuốc nổ hòng kéo cha con Trâu gia xuống nước, biến Chúc Ninh trang thành vườn không nhà trống, nhân cơ hội ấy để đột nhập Phù Hạ quán lần nữa? Xét cho cùng chính ta giúp ngài chuyện này, nếu nói trở mặt, ai mới là người trở mặt đây?”
Giang Từ Chu từ tốn nói: “Nàng nhận ủy thác cướp ngục thành Nam, giả vờ làm đổ rượu của ta để Tiết Trường Hưng bỏ trốn, rốt cuộc mục đích của nàng là gì, ta có thể không truy xét. Nhưng, hôm ấy nếu không có ta thả Mai Nương ra khỏi hầm đồng, thì làm gì có chuyện nàng gặp được bà ta, nhân tiện tra ra Phù Đông? Bây giờ ta chỉ hỏi Phù Đông có gì kỳ quặc, thế mà nương tử không hé răng nửa lời, nói nhẫn tâm, phải là nương tử nhẫn tâm với vi phu mới đúng.”
Hai người đối diện nhau, không ai chịu nhường ai.
Thanh Duy biết, nếu muốn đào sâu truy vấn ngọn nguồn từng chuyện một, sự thật chỉ là thứ yếu, e rằng nói tới sáng mai cũng chưa hết.
Nhưng tối nay chính là cơ hội tốt để vào Chúc Ninh trang gặp Phù Đông, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội.
Thôi, khẩu chiến không phải thượng sách, ra tay gọn lẹ cho nhanh.
Thanh Duy cụp mắt, ra vẻ cân nhắc rồi chịu thua, “Nếu… quan nhân chỉ muốn hỏi Phù Đông, vậy thϊếp sẽ nói.”
Nàng rút tay về, lần thứ hai tháo thắt lưng cho y, nhẹ nhàng cởi móc ngọc ra, thắt lưng rơi xuống đất, đồng thời áo ngoài của Giang Từ Chu cũng buông lỏng.
Chân đèn kề sát lưng y, chỉ cần dụ y vào thùng tắm rồi đốt mê hương, như vậy sẽ đại cáo công thành.
“Nhưng việc này kể ra cũng dài,” Thanh Duy vừa nói vừa vỗ vào vạt áo Giang Từ Chu, định cởi cúc trên tà, “Nếu để lâu là nước sẽ nguội đi đấy, hay cứ để thϊếp vừa hầu hạ quan nhân tắm rửa, vừa từ từ kể rõ đầu đuôi.”
Nàng đứng rất gần y, lúc hé môi nói chuyện, hơi thở thơm mát phả vào cổ y.
Giang Từ Chu đứng khuất sáng, hầu kết cục cựa, nhìn nàng chằm chằm dưới ánh nến chập chờn.
Chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách ứng phó với y, rất có khả năng giấu đồ đâu đó trên người. Nhưng hiện tại nàng chỉ mặc mỗi trung y, lúc nãy khi dồn ép nàng y cũng đã kiểm tra, nếu xiêm y không có, vậy nàng giấu đồ ở đâu?
“Nương tử.” Giang Từ Chu duỗi tay nâng cằm Thanh Duy, cúi đầu quan sát. Không rõ vì khoảng cách quá gần hay vì ánh sáng quá mờ, bóng đêm mờ ảo đã che đi vết bớt trên mắt phải của nàng. Đập vào mắt là một gương mặt sạch sẽ, con ngươi trong veo, bờ môi căng mọng, ngây thơ không kém phần quyến rũ. Giang Từ Chu ôm eo nàng, “Nương tử nói chí phải, đêm đẹp giờ lành như thế, có gì nói cũng cứ để từ từ. Hai ta đợi nãy giờ rồi, nước ấm vừa phải, theo ý vi phu, chớ nên lãng phí một thùng nước tắm, chi bằng đôi ta tắm uyên ương, chuyện trò thâu đêm, còn gì đẹp bằng?”
Nói đoạn, y giơ tay xoa sống lưng nàng, men dọc lên gáy, đưa tay vào búi tóc nàng, toan rút cây trâm.
Thanh Duy hoảng hốt, chắc chắn y đã đoán được nàng giấu đồ trên người!
Giang Từ Chu chạm tay vào cây trâm, Thanh Duy dựa vào thùng tắm, ngả người về sau, lập tức né khỏi y.
Và đồng thời trâm ngọc rơi ra, mái tóc đen óng như lụa xõa tung, búi tóc không còn giấu đồ được nữa, mê hương tức thì lăn xuống, rơi vào trong nước.
Trong căn phòng tĩnh mịch, một tiếng *tõm* nho nhỏ cũng chẳng khác long trời lở đất.
Thanh Duy khép tay lại chưởng một phát, Giang Từ Chu nhanh chóng lùi ra sau nửa bước tránh né, chiếc quạt nằm trong tay áo trượt xuống, tức khắc đỡ thế tấn công, biến thủ thành công, toan túm Thanh Duy lại. Lần thứ hai Thanh Duy nghiêng mình trốn được, nàng thật sự quá dẻo, rành rành sau lưng chỉ có mỗi thùng tắm, không còn đường để né, thế mà eo ngửa ra sau, trở tay chống vào mép thùng nước rồi đu người lên, nương đà giẫm lên bức bình phong rồi nhảy ra ngoài.
Giang Từ Chu cũng chẳng khách khí, đánh rắn phải đánh dập đầu, nàng nói mấy ngày qua chỉ ở lì trong phủ, ai tin?
Y biết y phục dạ hành và áo chùng của nàng giấu trong rương đồ cưới, thế là lập tức rời khỏi phòng tắm, muốn mở rương đồ của nàng. Thanh Duy thấy không ổn, tối nay Giang Từ Chu trở về đột ngột quá làm nàng quên khóa rương, lúc này vội vã đạp lên bình phong. Bình phong nghiêng ngả rồi đổ rầm ngay trước mặt Giang Từ Chu.
Gió táp quật đến, Giang Từ Chu không ngoái đầu mà xoay tròn cây quạt trong tay, móc vào chiếc móc ngọc treo rèm rồi kéo một phát. Rèm bung ra, bay lên không như rắn, xoắn lại phóng ra phía sau. Thanh Duy cúi người né, đá chiếc bàn tròn tới trước, sau đó bật dậy giẫm lên mặt bàn ở trên không, tung chưởng đánh về phía Giang Từ Chu.
Giang Từ Chu thấy nàng tấn công liên tục, buộc lòng rút tay về, giơ quạt ngăn cản chưởng phong của nàng, đưa tay ghì chặt nàng lại, tay kia kéo khăn trải bàn tới. Ôn Tiểu Dã quả xứng với hai chữ “Tiểu Dã”, y sắp không trụ nổi nữa, trói nàng lại rồi tính sau.
Thanh Duy thấy y nắm khăn trải bàn thì vội vàng quơ tay nhấc lấy bình sứ trên tủ, tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, lúc trước ở Chiết Chi cư y bàng quan không ra tay, nàng còn tưởng y không giỏi võ. Không giỏi võ chỗ nào cơ? Y chỉ muốn làm lớn chuyện để ném thuốc nổ! Thế mà nàng còn cẩn thận, sợ đao gươm không tròng sẽ làm y bị thương!
Y đã vô tình vậy việc gì nàng phải có nghĩa? Kệ hết, dẫu sao nàng ra tay cũng có chừng mực, đánh y hôn mê rồi tính sau!
Giang Từ Chu cầm khăn trói Thanh Duy lại, thấy nàng chụp lấy bình sứ ném thì nghiêng đầu né, bình sứ đập trúng vào thành giường vỡ tan, Giang Từ Chu tặc lưỡi nói, “Nương tử định mưu sát chồng đấy à?”
Thanh Duy cười khẩy, một tay nàng đã bị khăn vải trói vào đầu giường, “Ngài không nhìn xem mình đang làm gì đi.”
Nói đoạn, nàng giơ tay còn lại kéo rèm tới, toan đứng dậy đấu tiếp với y.
Giang Từ Chu nhìn một vòng xung quanh, thấy dưới đất toàn là mảnh sứ vỡ, định dặn nàng cẩn thận, nhưng lại bất cẩn không đề phòng chiêu thức của nàng. Y vẫn nắm tấm rèm trong tay, bị nàng giật một phát kéo đến lên giường, tóc mai cọ vào má nàng, đúng lúc này nàng xoay mặt lại, làn da sau tai chợt bị cánh hoa mềm mại ấm áp chạm nhẹ.
Giang Từ Chu sửng sốt, Thanh Duy cũng ngẩn ngơ.
Thanh Duy nhanh chóng định thần: “Ngài làm gì đấy?”
Giang Từ Chu dừng lại, lùi ra nửa tấc, “Vi phu mới là người phải hỏi nương tử định làm gì nữa? Ban nãy không muốn tắm chung, vi phu tưởng nương tử không chịu, nhưng nay xem ra… có chỗ nào giống không muốn đâu?”
Y đứng dậy, biết cứ giằng co tiếp cũng không có kết quả, sửa sang áo xống rồi nói, “Hai ta lùi một bước đi, mỗi người một câu hỏi, miễn không đi quá sâu vào vấn đề riêng tư thì phải trả lời.”
Thanh Duy đắn đo, nhưng đây là cách nhanh nhất, bèn gật đầu: “Được.”
Giang Từ Chu nhìn Thanh Duy, “Vì sao nàng muốn tìm Phù Đông?”
Thanh Duy nghĩ ngợi, chỉ đáp, “Ta cũng không biết, nhưng ta đang điều tra một bản án cũ, có người để lại manh mối cho ta, manh mối chỉ vào Phù Đông.”
Giang Từ Chu suy nghĩ về manh mối của nàng, một lúc sau mới hỏi, “Là cây trâm ấy?”
“Câu hỏi thứ hai rồi.” Thanh Duy nói, “Đến lượt ta.”
“Vì sao ngài muốn thăm dò Phù Hạ quán? Phải chăng có liên quan đến án ôn dịch ở Ninh Châu năm năm trước?”
Giang Từ Chu không hỏi Thanh Duy vì sao nàng biết về án ôn dịch, người đằng sau nàng còn dám cướp ngục thành Nam thì có gì mà không biết.
Y đáp: “Đúng. Phù Hạ là hoa khôi ở Chúc Ninh trang năm năm trước, phú thương bị hoạch tội trong vụ án ôn dịch Ninh Châu hồi đó là ân khách của nàng ta, phú thương bị gán tội quá kỳ quặc, sau đó hắn ta chết, Phù Hạ cũng không còn xuất hiện, muốn điều tra án này, tất nên bắt đầu từ Phù Hạ.”
Thanh Duy nói: “Nếu nàng ta không xuất hiện thì có khả năng đã chết, vì sao ngài khẳng định nàng ta còn sống?”
Giang Từ Chu cười: “Đấy là câu hỏi thứ hai.”
Mỗi người hỏi một câu trả lời một câu, cuối cùng cũng xong. Cả hai ngồi trên giường im lặng chốc lát, đêm đã khuya, không phải không muốn ngủ, song đôi bên đều là người thích sạch sẽ, nhìn căn phòng tan hoang ra nông nỗi ấy, thực sự không thể cứ thế mà đi ngủ được.
Giang Từ Chu lặng thinh một lúc, đoạn đứng dậy nói: “Tối nay nàng cứ tạm thời như vậy đi, sáng mai để Trú Vân và Lưu Phương vào dọn.”
Nói xong, y đi thẳng ra ngoài.
Thanh Duy hỏi: “Ngài đi đâu đấy?”
“Thư phòng.” Giang Từ Chu nói, “Triều đình cho ta nghỉ bảy ngày tân hôn, giờ đã quá hạn mấy ngày rồi, ta phải viết tấu thỉnh tội, sáng mai còn dâng lên ngự án.”
Thanh Duy ừ đáp, “Vậy ngài đi đi.”
Giang Từ Chu khép cửa lại, sải bước đi trên hành lang, tới lúc vòng qua viện nhỏ phía đông thì bước chân trở nên dồn dập, thấy Triêu Thiên tới đón, y lập tức ra lệnh: “Lấy áo choàng và đồ đen lại cho ta, nhanh lên!”