“Viên Văn Quang yêu mến ngươi, bao lần mời bà mối tới nhà làm mai, nhưng phụ thân ngươi chê hắn là hạng cặn bã, bận nào cũng đóng cửa không tiếp, có phải vậy không?”
“Tôi, tôi không rõ…”
Thôi Chi Vân quỳ dưới công đường, giọng run run, lí nhí trả lời.
Nàng siết chặt vạt váy, khớp ngón tay trắng bợt, Chương Lộc Chi hỏi thẳng như vậy khiến nàng không dám ngẩng đầu.
“Nên hắn ta mới sinh hận, sau khi phụ thân ngươi bị bắt, hắn hối lộ xin quan phủ trừng trị phụ thân ngươi, còn nhiều lần chặn đường ngươi. Vì vậy, ngươi lên kinh không đơn giản là vì Thôi Hoằng Nghĩa, mà còn để trốn hắn ta, có phải vậy không?!”
“Không, không phải. Tôi thật sự… thật sự vì phụ thân.”
“Nhưng ngươi không ngờ hắn quá chấp nhất với ngươi, đuổi theo ngươi lên tận kinh thành, nếu không phải…” Chương Lộc Chi nhìn Thanh Duy quỳ bên cạnh, “Vị đường tỉ này của ngươi có bản lĩnh, giúp ngươi cắt đuôi Viên Văn Quang, sợ rằng ngươi đã không đặt chân lên được kinh thành.”
Hắn chắp tay đi tới cạnh Thôi Chi Vân, cúi người nói, “Các ngươi đã đến quan dịch thành Nam, nhưng Thanh Duy có chuyện đột xuất, phải tạm rời đi. Trước khi đi, nàng ta dặn ngươi ở trong phòng không được ra ngoài, song ngươi không nghe, vẫn ra khỏi dịch quán, chẳng dè đυ.ng phải Viên Văn Quang đang say.”
“Ngươi biết hắn ta có ý đồ với mình nên đã bỏ chạy, nhưng hắn vẫn bắt được ngươi, định giở trò quấy rối ở đồng hoang gần quan dịch. Ngươi quá sợ, cũng quá căm phẫn, ngươi nghĩ đến phụ thân ngươi, nghĩ đến những cảnh ngộ mình đã chịu, trong cơn bi phẫn lá gan to lên, nhân lúc hắn không phòng bị thì đâm chết hắn ta, có phải vậy không?!”
“Không, không phải, tôi không làm!”
Thôi Chi Vân hoang mang tột độ, bị Chương Lộc Chi kɧıêυ ҡɧí©ɧ dữ dội, bao sức lực vớt vát đều vỡ tan, nàng nhớ tới lời Thanh Duy đã dặn, vội giải thích, “Hôm đó… Hôm đó Thanh Duy có rời đi, nhưng tỉ ấy chỉ mua vài món đồ, rồi nhanh chóng quay lại, về sau hai chúng tôi luôn đi với nhau, tôi không gϊếŧ Viên Văn Quang, tôi, tôi không hề gặp hắn!”
“Nói xằng!” Người hầu Viên gia đứng một bên dự thính đã mất kiên nhẫn quát lớn, “Lúc ấy ở đồng hoang chỉ có ngươi và thiếu gia, không phải ngươi gϊếŧ thiếu gia thì còn ai vào đây!”
Chương Lộc Chi xoay người vén bào, chắp tay xin ý kiến của Vệ Quyết ngồi bên trên: “Đại nhân, xin cho triệu nhân chứng!”
Nha môn của Huyền Ưng ti nằm quanh cung cấm, hiện tại mượn tạm địa bàn của Kinh Triệu phủ thẩm án, Tạo ban đứng hai bên thay thành Huyền Ưng vệ mặc giáp cầm đao, thậm chí cả bức tranh mặt trời trên biển sau bàn xử án cũng nghiêm trang hơn thường.
Nhân chứng được dẫn vào, có vẻ cũng giật mình trước cái nghiêm trang ấy, vừa quỳ xuống đã lập tức hô: “Đại nhân.”
Chương Lộc Chi không nói nhiều, đi tới trước một người: “Lặp lại chính xác những gì ngươi đã khai đi.”
“Vâng. Thảo dân là chủ khách xá ở trấn Cát Bồ cách kinh thành năm mươi dặm, vào khoảng chiều tối ngày mồng chín tháng Tám, có hai nhóm đến khách xá nghỉ chân…”
“Vừa tới khách xá, Viên công tử đã lập tức hỏi thăm tung tích của hai cô nương, có điều hai cô nương trước đó đều che kín mặt, nên thảo dân không dám kết luận họ có phải là người Viên công tử muốn tìm hay không, nhưng Viên công tử nói xe ngựa của họ đậu ngoài khách xá, ắt hẳn người đang ở trong này, còn lục soát khách xá của tiểu nhân, chỉ là… không tìm thấy, sau đó thảo dân nghe người hầu nhà họ phàn nàn, nói gì mà ‘chắc chắn con ả xấu xí cố ý để lại xe ngựa để bẫy bọn họ, còn mình đã bỏ chạy’.”
Chương Lộc Chi hỏi: “Ngươi nhìn xem, cô gái tối đó đến khách xá ngươi nghỉ chân, có phải là hai vị bên cạnh đây không.”
Ông chủ xoay người sang, nhìn một lượt từ đầu tới chân: “Hồi bẩm đại nhân, trông thân hình thì có vẻ giống.”
Chương Lộc Chi lại nhìn sang nhân chứng thứ hai, “Ngươi là dịch thừa ở quan dịch thành Nam?”
“Hồi bẩm đại nhân, chính là kẻ nhà quê.”
Mặc dầu dịch thừa chưa có phẩm cấp nhưng chung quy cũng là người làm việc ở quan nha, không cần chỉ thị, hắn lập tức khai rõ mồn một, từ hai người Thanh Duy đến dịch quan nghỉ chân ra sao, cho tới hôm sau Thanh Duy mượn ngựa rời đi thế nào.
“… Viên công tử đến dịch quán vào giữa trưa, gặp được Thôi thị, Thôi thị còn làm rơi mũ trong lúc chạy, nên nhà quê có thể nhận ra, chính là người bên cạnh.”
“Lúc ấy nhà quê thấy lạ, bèn sai người dưới đi theo coi sao, ngặt nỗi, thứ nhất dịch quán tất bật, không thể bám theo lâu, thứ hai, Viên công tử và Thôi thị nói giọng Nhạc Châu, có nhẽ là người cùng quê nên người đi theo không để ý nhiều, chưa đầy chốc lát đã quay về.”
Chương Lộc Chi nhìn Thôi Chi Vân đăm đăm: “Sao hả? Còn dám nói mình chưa gặp Viên Văn Quang nữa không?”
Thôi Chi Vân mặt cắt không còn một giọt máu, ngón tay bấu chặt xuống đất.
“Tôi… Tôi có gặp hắn, nhưng trốn tới đồng hoang, thì tôi lạc đường, là Thanh Duy tìm thấy tôi… Tôi thật sự không biết, vì sao hắn ta lại chết…”
Nàng vừa nói xong, nước mắt lã chã rơi như đứt từng đoạn, cơ thể run rẩy không khác gì một phiến lá khô.
Chương Lộc Chi nhìn Thôi Chi Vân.
Nàng ta thua rồi, không cần phải ép thêm.
Hắn xoay người, đi tới trước bàn xử án cầm lấy bản cáo trạng, ném xuống trước mặt Thôi Chi Vân: “Nhận tội đi.”
Bản cáo trạng rơi xuống cái *bịch*, một Huyền Ưng vệ đem ấn đỏ điểm chỉ tới đặt trước mặt Thôi Chi Vân.
Trong công đường lặng im không tiếng động, Cao Tử Du ngồi bên nghe toàn bộ quá trình thẩm vấn, bằng chứng vô cùng xác thực, dường như không có sơ hở để chối cãi.
Hắn không tin Chi Vân đã gϊếŧ Viên Văn Quang, đang nghĩ cách phân trần cho muội ấy thì bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo cất lên: “Đại nhân.”
“Đại nhân minh giám, cái chết của Viên Văn Quang không phải do muội muội tôi gây ra.”
Chương Lộc Chi ngước mắt sang Thanh Duy, hừ một tiếng giễu cợt, “Ha? Ngươi có bằng chứng gì à?”
Giọng Thanh Duy rất nhẹ, nhưng đủ để mọi người nghe rõ.
“Những nhân chứng mà đại nhân tìm tới, ngoài việc chứng minh Viên Văn Quang từng bám theo muội muội; trong sáng ngày xảy ra sự việc, tôi từng rời khỏi dịch quán; và vào giữa trưa ngày xảy ra sự việc, muội muội từng gặp Viên Văn Quang, thì có thể chứng minh được gì nữa không?”
“Xin hỏi đại nhân, có ai chứng kiến xá muội gϊếŧ Viên Văn Quang không? Có ai biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xin hỏi dịch thừa đại nhân,” Nàng đảo mắt nhìn dịch thừa quỳ bên cạnh, “Vào buổi sáng ngày Viên Văn Quang chết, ngài nhớ tôi đã mượn ngựa rời đi, vậy có nhớ tôi trả ngựa vào lúc nào không?”
“Chuyện này…” Dịch thừa ngập ngừng, “Không nhớ.”
Từ giữa trưa cho tới chiều tối là thời gian dịch quán thành Nam bận nhất, hắn chỉ nhớ buổi tối khi kiểm tra chuồng ngựa, con ngựa được mượn hồi sáng đã ở trong chuồng, còn trả lúc nào thì hắn không có ấn tượng.
“Nếu đã không biết tôi trả ngựa lúc nào, vậy cớ sao đại nhân có thể kết luận lúc xảy ra vụ việc, tôi không ở cùng muội muội?”
Xử án qua loa như vậy có thật sự là tìm hung thủ sát hại Viên Văn Quang không?
Nghe câu hỏi ấy, đồng tử Chương Lộc Chi co lại, không khỏi nhìn lên Vệ Quyết.
Mà phản ứng này của Chương Lộc Chi đã bị Cao Tử Du ngồi bên thu trọn vào mắt.
Đúng thế, mọi bằng chứng của Huyền Ưng ti chỉ chứng minh được rằng vào ngày xảy ra án mạng, Thôi Chi Vân từng gặp Viên Văn Quang một mình, còn về việc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí Viên Văn Quang đã chết như thế nào, bọn họ chẳng buồn đếm xỉa.
Huyền Ưng ti là cận thần của thiên tử, nào có chuyện sơ suất đến thế.
Lẽ nào… bọn họ có mục đích khác khi thẩm vấn vụ án này?
Cao Tử Du cẩn thận nhớ lại chính xác lời khai của nhân chứng.
Không, không phải Huyền Ưng ti đang tìm hung thủ sát hại Viên Văn Quang.
Bọn họ chỉ đang chứng minh khi sự việc xảy ra, tại dịch quan thành Nam chỉ có một mình Thôi Chi Vân, còn Thôi Thanh Duy đã rời đi.
Án mạng của Viên Văn Quang xảy ra vào trưa hai hôm trước, tức là trưa ngày mười một tháng Tám.
Vào ngày mười một tháng Tám, trong kinh đã xảy ra chuyện lớn nào?
“Chỉ e khi Cao đại nhân nghe rõ bí mật đằng sau thì lại sinh sợ hãi!”
Cao Tử Du nhớ tới lời Chương Lộc Chi đã nói với mình trước khi đến Kinh Triệu phủ.
Hắn tái mặt.
Ngày mười một tháng Tám xảy ra vụ án cướp ngục tại ám ngục thành Nam, trọng phạm mất tích, Uyền Ưng ti nhận thánh lệnh rời thành truy nã trọng phạm, qua sáng hôm sau, bọn họ dẫn về hai cô gái đi lạc trong núi.
***
“Bản quan đã định nàng ta là hung thủ, ắt có bằng chứng không thể chối cãi.”
Chương Lộc Chi ra lệnh, hai Huyền Ưng vệ rời đi rồi quay lại, dâng lên một bộ đồ trắng thấm máu đỏ.
Vừa thấy bộ váy đó, Thôi Chi Vân không gượng nổi nữa, ngã oặt xuống đất.
Ngày hôm ấy sau khi tìm được nàng, rõ ràng Thanh Duy đã giúp nàng bọc váy vào tảng đá, ném xuống hồ rồi mà.
Chương Lộc Chi hỏi dịch thừa: “Ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngày mười một tháng Tám, có phải Thôi thị mặc bộ đồ này không?”
“Bẩm đại nhân, hình như… hình như là phải ạ.”
Chương Lộc Chi hạ người ngồi xổm trước mặt Thanh Duy, kéo cáo trạng của Thôi Chi Vân đến, gập tay gõ lên nó, “Ngươi còn gì để nói nữa không?”
“… Có.” Thanh Duy mấp máy môi, đoạn nhìn sang dịch thừa, “Nếu dịch thừa đại nhân đã nhớ rõ y phục của muội muội tôi, vậy có nhớ hôm đó tôi mặc đồ gì không?”
“Áo choàng đen kín mít.”
“Còn dưới áo choàng?”
“Chuyện này…”
“Ngài không biết. Nên ngài không thể khẳng định được tôi mặc đồ đen hay trắng, là áo hay váy, thật ra tôi cũng mặc đồ giống Chi Vân.”
“Viên Văn Quang bám theo muội muội tôi lên kinh, để đề phòng hắn, tất chúng tôi phải có kế sách đối phó, tỉ muội tôi có vóc dáng tương đương, mặc đồ giống nhau để tiện bề lừa hắn.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Chương Lộc Chi bực dọc nói, “Lẽ nào ngươi muốn nói, bộ đồ dính máu này là của ngươi?”
“Đúng vậy.” Giọng Thanh Duy dù nhẹ nhưng rất bình tĩnh, “Bộ đồ dính máu này là của tôi.”
“Viên Văn Quang bị tôi gϊếŧ.”
***
“Sáng sớm ngày mười một tháng Tám, tôi đi chợ mua ít đồ, lúc về phát hiện mũ che của muội muội rơi gần dịch quán, đoán có lẽ muội ấy đã gặp Viên Văn Quang.”
“Tôi lần theo dấu vết, cách khoảng năm dặm thì thấy Viên Văn Quang đang giở trò với muội muội. Dù tôi không giỏi công phu, nhưng gặp chuyện như vậy, vẫn quyết liều mạng một phen với tên cặn bã kia. May mà Viên Văn Quang đã say khướt, không đánh lại được tôi, nên mới bị tôi đâm một nhát vào bụng.”
Trên công đường lặng thinh không một âm thanh tiếng động.
Chương Lộc Chi không lường nổi, vụ án Viên Văn Quang mà mình thẩm tra lại có kết quả như thế.
Thanh Duy đoán không sai, Huyền Ưng ti có ý đồ khác chứ không thật sự quan tâm đến vụ án mạng.
Nhưng gã là người nóng tính, một khi gặp chuyện bất ngờ lại không biết giải quyết tuần tự, vô thức bị dẫn vào hố, trở tay không kịp.
Việc đã đến nước này, Chương Lộc Chi đành ngoái đầu xin chỉ thị của Vệ Quyết. Vệ Quyết nhìn Thanh Duy chằm chằm, ánh mắt liên tục thay đổi.
Một lúc sau, hắn bước ra từ sau bàn xử án, dừng chân bên cạnh Thanh Duy.
“Là ngươi gϊếŧ Viên Văn Quang?”
“Đúng thế.”
“Trên đường đi ngươi và Thôi Chi Vân luôn ở cạnh nhau, vậy vì sao vào sáng ngày mười một tháng Tám, ngươi lại bỏ nàng ta lại để đi chợ một mình?”
“Dân nữ và muội muội muốn nhờ vả Cao gia, lặn lội đường xa tới, dĩ nhiên phải chuẩn bị quà cáp.”
“Gần dịch quán thành Nam có hai khu chợ, bản quan đã sai người điều tra, vào ngày mười một tháng Tám, không một chủ hàng nào từng thấy một cô gái mặc đồ đen đội mũ che.”
“Thúc phụ bị bắt, Thôi trạch bị niêm phong, dân nữ và muội muội nhọc nhằn lên kinh, trong người chẳng còn lại mấy đồng, mà ở chợ thét giá quá cao, dân nữ không mua nổi. Đó cũng là lý do dân nữ trở về dịch quán sớm.”
“Ngươi phát hiện muội muội nhà ngươi gặp chuyện, tại sao không hỏi dịch thừa nàng ta đã đi hướng nào?”
“Dân nữ có tật ở mặt, không thích tiếp xúc với người khác, đó là thứ nhất; còn thứ hai, dân nữ nhặt được khăn tay muội muội làm rơi, nên mới chắc chắn muội muội gặp nạn ở ngoài dịch quán.”
“Tại sao không về dịch quán mượn ngựa tìm người?”
“Cưỡi ngựa là để ngắm hoa, đâu dễ lần dấu ở nơi hoang vu cỏ mọc um tùm? Chẳng thà đi bộ.”
“Ngươi nói bộ đồ dính máu là của ngươi, nhưng rõ ràng hôm đó ngươi có đội mũ, vì sao mũ của ngươi không dính máu?”
“Mũ trùm vướng tay, lúc giao đấu với Viên Văn Quang tôi đã cởi nó ném sang bên. Ắt trên mũ cũng có vết máu, chỉ là dầm mưa một đêm, vết máu đã bị rửa trôi, nếu đại nhân nghi ngờ thì có thể đem đi kiểm tra.” Thanh Duy nói, “Và cả đoản kiếm tôi đã hành hung nữa, tôi cuộn nó trong bộ đồ ném xuống ao, nếu đại nhân tìm thấy y phục, tất cũng tìm được đoản kiếm, đoản kiếm đó chém sắt như chém bùn, cho dù là con gái, tôi vẫn có thể dùng nó đâm chết Viên Văn Quang. Đại nhân còn nghi ngờ nào nữa không?”
Không có, trả lời rất hay.
Không một sơ hở.
Vệ Quyết nhìn quanh, Chương Lộc Chi hiểu ý, hắn khoát tay, đưa tất cả gia nhân nghe thẩm án, nhân chứng trong công đường cùng toàn bộ sai dịch quan viên ở Kinh Triệu phủ ra ngoài.
Trong công đường, ngoài Thôi Chi Vân và Thanh Duy ra, chỉ còn lại người của Huyền Ưng ti.
Vẻ lạnh giá hằn rõ trong đôi mắt ưng của Vệ Quyết, hắn chậm rãi mở miệng: “Vào sáng ngày mười một tháng Tám, kinh thành xảy ra một vụ án lớn, ngươi có biết không?”
“Nếu ý đại nhân là vụ án cướp ngục thì, dân nữ có nghe qua.”
Ngày các nàng vào kinh, Võ Đức ti dựng rào chắn ngay cổng thành để tội phạm; về tới Cao phủ, La thị cũng nhắc đến, nói Cao Úc Thương đang vướng một vụ án ở bộ Hình.
Vụ cướp ngục được lên kế hoạch từ trước, toàn tử sĩ xông vào ám ngục, chúng sẵn sàng liều cả mạng sống. Nhưng, những chuyện ấy không quan trọng.
“Quan trọng là tên cướp đến tiếp ứng tù nhân lúc sau, kẻ này mặc đồ đen, đối đầu với mười mấy quân lính bao vây mà vẫn có thể thoát thân.”
“Về sau Huyền Ưng ti nhận thánh lệnh, rời thành truy nã tên cướp và tù nhân, bọn ta đuổi theo đến vùng núi ngoại ô kinh thành, nhưng chỉ tìm được ngươi và Thôi Chi Vân, ngươi nói xem, đấy có phải là trùng hợp?”
“… Đương nhiên là trùng hợp.”
“Ta không tin trùng hợp.” Vệ Quyết nói, “Ám ngục ở rìa ngoại ô thành Nam do Tuần Kiểm ti và bộ Hình cùng canh giữ, lính tốt của Tuần Kiểm ti dẫu vô dụng đến đâu thì công phu vẫn rất cao cường, dù tên cướp có bản lĩnh tới mấy, muốn phá vòng vây của Tuần Kiểm ti ắt phải để lại dấu vết. Mà nếu đã có dấu vết, vậy không thể có chuyện biến mất bốc hơi.”
“Nhưng hôm ấy, Huyền Ưng ti vừa truy đuổi đến vùng núi thì mất dấu hoàn toàn, chỉ tìm được hai cô gái đang trú mưa, ngươi nói đi, tại sao lại như vậy?”
Vệ Quyết hỏi xong, không đợi Thanh Duy trả lời đã nói thẳng: “Chỉ có hai lý do.”
“Hoặc, tù nhân là một trong bọn chúng, nhưng không thể có chuyện đó được, vì tù nhân là nam.”
“Vậy chỉ còn lý do thứ hai – tên cướp giương đông kích tây, cố ý tiết lộ hành tung để yểm hộ tù nhân.”
Thanh Duy im lặng nghe Vệ Quyết nói, phải nghe tới đây nàng mới bừng hiểu, ngước mắt nhìn Vệ Quyết: “Đại nhân nghi ngờ tôi là kẻ cướp?”
Hôm nay nàng bị Huyền Ưng ti dẫn đi đột ngột, chưa kịp mặc áo khoác, đến Kinh Triệu phủ lại bị bắt tháo mũ trùm, đang độ ban trưa, nắng thu rọi công đường, nàng ngước mắt, vết ban trên mắt càng thêm rõ ràng.
“Tối ngày mười một tháng Tám, Huyền Ưng ti vừa chạy tới ngoại ô kinh thành thì nghe thấy tiếng chim vỗ cánh bay, tiếng động ấy là kế dương đông kích tây của ngươi đúng không?”
“Đại nhân hiểu nhầm rồi. Nếu dân nữ có khả năng ấy thì tội gì phải bị Viên Văn Quang làm phiền trong suốt chặng đường?”
Rồi Thanh Duy sực hiểu, “Lẽ nào đây mới là mục đích đại nhân muốn thẩm vấn vụ án của Viên Văn Quang? Đại nhân cảm thấy, dân nữ dùng vụ án này để che đậy một vụ án khác?”
Vệ Quyết không lên tiếng.
Hắn thừa nhận lần này phá án là vì mục đích đằng sau.
Nếu Huyền Ưng ti vẫn là Huyền Ưng ti ngày trước, dù không có bằng chứng đi nữa, chỉ cần đưa vào “hầm đồng” thẩm tra là xong.
Hiềm nỗi, sau họa Tiển Khâm đài năm xưa, Kiểm điểm lẫn Ngu hầu* đều bị tịch biên chém đầu, Huyền Ưng ti ngủ đông 5 năm không còn được trọng dụng, mà giờ đây khi thánh lệnh của Quan gia cho triệu, người ứng triệu lại là chưởng sứ lục phẩm thấp kém như hắn.
(*Kiểm điểm là chức quan võ cao hơn Ngu hầu.)
Hai thiếu nữ bị bắt ở ngoại thành dễ dàng bị loại khỏi diện tình nghi, Huyền Ưng ti đứng trước huyết giám, như đi trên băng mỏng, nếu không có bằng chứng mà bắt người thì ấy là làm nhục thánh lệnh. May thay hắn dốc sức điều tra, phát hiện bọn họ dính vào một vụ án khác, lập tức chặn đường Kinh Triệu phủ phá án để lấy cơ hội thẩm vấn nghi phạm.
Hắn vì mục đích khác, nhưng bây giờ không thể quanh co nữa.
“Rốt cuộc ngươi đã giấu tù nhân ở đâu?”
“Tại sao đại nhân cứ nhận định tôi là giặc cướp? Dù là án mạng của Viên Văn Quang hay vụ án cướp ngục, bên nào cũng là tử lộ, tôi thừa nhận cũng được ích gì không?”
Phải đứng gần Vệ Quyết mới phát hiện, vết ban trên mặt Thanh Duy không phải là điểm dị biệt duy nhất trên mặt nàng, mà còn có hai nốt ruồi ở đuôi mắt phải.
Không phải nốt ruồi giọt lệ, nó nằm lẫn giữa tóc mai và khóe mắt, phẳng và nhỏ xinh, nước da tái nhợt càng khiến nó thêm đỏ.
Gợi nhớ đến vẻ đẹp tà mị, dẫu tóc đứt mà vẫn điềm nhiên trong đêm mưa hôm nào.
Những ngón tay run rẩy là trò bịp bợm, suýt nữa đã lừa được hắn.
Vệ Quyết đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thanh Duy:
“Ngươi liên tục nhận định mình là hung thủ, ví như bản quan có thể chứng minh không phải, vậy đành mời ngươi đến ‘hầm đồng’ một chuyến.”
Mười tám kiểu cực hình tra tấn trong hình đồng, mời Người từ từ nhấm nháp thưởng thức.
Thanh Duy nhắm mắt: “Nếu đại nhân chứng minh được dân nữ nói dối, vậy mặc đại nhân xử lý.”
“Được.”
Vệ Quyết gọi Chương Lộc Chi tới, thấp giọng hỏi: “Viên Văn Quang đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, hiện đang ở trên xe ngựa ngoài công đường.”
“Dẫn vào đây.”
***
Khi nha sai Kinh Triệu phủ tìm được Viên Văn Quang thì gã vẫn còn một hơi thoi thóp, nhưng lại bị Huyền Ưng ti coi như đã chết.
Nên rốt cuộc Viên Văn Quang còn sống hay chết, ngoài Huyền Ưng ti, không một ai hay biết.
Ngặt nỗi, Huyền Ưng ti nói đây là án mạng, đã là án mạng tất phải dính đến tính mạng, nên mọi người đều nghĩ gã chết.
Giờ ngẫm lại, dù Viên Văn Quang là kẻ ác, kẻ bị hại trong “án mạng”, nhưng trong một vụ án khác, hắn lại là nhân chứng vô cùng quan trọng.
Lẽ dĩ nhiên, Huyền Ưng ti sẽ không để nhân chứng quan trọng như vậy chết, dù hắn đã đặt nửa chân vào Quỷ môn quan thì cũng phải kéo người về từ bàn tay của Diêm Vương.
“Ngươi nhìn cho kỹ, kẻ đã đâm ngươi ngày hôm đó có phải là một trong hai người đang ở trên công đường không?”
Viên Văn Quang xoay người lại, cơ thể yếu ớt “được dìu” đứng bên, có lẽ vì vết thương nhói đau nên phải khòm người xuống. Gã mặc áo khoác rộng thùng thình, vẻ hung ác ngày trước đã vơi đi nhiều, trông vô cùng gầy yếu.
“… Bẩm đại nhân, phải ạ.”
“Là ai?”
“Là… Là…” Hai mắt Viên Văn Quang tỏ vẻ sợ hãi, ngập ngừng e dè, song không biết đang e dè điều gì.
Gã nhấc tay, tay áo rộng thùng thình phủ quá bàn tay, nắm đấm siết rồi lại buông, chần chừ không xác nhận.
Nắng ngày thu hanh vàng dịu nhẹ, bởi ánh nắng chiếu rọi, ta thấy được cả những hạt bụi li li lơ lửng trong không khí. Chốc lát sau, một ngón tay bợt bạt chìa ra từ tay áo, dừng trước mặt Thôi Chi Vân một lúc rồi dời đi, dời sang Thanh Duy.
“Là nàng ta.”