Đại Vận Thông Thiên

Chương 1: Cuộc Đời Trở Lại (1)

Trong phòng có chút oi bức, quạt trần ở trên trần nhà đang cố hết sức chuyển động.

Trương Hợp Hoan đầu đau muốn nứt, sau khi say rượu, giống như là mang linh hồn xa lạ nhét vào thân thể xa lạ, miễn cưỡng ngồi dậy từ một cái giường hẹp, căn phòng nhỏ này cũng quá cũ nát, những chỗ trát xi măng màu có chút ẩm, bốn phía tường trắng ố vàng, chân tường có chút mốc meo, trên mặt tường dán không ít chân dung nữ ngôi sao, quá nửa đều là gương mặt quen thuộc.

Thân là tổng giám đốc truyền thông Tinh Vực, ngôi sao nữ cần nhớ tới cũng không cần nhiều lắm.

Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu cảm giác có chút không đúng, hoàn toàn không đúng! Không phải hẳn đang ở du thuyền xa hoa của mình sao?

Trương Hợp Hoan theo thói quen day day tóc, xuống giường đi tới trước cái tủ ba cánh kiểu cũ, híp mắt nhìn vào chiếc gương ở chính giữa. Người trong gương đúng là bản thân hắn, nhưng rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, cái bụng mỡ đã biến mất một cách thần kỳ, thay vào đó là cơ bụng hình dáng rõ ràng.

Cậu giống như gặp quỷ trợn tròn hai mắt, sau đó hung hăng cho bản thân một cái tát.

Đau đớn có thể chứng minh mình không phải đang nằm mơ, bình phục tâm tình khϊếp sợ một chút, từ trong tủ đứng cũ nát tìm ra một bộ đồ giá rẻ, đầu giường có một cái điện thoại di động màn hình bị nứt, bên cạnh còn có một cái ví vải, liền nhét vào trong túi quần, ôm tâm tình thấp thỏm bất an kéo cửa phòng ra.

Ánh mặt trời chính ngọ đâm vào làm hắn không mở ra được mắt, không đợi cậu thích ứng ánh sáng bên ngoài, ót đã bị vỗ một cái tát.

"Chỉ có biết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn? Đã lớn như vậy con có thể có chút tiền đồ hay không?"

Trương Hợp Hoan bị một cái tát này làm cho ngơ ngác, trong trí nhớ hình như không có ai dám làm như vậy đối với tổng giám đốc bá đạo như cậu.

Một phụ nữ trung niên tóc rối bù quắc mắt nhìn trừng trừng vào cậu, thấy cậu phản ứng như vậy, lại xông lên cho một cái tát: "Nhìn cái gì vậy? Nhanh làm việc cho mẹ!"

"... Mẹ?"

Trương Hợp Hoan nhận ra được, người phụ nữ trung niên trước mắt đúng là Liễu Vân Tư mẹ của cậu.

Cậu hoàn toàn phát mộng rồi, thật sự là kỳ lạ mà!

Mẹ cậu sớm đã chết, mười lăm năm trước toàn bộ người nhà ngồi máy bay tư nhân ra ngoài nghỉ mát gặp phải bão nhiệt đới đã lâm nạn, chỉ có một mình cậu bởi vì không có đi chung mới may mắn tránh thoát một kiếp.

Mười lăm năm, làm người thừa kế hợp pháp duy nhất cậu kế thừa toàn bộ tài sản gia tộc, nhảy trở thành người trẻ giàu nhất châu Á.

Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nhớ tới nguyện vọng của cậu ở trên diễn đàn tài phú bảng tối hôm qua, cậu nói nếu ông trời cho cậu một cơ hội, cậu sẽ dùng toàn bộ tài phú, thậm chí không tiếc dùng sinh mệnh của mình đổi về người nhà bình an, lúc ấy nói thực động tình, thu được cả diễn đàn ủng hộ, chẳng lẽ ước nguyện tất cả đã biến thành hiện thực?

"Đừng thất thần, nhanh đổi bình ga đi!" Liễu Vân Tư xoay người sang chỗ khác, tiếp tục phơi quần áo của bà.

Trương Hợp Hoan lại nhéo mình một cây, thực không phải nằm mơ.

Cuộc đời của hắn đã quay trở lại, một đêm về tới mười lăm năm trước, nhưng mười lăm năm trước cũng không phải là cái dạng này, biệt thự hào trạch biến thành nhà cửa nghèo túng, mẹ từ phu nhân ung dung tao nhã biến thành bà nội trợ tính cách mạnh mẽ.

Không kịp suy nghĩ tới cuộc đời, đã đạp xe mang theo bình ga đi ra trạm đổi ga rồi, cậu còn chưa nghĩ rõ tình huống, chỉ có thể xác định một chút, trước mắt điều kiện kinh tế gia đình thật sự là rất túng quẫn.

Đi tiệm bán báo trước cửa nhà mua một tờ "Tin nhanh Bằng Thành" hôm nay, thuận tiện hỏi thăm một chút vị trí chỗ đổi ga.

Báo giấy ngày là 17 tháng 7 năm 2011, chứng minh cậu xác thực về lại mười lăm năm trước, trước mắt ở tại thành phố Bằng Thành tỉnh Bình Giang, nguyên quán của Trương Hợp Hoan là ở nơi này, nhưng từ đời ông nội đã dời đến Hỗ Hải, cho nên cậu cũng không ấn tượng khắc sâu đối với thành thị này, lần này chẳng những cuộc đời quay lại, ngay cả bối cảnh xã hội đều hoàn toàn cải biến, cậu hẳn đã đi đến thế giới song song mười lăm năm trước.

Thời điểm trả tiền, kiểm kê ví tiền một chút, tổng cộng chỉ có 35 đồng, tìm được rồi CMND của cậu, từ ngày trên báo giấy suy tính, cậu còn chưa đủ hai mươi mốt tuổi, bên trong còn có tấm thẻ American Express, hắn nhất thời cao hứng hẳn lên, quả nhiên trời không tuyệt đường người, những không bao lâu đã tỉnh táo lại, thế giới đã thay đổi, cái thẻ này còn có thể dùng sao?

Trạm đổi ga gần nhà cậu nhất cũng phải 2 km, Trương Hợp Hoan gọi điện thoại, để cho người ta trực tiếp đưa ga đến tiệm bán báo, vì thế thêm cho người ta 5 đồng phí ship.

Trương Hợp Hoan mang bình ga chuyển đến trên xe của mình, thời điểm đẩy xe đạp đi về nhà, nhìn thấy một cô gái trang diễm đậm đang mắt lạnh nhìn mình, trong lòng nói nha đầu kia ăn mặc cũng quá tục khí, như em gái tiệm cắt tóc vậy.