A Lười

Chương 11

Ngày hôm đó, cây đàn piano tam giác được chuyển vào phòng khách. A lười bọc mình trong chiếc chăn nhung, nằm trên giường sô pha chẳng nói chẳng rằng, dùng hành động thực tế biểu thị thái độ cự tuyệt.

O đẹp lên trên giường nằm nghiêng, vỗ mông anh nói: “Anh không đứng dậy ngó một cái sao?”

“Anh không học đâu.”

“… Vậy em học trước, đợi em biết chơi rồi sẽ dạy lại cho anh.” O đẹp hết cách. Cậu cũng đã hẹn giáo viên dạy piano rồi.

Là giảng viên của học viện âm nhạc đế quốc.

Cũng đồng dạng là một Omega nam tính xinh đẹp ôn nhu, có một mái tóc xoăn dài gợn sóng, tùy ý thả trên vai.

Lần đầu đến nhà, nhìn thấy chiếc giường sô pha ở phòng khách cùng Alpha nam tính thành niên đang bọc mình trong chăn, đối phương cũng không tỏ ra kinh ngạc, còn dịu dàng nói lời chào với A lười.

A lười đang quấn trong cái chăn của mình nói: “Chào thầy.”

Giáo viên dạy piano đã nghe O đẹp giới thiệu qua tình huống trong nhà.

Nên cũng thân thiện đề nghị: “Anh không dậy học chung sao?”

“Không cần, tôi có thể nằm nghe.”

Thế là hằng đêm ở nhà A lười có ba người.

Gió đêm nhẹ nhàng lay động những bông hoa trắng nhỏ ngoài sân, đưa vào trong phòng từng làn hương thơm theo rèm lụa phất phơ, thổi đến trên người hai Omega đang ngồi trước chiếc đàn piano, bọn họ xinh đẹp, mỹ mạo, ngay cả lời nói cũng đầy dịu dàng nhẹ nhàng, những ngón tay thon dài di động trên từng phím đàn, khiến các nốt nhạc nhảy múa vang lên.

Trên người bọn họ mang theo hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, hòa lẫn cùng hương hoa thơm ngát ngoài sân, được gió đêm đưa đến bên cạnh giường sô pha.

Một Alpha đang quấn chăn, đeo mắt kính giả lập nằm bất động trên giường.

Như thể đã hoàn toàn miễn dịch với những mùi này.

Tiết học buổi tối kết thúc một đoạn, O đẹp sẽ chợt nhớ ra, cậu bảo thầy giáo đợi mình một chút.

O đẹp đi vào nhà bếp cầm một ly nước, về đến bên giường sô pha, cậu đỡ A lười dậy, cho anh uống từng chút một.

Xong rồi cậu mới trở lại bên đàn piano.

Toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên thông thuận, A lười cũng rất phối hợp, ly đưa tới khóe miệng, anh bèn uống ực ực.

Giáo viên piano nhìn mà cảm thán, không nhịn được nói ra tiếng lòng: “Trông cũng khá dễ nuôi nhỉ.”

“Để thầy chê cười rồi.” O đẹp nói, “Có lúc không cho anh ấy uống nước, thì anh ấy tình nguyện bị khát, không khỏe mạnh chút nào.”

“Cậu thật chiều anh ấy, chiều Alpha như vậy là sẽ chiều hư.” Giáo viên piano nháy mắt với cậu một cái, “Dù là trong việc vặt sinh hoạt, hay là đang trên giường, đừng quá nuông chiều Alpha nhé, nếu không thôi khổ vẫn sẽ là Omega chúng ta.”

O đẹp học rất nhanh, đợi đến sau khi cậu học xong piano cơ bản, đồng thời có thể biểu diễn một hai bản nhạc đơn giản, giáo viên piano cũng không còn tới dạy thường xuyên nữa.

O đẹp bắt đầu lôi kéo A lười học cùng cậu.

“Anh dậy di, học cái này thú vị lắm, không phải anh nói để em học trước, sau đó anh lại học với em sao?” O đẹp kéo anh.

A lười mím môi. Người thông minh đều biết, câu nói như thế, đương nhiên là mượn cớ làm biếng từ chối.

O đẹp còn nói: “Hơn nữa buổi tối khi ngủ, anh không phải cũng nói muốn trở nên tốt hơn sao?”

A lười mím càng chặt môi hơn, anh đúng là đã nói như vậy. Nhưng lời Alpha nói trên giường, sao có thể tin được đâu?

Lúc đó chỉ là suy nghĩ của lúc đó mà thôi, gần đây đi dạo vận động khiến anh cảm thấy mình khá hơn một chút, nên sinh ra ý nghĩ phải thay đổi càng thêm tích cực hơn.

Nhưng đợi đến lúc phải hành động, anh lại biến thành chú lùn.

Có điều anh sẽ không cãi lời O đẹp, vẫn ngoan ngoãn ngồi trước đàn piano.

“Đầu tiên phải ngồi thẳng lưng lên một chút, không được ngả trái ngả phải.” O đẹp vỗ lưng của anh.

A lười khẽ ngồi thẳng, nhất thời cao hơn O đẹp nửa cái đầu.

“Tay đặt tự nhiên trên phím đàn, như vầy nè.” O đẹp nắm bàn tay A lười, đặt từng ngón đúng vị trí.

A lười từ từ bắt đầu nghiêm túc phối hợp với ngón tay của bà xã.

“Tiếp theo để em dạy anh nhận biết phím đàn.” O đẹp đặt tay lên, bắt đầu giảng giải từ sự khác biệt của phím trắng và đen, thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt nhìn dáng vẻ nhíu mày chăm chú lắng nghe của A lười.

Cảm thấy ông xã mình thật sự vừa đẹp trai vừa đáng yêu.

O đẹp nhất tâm nhị dụng, kết quả bị A lười bắt lấy đầu ngón tay góp ý: “Em đặt sai phím rồi, nốt này phải ở đây.”

“Ừa ừa!” O đẹp nhất thời đỏ mặt, cậu thường nghiêm túc chăm chú, rất ít khi mê trai như vậy.

A lười ngẩng đầu lên, có chút bất mãn nhìn cậu nói: “Em làm sao vậy, trông như đang nghĩ đến Alpha ấy.”

“Hả? Sao anh biết?”

A lười vừa nghe thấy liền đột nhiên đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Em?!”

“Anh kích động như vậy làm gì, ngoại trừ nghĩ đến anh, em còn có thể nghĩ đến ai nữa đâu?” O đẹp ngẩng đầu nhìn anh, ngại ngùng cười một chút.

“… Tốt nhất là em đừng lừa anh…” A lười trên mặt hung dữ nhưng trong lòng thỏa mãn.

O đẹp kéo A lười ngồi xuống, lại nắm lấy ngón tay anh, đặt từng ngón lên bàn phím, cảm nhận được tầm mắt của A lười trên người mình, O đẹp vẫn thấy ngượng ngùng.

A lười hỏi: “Em suy nghĩ về anh cái gì?”

“Em…” O đẹp nói sang chuyện khác, “Em đang nghĩ… Ngón tay của anh thật dài, hình như dài hơn tay em một đốt lận.”

“Đâu có dài quá như vậy.”

A lười nói xong bèn kéo lấy tay trái của O đẹp, dùng tay phải của mình dán vào lòng bàn tay của cậu, muốn so sánh thực tế cho cậu xem, hi vọng cậu đừng tự ti.

“Em xem, kỳ thực cũng gần bằng nhau, chỉ là dài hơn em một chút, bởi vì khung xương của anh lớn.”

Nhiệt độ lòng bàn tay của cả hai dính vào nhau, O đẹp nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn chăm chú, A lười bỗng nhiên để ý đến trên năm ngón tay trắng nõn của O đẹp đều trống trơn, không có gì cả.

Ngón tay A lười hơi lệch qua, cụp xuống, trong nháy mắt nắm lấy bàn tay của O đẹp.

O đẹp ngẩn người, cười tươi nói: “Quao, biết ghê nha.”

“Anh muốn cho em một sự kinh ngạc.” A lười nói.

“Hả? Đang yên đang lành, tại sao lại muốn cho em một kinh ngạc?”

“Em đừng quan tâm.”

“Vậy anh chuẩn bị làm cái gì đấy?”

“Anh nói rồi, em đừng quan tâm.” A lười lắc đầu một cái.

“Như vậy làm em rất lo đó, sợ anh cho em một kinh hãi.” O đẹp cười nói.

A lười hừ hừ, cũng không tiết lộ cái gì.

Ngày hôm sau, anh ra cửa biến mất rồi.

Sau khi bình tĩnh tìm một vòng trong phòng cùng dưới lầu, O đẹp thầm nghĩ: Quả nhiên là “Kinh ngạc”.

Tuy A lười đi ra ngoài mất tích rồi, nhưng cũng may anh đã cho O đẹp hai cách thức liên lạc.

O đẹp gọi cho thư ký của A lười.

Dưới sự giới thiệu của A lười, trước đây bọn họ đã từng liên hệ.

Vì vậy O đẹp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh ấy rời khỏi nhà ra ngoài rồi, có đi cùng với anh không?”

“Vâng, chúng tôi bây giờ đang ở bên ngoài.” Đầu kia là một giọng nam trầm tĩnh.

“Ở đâu?” O đẹp truy hỏi.

“… Cái này…”

“Anh cứ việc nói, không phải lúc trước anh ấy đã thông báo với anh rằng không thể che giấu bất cứ chuyện gì với tôi sao?”

“Vâng, chủ nhân và tôi đang ở khoáng sản tinh tư nhân tại tinh vực AF, ngài ấy nói chuẩn bị xuống biển, đích thân đi lấy Ngôi sao hải dương, à, cũng chính là một loại bảo thạch hi hữu, do chủ nhân tự mình đặt tên.”

“Tại sao các anh lại đi đến đó?”

“Bởi vì chủ nhân dự định chế tác một chiếc nhẫn.”

“…” O đẹp suy nghĩ trong lòng, có hơi cao hứng, lại có chút không quá xác định, nhưng nhiều hơn hết là lo lắng cho A lười.

Tựa như bé cưng nhà mình mỗi ngày chỉ biết nằm trên giường đợi người đút cho ăn, bỗng dưng lại nói muốn xuống biển đào quặng, bé mới “nhỏ” như thế, việc khó khăn cao như vậy, sao bé có thể làm được?

“A, cần phải đích thân đi xuống sao? Chuyện như vậy chẳng lẽ không thể để cho nhân viên chuyên nghiệp làm?” O đẹp lo lắng hỏi.

“Phu nhân yên tâm, chúng tôi đã dọn sạch mọi sinh vật dưới đáy biển. Chủ nhân cũng sẽ điều khiển người máy xuống biển.”

“Vậy anh ấy bây giờ đã xuống dưới đó chưa? Các anh có điều khiển camera theo dõi trực tiếp anh ấy không?”

“… Này thì, vẫn không có.” Thư ký có chút do dự nói.

O đẹp nhất thời càng thêm lo lắng: “Hoàn cảnh bên kia của các anh như thế nào? Mở video liên lạc đi.”

O đẹp gửi yêu cầu, đầu bên kia nhanh chóng chấp nhận.

Vách tường trong nhà là màn hình cảm ứng, nhất thời sáng lên.

Bên kia là ánh nắng chói chang, gió biển phất phơ.

Đập vào mắt là boong tàu chiến hạm tư nhân xa hoa rộng đến 100m2, hai hàng vệ sĩ áo đen cao to uy mãnh chắp tay đứng thẳng, giữa bọn họ là một Alpha đang nằm trên ghế, anh người cao chân dài, khuôn mặt xuất chúng, mặc áo thun cùng quần đùi đi biển, đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Gió biển ôn hòa thổi qua mái tóc anh, không chút lay động. Bởi vì hai ngày trước O đẹp mới vừa lại cạo ngắn cho anh.

O đẹp: “…”

Thư ký nói: “Chủ nhân nói đi đường mệt nhọc, trước khi làm việc phải nằm một chút.”

“Là nằm một chút đúng không? Trông anh ấy hình như đã ngủ rồi.” O đẹp có chút chẳng biết làm sao.

“Vâng… Đúng vậy, ngài ấy đã ngủ hai tiếng rồi.”

“…” O đẹp vuốt mặt một cái, lúc ngẩng đầu lên đã thu lại tâm tình, nói với thư ký, “Dựng cho anh ấy cây dù đi, lại đắp thêm cái mền mỏng, đừng để anh ấy phơi nắng bệnh, cũng đừng để bị gió thổi lạnh.”

“Vâng.”