A Lười

Chương 4

Kết quả O đẹp đi làm ngày đầu tiên trở về, trên người lại dính mùi của Alpha khác, vô cùng hỗn tạp.

Đây là loại mùi lơ lửng bao phủ quanh người O đẹp, về bản chất khác với mùi dấu hiệu chiếm hữu.

A lười nằm trên giường sô pha không nói chuyện, im lặng chơi game.

Ngay cả khi O đẹp gọi anh dậy ăn cơm, A lười cũng không lên tiếng.

“Làm sao vậy? Do hôm nay em về trễ nên anh dỗi à?”

A lười nói: “Trên người em có mùi của người khác.”

O đẹp giơ cổ tay lên ngửi một cái, dịu dàng nói: “Xin lỗi, em không ngửi thấy, có lẽ là do tác dụng của việc dùng thuốc ức chế với thuốc ngăn mùi, bây giờ em không nhạy với mùi của Alpha lắm.”

“…” A lười cũng dùng thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi, nhưng gen của anh khiến khứu giác quá phát triển, cho nên anh vẫn ngửi thấy được, chỉ là sẽ không bị ảnh hưởng hoặc bị dẫn dụ vào chu kỳ nhiệt.

O đẹp xin lỗi nói: “Ngày hôm nay quả thật liên hệ với rất nhiều Alpha, sau này khi nói chuyện với bọn họ, em sẽ cố gắng chú ý cách xa bọn họ hơn một chút.”

“…” A lười cảm thấy có chút áy náy, “Đây cũng không phải lỗi của em.”

“Vậy anh dậy ăn cơm được không nè? Ngày hôm nay em nấu món anh thích ăn đó, về sau em sẽ tan làm muộn hơn một tiếng so với lúc trước, anh có bị đói bụng không?”

“…”

O đẹp càng quan tâm, A lười càng thấy áy náy.

Anh ngồi dậy, nhận lấy cái chén trong tay O đẹp, tự dùng muỗng múc ăn.

Anh cuối đầu, im lặng đút từng muỗng vào trong miệng.

O đẹp ngồi ở một bên gắp thêm đồ ăn vào chén cho anh: “Anh ăn từ từ, là bị đói thật sao? Ngày mai em chuẩn bị trước đồ ăn cho anh đi.”

A lười đang đút cơm vào miệng, đột nhiên dừng lại.

O đẹp hỏi: “Làm sao vậy? Anh bị nghẹn hả?”

A lười nói: “Xin lỗi, có lẽ anh sẽ như vậy cả đời, anh bị trầm cảm nặng, anh không muốn trị.”

O đẹp sững sờ: “Em biết.”

A lười nói: “Anh không phải một người chồng hợp lệ, cũng không phải một Alpha đúng quy cách, anh không đánh dấu em, là muốn cho em một cơ hội để đổi ý. Bởi vì cho dù đánh dấu em, nhưng có thể không phải là do anh yêu em.”

O đẹp xoa lưng của A lười: “Anh xem, anh tốt như vậy, đánh dấu một Omega, còn sẽ để ý xem mình có yêu người đó hay không, đại đa số Alpha còn không làm được điều này.”

A lười: “Em không cần khen anh nữa.”

Anh đặt cái chén trong tay xuống, bước xuống giường sô pha, đứng trước mặt O đẹp, nhìn cậu từ trên cao, anh nói: “Kỳ thực anh cũng có thể đi đứng, cũng có thể ra ngoài, chỉ là khi thực hiện tất cả những chuyện này, anh luôn cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì cả, anh từng nói với em, anh chính là một chiếc tàu vũ trụ hỏng hóc không có động lực, không biết phải trôi dạt đến đâu trong không gian.”

A lười nói xong liền mở tung cửa đi ra khỏi nhà, ngay cả giày cũng không mang.

Tuy rằng O đẹp cũng nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng cậu tìm một vòng, cũng không tìm được A lười, lần thứ hai quành về trên lầu, cậu nhìn thấy A lười ở cầu thang dưới bóng đêm tối mờ.

O đẹp chảy mồ hôi đầy người, đi qua ngồi xuống cùng A lười trên cầu thang, nhẹ thở gấp nói: “Em xuống lầu tìm anh một vòng, không ngờ anh lại ngồi đây.”

“Ngốc.” A lười nhìn đôi bàn chân trần của mình, “Anh làm sao có khả năng đi xa được.”

“… Cũng phải.”

“Xin lỗi, đã làm em lo.” A lười nói, “Anh ra đây ngồi một chút, tâm trạng khá hơn nhiều.”

O đẹp nhìn cửa nhà, lại nhìn chỗ A lười ngồi, thực tế chỉ cách có khoảng sáu, bảy mét.

A lười nói: “Thật ra anh ở nhà mỗi ngày, có lúc cũng sẽ cảm thấy chán, nhưng lại chẳng muốn đi ra ngoài.”

O đẹp: “Sau này anh cảm thấy chán, có thể kêu em, em với anh xuống lầu đi một vòng nhé.”

A lười gật đầu, trên mặt không nhìn ra tâm trạng suy sụp bao nhiêu: “Bây giờ ra cũng đã ra rồi, anh muốn đi dạo thêm chút nữa.”

O đẹp rất kinh ngạc, cũng có chút cao hứng: “Thật sao? Để em về nhà lấy cho anh đôi giày.”

“Khỏi, anh không cần đi bộ.” A lười nắm tay O đẹp, sau đó đọc thầm một chuỗi mật mã khởi động, trong hành lang u ám bay ra một trái cầu kim loại có cánh.

A lười nói: “Đây là người máy K.K của anh, sau này mỗi ngày em đều cần phải xử lý thông tin về người máy, hôm nay anh dắt em đi điều khiển thử một chút.”

O đẹp thật sự giật mình, lại cảm động: “Em cũng có thể ngồi vào sao?”

“Có thể điều chỉnh thành chế độ buồng lái hai người.”

Nói xong, quả cầu kim loại đã hoàn thành biến hình ở ngoài sân, là một người máy cao to màu đen mạ vàng. A lười dắt cậu vào buồng lái, không gian chật chội, hai người một ngồi trước một ngồi sau, tựa như cưỡi ngựa.

A lười điều khiển người máy cất cánh bay lên phía trước, trong nháy mắt xuyên qua mây mù, thấy được tất cả nhà cao tầng chọc trời, núi non trùng điệp.

O đẹp phấn chấn vì cảm giác kích động mới mẻ này, giọng nói bình tĩnh của A lười truyền đến từ sau tai cậu: “Tuy anh bị chẩn đoán chính xác là mắc trầm cảm nặng, nhưng chính anh lại không cảm thấy bản thân mình không có sức để thực hiện bất kỳ chuyện gì, từ trước đến nay cũng không nghĩ đến việc tự sát.”

O đẹp quay đầu, nhìn anh.

A lười nói: “Bởi vì trên người anh còn có quyền lực của gia tộc, anh có năng lực lên tiếng vì nhiều người hơn, hi vọng sẽ có một ngày, tất cả Omega đều có cơ hội điều khiển người máy.”

Gia tộc của A lười là một trong năm gia tộc lớn khống chế đế quốc.

Thân phận của anh càng quan trọng hơn thân phận một trăm nghị viên, anh không chỉ là người có quyền thông qua, mà còn là người có quyền chế định. Hệ thống quân đội chính trị đều có người thuộc phe của gia tộc anh, anh lên tiếng vì tầng lớp bần dân, tranh thủ quyền lợi cho cộng đồng Omega.

Trong tay anh có những cây thương sắt bén, ví dụ như đại thần nội các, hoặc là quan lớn quân đội.

Anh là gốc rễ dưới cây đại thụ, có thể không cần thấy ánh mặt trời, chỉ cần cung cấp quyền lực cho cành lá bên trên, thành chiếc khiên bảo vệ bọn họ.

Những điều đó đều là sứ mệnh của gia tộc, A lười thực hiện vẫn xem như thuận buồm xuôi gió.

Người máy cuối cùng lơ lửng bên trên một tòa lâu đài.

Diện tích của lâu đài rất lớn, nguy nga cao vυ't, lưng dựa vào dãy núi tuyết bao quanh, mặt đối diện bình nguyên xanh ngát.

Lâu đài về đêm, rất nhiều cửa sổ vẫn sáng đèn.

A lười đỡ O đẹp bước xuống người máy, rồi lại ra lệnh cho người máy biến thành một chiếc xe lăn để anh ngồi lên.

O đẹp: “…”

A lười thản nhiên: “Trong nhà rất rộng, anh lười đi, em muốn ngồi lên trên đùi anh không?”

“Không cần.” O đẹp vội từ chối.

Xe lăn chở A lười cùng O đẹp đi vào tòa kiến trúc này.

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, gọn gàng sạch sẽ.

Như thể vẫn luôn có người sống tại đây.

Có một Omega đi xuống từ trên cầu thang, nhìn thấy A lười, thân thiết gọi tên anh, còn nói: “Hôm nay em về hơi trễ đấy nhé, có phải lại ra ngoài đi chơi với các bạn không?”

“Em không có.” A lười trả lời.

O đẹp kinh ngạc nhìn đối phương đi xuống lầu, hỏi A lười: “Anh ấy là anh trai anh sao?”

“Đúng, đừng sợ, đây chỉ là hình ảnh giả lập.”

Vì để phân biệt với người thật, dựa theo yêu cầu sản xuất, hình ảnh giả lập thông thường sẽ có thêm viền huỳnh quang. Nhưng ảnh giả lập này lại hoàn toàn chân thật đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng không thấy có gì khác nhau.

A lười nói: “Đây là nhà cũ của anh, có trí tuệ nhân tạo khống chế tất cả thiết bị, bao gồm hình ảnh giả lập người nhà anh, đều do nó mô phỏng đóng vai. Trên lầu còn có bố mẹ anh, em đồng ý gặp họ không?”

“…” O đẹp, “Nếu như anh mong muốn, em đồng ý.”

A lười dắt O đẹp đi thang máy lên lầu hai, rồi đến thư phòng gặp bố mẹ.

Bố mẹ anh thân thiết hiền hòa, cảm tình của hai vợ chồng cũng rất tốt.

A lười để xe lăn chở anh đi ra ngoài, O đẹp đi bên cạnh anh, trên hành lang thật dài, A lười nói: “Trí tuệ nhân tạo phân tích dữ liệu sinh hoạt ở nhà của bố mẹ và anh của anh, sau đó mô phỏng ra ảnh giả lập giống với họ nhất.”

Anh nói với không khí: “Cảm ơn ngươi, A.G.”

Trí tuệ nhân tạo vang lên âm thanh lạnh lẽo: “Không có gì, cậu chủ nhỏ của tôi.”

“Ngươi tắt bọn họ đi.”

“Đã nhận được lệnh.”

Lúc xuống lầu, không còn bóng dáng của “Anh trai” nữa.

A lười ngồi trên xe lăn, dẫn O đẹp tham quan trong nhà.

Anh nói, anh là một đứa bé được lớn lên trong tình thương, bố mẹ và anh trai đều hết sức yêu anh. Trước mười bảy tuổi, anh có lẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.

Gia thế hiển hách, bộ gen ưu tú, cha mẹ ân ái, gia đình hòa thuận.

Còn có người nào hạnh phúc hơn anh sao?

Đáng tiếc.

“Vì muốn chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho anh, bọn họ bớt thời gian từ lịch trình công tác quay trở về, lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn.”

“Nếu như sự cố này là do người khác thực hiện, anh còn có thể lấy danh nghĩa báo thù cho bọn họ làm động lực, tiếp tục trở thành một người “lợi hại”.”

“Nhưng tất cả lại chỉ là một tai nạn, hoàn toàn ngoài ý muốn. Coi như muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân mình tại sao lại sinh nhật vào lúc đó, nếu như khi ấy bọn họ không cần trở về là tốt rồi.”

O đẹp đau lòng không dứt, nắm chặt lấy tay của A lười: “Đây thật sự không phải lỗi của anh.”

“Anh biết.” A lười nói, “Hết thảy không có cách nào giải thích, bọn họ là vì thương yêu anh nên mới trở về, chẳng lẽ anh lại còn có thể trách cứ tình yêu của bọn họ dành cho mình sao?”

Chính là bởi vì tình thương giữa người nhà với nhau quá sâu nặng, anh bị bỏ lại lẻ loi một mình mới thấy đau như cắt.

Hiện tại cũng có rất nhiều kỹ thuật giúp anh bước ra khỏi nỗi đau, “Phẫu thuận chỉnh sửa ý thức” mà chuyên gia đề nghị có thể giảm bớt tình yêu của anh dành cho gia đình, như vậy việc mất đi người thân đối với anh sẽ là một chuyện thật bình thường.

Nhưng A lười tựa như là vì trừng phạt chính mình.

Anh tình nguyện chịu đựng đau xót vô tận, cũng không lựa chọn các phương pháp trị liệu đa dạng kia.

“Ký ức là vật dẫn của tình yêu.” A lười nói.