Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 46

Vốn dĩ con gái mang thai, làm mẹ làm chị tới thăm là chuyện bình thường, dù sao con gái đi làm dâu nhà người khác, mẹ ruột đương nhiên phải lo cô sống ở đó có tốt không, dù gì cũng phải tận mắt gặp mặt nhìn thấy thì mới an tâm.

Bây giờ mẹ Đường có thể an tâm rồi, thực sự rất an tâm, an tâm tới mức nhịn không nổi mà nghi ngờ có khi thím Đường mới là mẹ ruột của cô, cảnh tượng này, điệu bộ này, rõ ràng là mẹ ruột không thể nghi ngờ được rồi.

Sau khi rời khỏi phố huyện, bà ấy và chị cả Đường vẫn như đang ở trên mây vậy, mãi đến khi về tới nhà, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh. Đến khi khó khăn lắm mới tiếp nhận được chuyện này, hai người bọn họ không nhịn được mà liền cùng với chị em dâu nói về chuyện này.

“Mẹ chồng con gái ba của tôi, đúng là người tốt, đối xử với Hồng Mân rất tốt, cũng may trời thương người ngốc, mới đầu con lo con bé tính tình mềm mỏng nhu mỳ đó sẽ bị nhà chồng bắt nạt, không ngờ con bé lại có phúc như vậy, được bà mẹ chồng đó còn tốt hơn cả mẹ ruột như tôi.”

“Số mệnh của em ba tôi thì khỏi phải nói luôn rồi, ai cũng nói khác máu thì sẽ tanh lòng, có ai ngờ được cuộc sống của em ấy ở nhà mẹ chồng sẽ như vậy đâu? Tôi thì tôi chưa thấy chồng em ấy đối xử với em ấy như thế nào, nhưng có bà mẹ chồng như vậy, cuộc sống làm sao mà tệ được? Em rể tôi chỉ là hơi kiệm lời một chút, nhưng tính tình chắc chắn rất tốt.”

......

Vào đầu thời kỳ mang thai, Đường Hồng Mân ngoại trừ không thích ăn thịt như lúc trước nữa, thì cũng không có phản ứng đặc biệt nào, cũng buồn ngủ như bình thường chứ không thay đổi quá nhiều, dù gì mỗi sáng tám rưỡi thức dậy cũng chưa muộn.

Tới giữa thời kỳ mang thai, những thay đổi khác cũng từ từ xuất hiện, người thì không bị sao hết, chỉ là đột nhiên lại thích ăn cay.

Bọn họ ở đây, người thích ăn cay thực ra không hề ít, nhưng trường hợp của cô có chút đặc biệt, ngày trước thường không thấy cô thích ăn cay, mang thai xong lại hết lần này tới lần khác muốn ăn đồ cay, thấy thím Đường chăm sóc cẩn thận cho cô, mấy tháng sau còn hay chạy đi mua đồ cay, liền có không ít người nhịn không được mà nói lời châm chọc.

Có con trai thì thích ăn chua, có con gái thì ăn cay, chưa có khoa học nào chứng minh được điều này nhưng người tin thì vô số kể, vừa nghe được Đường Hồng Mân thích ăn cay, mẹ Lý Đán liền vui sướиɠ mà đổi một bịch ớt lấy nửa cân đậu phộng.

“Chị Đường à, không phải tôi nói chị rồi sao, chị đối với con dâu quá tốt rồi, lúc trước chưa biết là con trai hay con gái thì còn được, giờ biết là mang thai con gái rồi, sao còn phải đối tốt như vậy làm gì? Sinh xong rồi sinh thêm đứa nữa mới được.”

Thím Đường chăm chú mà nhìn bịch ớt khô, còn cẩn thận lấy một ít cho lên miệng nếm thử, lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn. Nghe mẹ Lý Đán nói vậy, nét cười trên mặt đột nhiên biến mất, trong lòng thầm nghĩ, ăn cay cũng tốt, người khác nghĩ gì kệ người ta. Nhưng vừa đổi đồ với người ta xong, bà cũng không muốn cứ thể mà nổi giận ngay, liền cười lên nhìn về phía đó nói: “Sinh con gái cũng tốt mà, có thể làm việc chăm chỉ như Lý Đào nhà cô...”

Mẹ Lý Đán chưa đợi bà nói xong, mặt lập tức đen lại quay đầu mà đi, mãi đến khi ra đến cửa, mới quay đầu lại nói một câu: “Vậy tôi cũng chúc chị Đường được như ý nguyện, cuối năm có được cô cháu gái trắng mập mạp xinh xắn!”

“Mong được may mắn như cô, cảm ơn nhá!” bà cười đến xán lạn mặt mày, đi tới luôn trước cửa để cảm ơn , khiến mẹ Lý Đán nổi giận đùng đùng quay về nhà.

Đường Hồng Mân vừa đi ra từ trong phòng vẻ mặt mơ màng, cô ở trong phòng cũng nghe được phân nửa, chỉ là chưa nghe được câu cuối của bà ta thôi, chỉ nghe thấy mẹ chồng mình nhắc tới Lý Đào.

Lý Đào à...

Đúng là một cô gái kỳ lạ, chưa nói hành động của cô ta có đúng hay không, dù sao mẹ cô ta cũng hận cô ta đến tận sương tủy, cứ hễ nhắc tới cô ta là mẹ cô ta lại gọi cô ta là con sói mắt trắng không được dạy dỗ nên người, trong mắt chỉ có nhà mẹ chồng chứ không có nhà mẹ đẻ. Chọc giận đến mẹ mình như vậy, chính xác thì khó mà làm hòa được.

“Sao con đã ra ngoài rồi? Nghe thấy mấy lời vừa nãy sao?” Thím Đường đóng cửa lại, trước tiên cất bịch ớt khô vào trong tủ bếp, sau đó mới nói với cô: “Nhiều chuyện ở trước mặt, muốn nói cái gì chúng ta không quản được. Hơn nữa, sinh con gái thì làm sao? Nếu năm đó mẹ sinh được một cô con gái, cũng không cần gây sức ép với nhà họ Hứa kia lâu như vậy, con gái cũng tài giỏi kém gì con trai đâu, ít nhất cũng không cần lo không cưới được vợ về cho con trai.”