Người già thì không quan tâm nhưng các chú bác thì lại bối rối vô cùng. Đều là con cháu trong nhà, trước kia người gặp chuyện là ông Hứa, nếu đổi lại là bọn họ thì sao? Kết quả ước chừng cũng không khác vậy là bao.
Ông bà nội nhà họ Hứa không ngờ rằng, chỉ một việc nhỏ như vậy mà khiến cuộc sống tuổi già của họ sẽ sinh ra vô vàn những tai họa về sau.
Không nhắc tới nhà họ Hứa nữa, nhà họ Đường ở đội sản xuất thứ ba của công xã Hưng An, sau khi cày bừa vụ xuân xong, me của Đường Hồng Mân liền tính toán đến việc đi tới phố huyện để thăm con gái thứ ba. Vốn dĩ bà ấy định đi tìm con gái thứ hai ở cùng công xã, chợt nhớ ra con gái thứ hai của bà cũng mang thai rồi, thậm chí còn mang thai sớm hơn con gái thứ ba, bởi vậy lúc ấy bà liền thay đổi ý định, nhờ con gái cả nhắn nhủ hộ, vừa mới vào hạ, hai mẹ con liền cầm giỏ trứng gà đi vào phố huyện.
Nhà mẹ chồng Đường Hồng Mân rất dễ tìm, đừng nói là lúc trước đã từng tới một lần rồi, cho dù quên mất cách tới thì chỉ cần tìm một người làm trong nhà máy cơ giới, đảm bảo không ai là không biết nhà thím Đường.
Hôm đó thím Đường vừa định ra ngoài, bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi bà, giọng rất quen, quen đến mức bà không cần nhìn kỹ đã mở cửa ra nói: “Cô Châu vội vàng quá rồi đó, chị vẫn chưa muộn...ồ?”
Ngoài cửa, ngoại trừ cô Châu ngày thường rất thân thiết với thím Đường ra lại còn có hai người khác.
“Ôi chao, chị Đường đây có phải thông gia của chị không? Em vừa xuống lầu đã gặp rồi nên mau chóng dẫn bọn họ lên đây. Còn chuyện kia, hôm nay chị có ra ngoài mua rau không? Nếu không đi thì cứ nói với em, em giúp chị mua một ít về cho.”
Bà lúc đầu có chút hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói: “Hóa ra là bà thông gia với chị cả của Hồng Mân đó à, mau vào đây, mau vào đây...Làm phiền cô Châu quá rồi, cô đi thấy có mớ rau nào tươi ngon thì cứ mua về giúp chị, rồi chị đưa lại tiền cho.”
“Đều là hàng xóm lâu năm với nhau mà, chị cũng không cần khách sáo quá.” Cô Châu cũng không ở lại lâu, thuận miệng nói hai câu xong rồi xoay người xách rổ ra cửa hành lang.
Lúc này bà cũng đã nghênh đón hai người nhà thông gia đi vào rồi, kêu bọn họ ngồi xuống, sau đó đi vào phòng rót nước còn đặc biệt cho thêm vào một thìa đường.
Hai mẹ con nhà bà Đường có chút hơi khách sáo, tuy không phải lần đầu hai bên gặp mặt lẫn nhau nhưng cũng chưa thân quen gì, đi tới nhà trong phố huyện làm khách như vậy khiến bọn họ có chút rụt rè.
Thím Đường bưng ra hai cốc nước đường cho bọn họ uống, bà Đường vội đưa mắt ra hiệu cho con gái cả, tỏ ý kêu cô ấy nói đi.
Thực ra chị cả của Đường Hồng Mân cũng chẳng tự nhiên hơn mẹ là bao, cả đời ở dưới thôn quê ruộng đồng, đến phố huyện cũng chỉ mới tới lần này là lần thứ hai. Nhưng vì cô ấy cũng khá mạnh mẽ nên cũng không hề lúng túng trước mặt mẹ chồng của em gái mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Thím à, em ba của cháu...”
“Con bé vẫn đang ngủ trong phòng.” Thím Đường cười lên, ôn tồn mà giảng giải: “Hồng Mân không phải đang mang thai sao? Không còn giống như bình thường nữa, bây giờ lúc nào cũng mệt rã rời. Tôi thấy xuân mệt hè mỏi là chuyện hết sức bình thường, vậy nên cho con bé đi ngủ rồi. Nhưng không sao, theo tính toán thì khoảng một tiếng nữa là con bé sẽ dậy thôi.”
Mẹ Đường, chị cả Đường:....
Xuân mệt hè mỏi xong là lại đến thu ngủ đông say, theo logic này thì không phải cả năm chỉ dành để ngủ thôi sao? Nhớ lại vụ cày bừa mùa xuân vừa rồi, chị hai nhà họ Đường tận ba năm mới mang thai cũng phải bận đến chóng mặc dù còn mang thai sớm hơn cả Đường Hồng Mân, thậm chí sau khi làm việc xong còn bị ốm một trận, hai mẹ con bà Đường cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thấy thím Đường vừa xấu hổ vừa cố gắng giải thích cho Hồng Mân, mẹ Đường có cảm giác như thể đây mới là mẹ ruột của cô vậy, còn bản thân bà ấy thì giống mẹ chồng hơn.
Còn có chị cả đang cố gắng tìm từ thay em gái nói: “Chuyện này...thím à, em ba của cháu còn nhỏ tuổi...”
“Đúng đúng, con bé vẫn còn nhỏ, so với Học Quân hình như nhỏ hơn tận tám tuổi mà, nếu vậy khi kháng chiến đánh xong rồi, không phải vẫn còn rất nhỏ sao? Tuổi còn nhỏ như vậy đã phải mang thai, may mà con bé cũng không gặp vấn đề gì, nếu không tôi sẽ đau lòng chết mất? Tôi giờ chỉ mong con bé tĩnh dưỡng cho tốt, con bé muốn ăn cái gì, tôi cũng sẽ đi làm cho nó ăn.”
Bà cứ nhắc tới con dâu là không ngừng được, kéo tay chị cả, vừa nói liên tục, vừa chú ý nhỏ giọng, sợ sẽ làm con dâu trong phòng tỉnh giấc: “Hôm qua tôi dẫn con bé đi bệnh viện, bác sĩ nói phôi thai trong bụng con bé rất khỏe mạnh, tới mùa đông là sẽ sinh, thời tiết có hơi lạnh một chút, nhưng sẽ có lợi với người lớn hơn, một tháng không tắm cũng sẽ không sao hết, hơn nữa tới lúc đó, đồ cung ứng sẽ được nhiều, không lo không có gì ăn.”