Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 21

“Tại mẹ, tại mẹ quên không nhắc nhở... “ Thím Đường thực ra cũng không để ý, cửa hàng thực phẩm không giống như đi mua thịt, cuối năm cung ứng tăng cao, hơn phân nửa vẫn có thể mua được: “Không sao, ăn cơm trước đã, ngày mai đi sớm một chút.”

Cơm tối vẫn như mọi bữa, là món thịt kho trước đó vài ngày, đã sớm được chia xong rồi, có điều vào mấy ngày mùa đông này, về tới nhà có thể được ăn đồ ăn nóng hổi đã hạnh phúc lắm rồi.

Một nhà ba người ngồi vây quanh bàn ăn, thi thoảng sẽ nói với nhau vài câu, toát ra vẻ ấm áp lạ thường. Nhất là thím Đường, bà ấy cười đến híp cả mắt, hết nhìn con trai rồi lại nhìn con dâu, cũng không ăn đĩa dưa cải xào mới mà để dành cho hai vợ chồng, đôi đũa chuyển hướng sang gắp một miếng dưa muối.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Đường Hồng Mân cũng nói ra chuyện cùng nhau đi xem phim. Ngạc nhiên là thím Đường lại không tỏ ra vui vẻ hào hứng gì, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn con trai, thì thầm nói: “Đúng là không hiểu biết chút nào, có ai xem phim mà lại dẫn mẹ già đi cùng cơ chứ?”

Hứa Học Quân đang mải ăn cơm, hoàn toàn không nhận ra mẹ đang khinh thường mình. Nhưng Đường Hồng Mân lại lén cười mấy tiếng, khuyên giải nói: “Mẹ cũng cùng đi đi, khó khăn lắm mới chiếu được bộ phim như vậy.”

“Đi! Chúng ta ăn mau lên, tới muộn là mất vị trí đẹp đó.”

Vội vàng ăn cơm cho xong, thím Đường ở nhà vốn hay mặc quần áo cũ, trước khi đi đã vào phòng thay một bộ quần áo khác.

Đi tới phía trước hành lang, thím Đường còn lớn giọng kêu lên một tiếng: “Tối nay rạp chiếu phim chiếu “Đội du kích đồng bằng”, hàng xóm láng giềng nhanh chân lên!” Nói xong, bà cũng chẳng quan tâm nữa, kéo Đường Hồng Mân đi phía trước, Hứa Học Quân cầm ba cái ghế nhỏ, bộ dáng dở khóc dở cười đi phía sau.

Thật không ngờ, chỉ một tiếng rống này mà gây ra cả một phen phân tranh.

Nhưng lúc này, một nhà ba người của thím Đường chỉ quan tâm tới việc đi tới rạp chiếu phim, vì lúc đi vẫn còn sớm nên bên trong vẫn chưa có quá nhiều người, hóa ra bọn họ cũng giành được chỗ tốt rồi.

Qua một lúc, dòng người vội vã đi tới xem phim càng lúc càng đông, lúc này mới nhận ra bình thường thím Đường quen được nhiều người biết bao nhiều, có vô số người đi tới chào hỏi với bà.

Ồn ào một hồi, rạp bắt đầu chiếu phim.

Cho dù là phim cũ, nhưng nhìn số người ở trong rạp, có thể thấy người đi xem phim này không hề ít, nhưng dù có như vậy, vẫn có người chắc đã xem qua rồi, thi thoảng lại có ai đó nhớ lại lời thoại, ở phía dưới nhỏ tiếng mà học theo, còn nhỏ tiếng lầm bầm hát bài hát đệm.

Dẫu sao thì tất cả mọi người đều xem đến vô cùng nghiêm túc, cho dù là trẻ con, cũng ngửa đầu không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cũng chẳng biết xem có hiểu gì không.

Phim cũ cũng không quá dài, đại khái là hơn nửa tiếng là phim đã chiếu xong rồi. Hôm nay cũng chỉ chiếu đến đó, nhiều người đứng ở đại sảnh chiếu phim cùng với bạn bè người thân, hàng xóm láng giềng tán gẫu về nội dung phim, luyến tiếc không muốn rời đi.

Đường Hồng Mân vẫn kéo theo mẹ chồng cùng đi như vậy, Hứa Học Quân vẫn cầm theo ghế nhỏ như cũ. Thực ra, mẹ chồng sớm đã hiểu ý của cô rồi, xem phim là cơ hội cực tốt để bồi dưỡng tình cảm. Nhưng trên thực tế, người ở rạp chiếu phim lại quá đông, người chen chúc nhau, trên màn hình lớn vang lên tiếng pháo ầm ầm ầm, thực lòng thì đúng là bầu không khí không đáng mong đợi chút nào.

Đang mải suy nghĩ, thân hình Đường Hồng Mân bỗng nghiêng sang một bên, bị một đứa trẻ bảy tám tuổi đυ.ng phải. Bản thân cô thì không sao, nhưng đứa trẻ kia sau khi đυ.ng phải cô thì ngã phịch xuống, cái mông chạm vào nền đất rắn.

Lúc này phim cũng chiếu xong rồi, đèn bên trong rạp bắt đầu chiếu sáng, Đường Hồng Mân không nhận ra đứa trẻ đó, nhưng thím Đường lại biết rõ: “Lý Đán, cháu làm gì ở đây thế? Cha mẹ với chị gái cháu đâu?”

Lý Đán thở hồng hộc từ mặt đất đứng lên, còn đưa tay ra phủi phủi cái mông vừa ngã xuống đất, hướng về phía thím Đường mà nhe răng: “Ai cần thím lo! Cháu tự về được!”