Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 7

Nhìn nhìn những lễ vật trên đỉnh đầu mình, thím Đường cảm thấy vẫn chưa đủ. Nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng bà cắn chặt răng, lấy đồ hộp trái cây trân quý mà bà vẫn luyến tiếc ăn đem ra.

Đừng xem thường đồ hộp trái cây này, thứ này tuyệt đối là lễ vật cực kỳ quý trọng. Nếu lấy ra đi tặng lễ cùng thu lễ cũng cảm thấy rất có thể diện, đó là còn chưa nói tới loại đồ hộp bà lấy ra tặng chính là đồ hộp sơn tra, quý hiếm nhất trong số các loại đồ hộp.

Sau khi hai vợ chồng son kia ra khỏi phòng, thím Đường đã chuẩn bị xong những lễ vật mang đi lại mặt ngày mai.

Kỳ thật, trong loại tình huống này, nếu có thể mang đi thuốc lá và rượu càng có thể diện hơn, đáng tiếc Hứa Học Quân cũng không hút thuốc, uống rượu. Thực sự ra trong nhà máy cũng ngẫu nhiên có phát phiếu thuốc lá và rượu, nhưng những phiếu này đều bị mấy người nghiện rượu, nghiện thuốc lá chia nhau cả rồi, làm gì còn tới lượt.

Đã chuẩn bị xong lễ vật, Thím Đường còn có chuyện muốn dặn dò.

“Hồng Mân ơi, mẹ nói thật, mẹ chẳng buốn nói với Học Quân, bởi vì nói với nó cũng vô dụng. Nói xong nó gật đầu vâng dạ ngoan lắm, nhưng quay đầu lại hỏi nó lại ngơ ngác chẳng nhớ nổi điều gì, uống phí là một thằng đàn ông. Cho nên mẹ nó với con, những thứ này là mẹ đã chuẩn bị cho hai đứa mang về nhà mẹ đẻ hồi con lại mặt. Lúc trước vì bày tiệc rượu nên có hơi tốn kém một chút, tháng này cửa hàng thịt lại không mở cửa. Dựa theo lẽ bình thường, nói như thế nào mẹ cũng phải bảo con mang một miếng thịt trở về, nhưng dưới loại tình huống này chắc không thực hiện được. Đành vậy, trước mẹ cứ chuẩn bị những thứ này cho hai đứa, chờ tới mùng hai tết, mẹ sẽ tìm cách kiếm được vài phiếu rồi bổ sung cho đủ sau.”

Thím Đường nhớ mang máng ông thông gia nhà mình có hút thuốc. Hầu như ở nông thôn, nhà nào nhà nấy đều có khói thuốc, ngay cả rượu cũng vậy, người cứ có chút tuổi đều thích uống rượu. Giống hệt mấy anh em nhà bà ở bên đằng ngoại, ánh mắt bọn họ khi thấy rượu, cứ gọi là sáng trưng lên, nói một câu không ngoa, nhưng mắt bọn họ có khi còn sáng hơn bóng đèn trên trần chứ chẳng chơi.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, người nhà mẹ đẻ con ra sao mẹ cũng biết rồi, họ không quan trọng những lễ tiết thế này đâu.” Đường Hồng Mân cũng muốn lễ vật lại mặt gọn gàng ngăn nắp một chút, cho dù bản thân cô không để ý đến, nhưng cũng phải lưu ý tới cảm thụ của người nhà mình một chút.

Người thành phố nói người nhà quê thuần phác, kỳ thật ở nông thôn thì thị phi càng nhiều. Nhà ai có điều kiện, con cái nhà ai có tiền đồ, đó đều là những chủ đề mà ba cô sáu bà luôn luôn lải nhải suốt ngày.

Lại bởi vì sau khi mẹ Đường Hồng Mân vào cửa, bà đã sinh ra ba con gái. Cho nên những năm đầu, cuộc sống của bà cũng không khác gì ngâm mình trong nước đắng sống qua ngày. Cho tới khi hai đứa em trai nhà cô sinh ra, những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài mới dần thưa thớt đi, ông bà cô cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.

Đương nhiên, những lời này không cần thiết phải nói với mẹ chồng. Có điều Đường Hồng Mân suy đoán, với sự khôn khéo của mẹ chồng cô, sợ rằng trước khi cưới cô về nhà, bà ấy đã thăm dò kỹ càng hết thảy mọi thứ rồi.

……

Trong khi đó, ở đầu bên kia.

Lại nói tới đại đội thứ ba của công xã Hưng An, ba Đường mẹ Đường đã sớm trông mòn con mắt. Đặc biệt là mẹ Đường, tuy rằng bà ấy hơi có chút thiên vị hai đứa con trai sinh sau, nhưng vẫn rất yêu thương ba con gái nhà mình. Đặc biệt sau khi sinh ra Đường Hồng Mân, rốt cuộc bà ấy cũng sinh được con trai, cho nên bà có cảm giác hai đứa bé trai này là do Đường Hồng Mân mang đến cho mình.

Tới ngày con rể và con gái về lại mặt, từ sáng sớm mẹ Đường đã tống cổ hai nhóc con trong nhà tới chờ ở cây đại thụ ngoài thôn, còn dặn dò chúng thật cẩn thận: “Đừng có chạy đi chơi, chỉ cần thấy bóng dáng chị ba là lập tức về nhà báo tin cho mẹ ngay, hai đứa nghe được không? Nếu làm hỏng chuyện, coi chừng mẹ bảo ba đánh cho hai đứa một trận nên thân đấy!”