Chương 51: Thần bí
Lần tiệc hội này là nhà họ Triệu tổ chức, phần lớn những nhân vật nổi tiếng trong thương trường đều có mặt ở đây, bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, Kiều Tây trong chiếc váy dài xanh lấp lánh, toàn thân cao thấp đều được trang điểm tinh tế, đi theo Kiều Kiến Lương tham gia.
Những người trong buổi tiệc này phần lớn Kiều Tây đều không biết, như trước đây cô chắc chắn sẽ khinh thường giao thiệp với những người này, chỉ có lần này là ngoại lệ, đi theo Kiều Kiến Lương xã giao khắp nơi, hòa cùng vẻ giả tạo với những người được gọi là doanh nhân thành đạt này.
Đại diện nhà họ Chu là Chu Quần và Chu Mỹ Hà, vì chuyện lúc trước, Chu Quần tương đối lạnh nhạt với Kiều Kiến Lương, dường như khi chạm mặt chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đi, nhưng Chu Mỹ Hà lại gọi Kiều Kiến Lương một tiếng, nhưng lại cố ý bỏ qua Kiều Tây. Kiều Tây cũng không muốn để ý đến bà ta, kéo Kiều Kiến Lương tiếp tục đi giao lưu trong đám đông, bắt chuyện với những người khác.
Triệu Thập Hoan là chủ nhà, ở nơi khác đón khách, khi phát hiện Kiều Tây cũng đến còn hơi kinh ngạc, tìm cơ hội đi đến, khi đến gần thì chào Kiều Kiến Lương trước, sau đó lại chào những người xung quanh, cuối cùng mới đến Kiều Tây, mỉm cười nói: "Kiều Kiều."
Kiều Tây cũng cười cười: "Chị Hoan."
Hôm nay Triệu Thập Hoan vẫn là một thân tây trang, tóc được buộc gọn gàng, trông đơn giản mà giỏi giang, dù cho đi đến đâu đều có một đống người vây quanh, cô vừa bình tĩnh ứng đối với những người này, vừa cúi đầu nói chuyện với Kiều Tây, cũng tiện tay lấy một ly cocktail cho Kiều Tây.
Tửu lượng của Kiều Tây không tốt, cô cũng không thật sự muốn uống, nhưng cũng không thể không nhận, cuối cùng nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
Kiều Kiến Lương thấy dường như hai người ở cùng nhau cũng không có gì, cho rằng hai người có quan hệ tốt giống như khi còn nhỏ, nên trong lúc đó cũng nói vào mấy câu, những người bên cạnh cũng thường thường nể mặt mà phụ họa theo, nói mấy câu khen ngợi. Kiều Tây đều nhất nhất ứng phó hết thảy, Triệu Thập Hoan cũng không hỗ trợ, cho rằng như vậy mới là tốt cho cô, dù sao trò chuyện có thể giúp quen biết lẫn nhau, xem như là đang kết bạn.
Thể diện của chủ tiệc rất lớn, Triệu Thập Hoan vừa đến, không ít người cũng đi đến đây, vì thế mà Kiều Tây cũng bị lôi kéo làm quen, làm Kiều Kiến Lương phấn khỏi đến ánh mắt đều đầy ý cười không dứt, vui vẻ vừa nói chuyện vừa giới thiệu với những người khác, hơn phân nửa thời gian Kiều Tây đều đang mời rượu, nói chuyện, đôi khi còn phải bắt tay và thêm nhiều thứ khác, giao thiệp xã giao thực sự rất mệt mỏi, mang giày cao gót đứng lâu làm lòng bàn chân đều đau nhức, khi mặc lễ phục thì lúc nào cũng phải chú ý đến dáng vẻ cử chỉ, thắt lưng đều bị căng cứng.
Triệu Thập Hoan khéo léo, đối nhân xử thế đều có thể ứng đối đến xảo diệu, không chỗ nào mà không thỏa đáng, khi đang nói chuyện với người bên cạnh cuối cùng chú ý đến dáng đứng của Kiều Tây có chút cứng ngắc, lập tức đến gần hỏi nhỏ: "Mệt lắm hả? Cần nghỉ ngơi chút không, có thể đến phòng trên lầu ngồi một lát."
"Không sao." Kiều Tây không quen dựa gần vào người khác như vậy, đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng khi nhích ra xa một chút, một nhân viên phục vụ từ đối diện đi đến thiếu chút nữa đυ.ng vào Kiều Tây, cũng may Triệu Thập Hoan kéo người ra.
Kỳ thực Kiều Tây cũng thấy được, vốn định tự mình tránh ra, chỉ là động tác của cô không nhanh đến thế, chờ khi đứng vững lại đã ở trong vòng tay Triệu Thập Hoan, mà tay đối phương cũng vừa lúc đặt trên eo cô.
Hồi nhỏ cũng không phải chưa từng ôm như vậy, thậm chí khi trên xe không đủ chỗ ngồi còn ngồi hẳn trên đùi người ta, mà bây giờ không hiểu sao, Kiều Tây theo bản năng muốn tránh ra, không muốn quá thân mật như vậy, nhưng động tác lại không nhanh bằng, Triệu Thập Hoan đã buông ra trước, tiến thoái có độ, thức thời giữ một khoảng cách, không đến mức làm người ta phản cảm. Cảm giác khác thường trong lòng Kiều Tây cũng vì thế này mà được ép xuống, ngược lại cảm thấy phản ứng của bản thân hơi quá mức.
Nhân viên phục vụ kia cũng lập tức hoảng hốt, vội vàng xin lỗi.
"Không có việc gì, cậu đi làm việc trước đi." Triệu Thập Hoan nhẹ nhàng nói, còn nhân tiện đó mà săn sóc cúi người phủi thẳng làn váy cho Kiều Tây, trong lúc phủi còn rất nhẹ nhàng tự nhiên, không làm người khác hay Kiều Tây cảm thấy mất tự nhiên.
Trong lòng Kiều Tây có một cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là quái dị ở đâu, Triệu Thập Hoan tinh tế, chu đáo, trong khi Kiều Tây đang suy nghĩ, bỗng nhiên nói nhỏ: "Đêm nay rất đẹp, bộ váy này đặc biệt hợp với dáng em."
Còn chưa nghĩ rõ nguyên do, lực chú ý của Kiều Tây lại bị dẫn đi, thình lình được khen một câu, thế nhưng lại không biết nên đáp lại thế nào, môi đỏ khẽ mở, trả lời cứng ngắc: "Mới đặt may hồi giữa năm, mấy hôm trước mới nhận được, béo lên, mặc cũng không vừa người lắm."
Phần dưới váy xòe rộng, nhưng phía trên bó sát người, tôn lên những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, đơn giản nhưng không mất phần trang nhã, đầy thành thục và quyến rũ, tỉ lệ dáng người của Kiều Tây rất chuẩn, vòng ngực đầy đặn vòng eo gầy nhỏ, da trắng chân dài, dáng người chuẩn như móc treo đồ*. Bình thường cô quen vẻ tản mạn, không thường trang điểm sửa soạn cho bản thân, bây giờ chỉ trang điểm một chút, trông rất hấp dẫn, vừa rồi mới bước vào cửa, ánh mắt của một số người ở đây chưa từng dời khỏi cô, nhưng một chút cô cũng không quan tâm, không chỉ không phát hiện, đến ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn những người đó.
(*Ý chỉ dáng người chuẩn mặc gì cũng đẹp)
"Rất vừa người." Triệu Thập Hoan nói, "Rất hợp với em, rất đẹp."
Nói xong, cánh tay đưa đến trước mặt Kiều Tây, đại ý là để cô vịn lấy, Kiều Tây chần chừ chốc lát, từ chối thẳng cũng không tốt, nên tiến đến khoác lấy cánh tay cô ấy.
Triệu Thập Hoan dẫn cô ra bên ngoài đứng một lúc, hít thở không khí, tùy ý tán gẫu một chút, đại khái là nói đến tình hình gần đây, bên ngoài tương đối lạnh, thường có gió thổi đến, Kiều Tây mặc ít, chà sát cánh tay.
Khi đi vào, vẫn là đang khoác cánh tay Triệu Thập Hoan, có lẽ vừa ở bên ngoài bị gió thổi lạnh, Kiều Tây vô thức dựa vào gần Triệu Thập Hoan hơn một chút, xa xa nhìn đến như là đang ôm chặt cánh tay đối phương, thoạt nhìn như dính sát vào nhau, trông vô cùng thân thiết. Cô cũng không để ý đến vậy, chỉ nghĩ đến loại thời tiết này mà tổ chức tiệc chính là chịu tội, cũng may là ở trong nhà, nếu ở bên ngoài cũng không biết là bị lạnh đến thành cái dạng gì nữa.
Bên trong nhiều người, đi tới đi lui, Triệu Thập Hoan rất quan tâm che chở cô, vừa đi vừa nói chuyện với cô, khi nói chuyện cũng dựa vào rất gần, có đôi khi dường như là kề sát bên tai Kiều Tây, nhưng Triệu Thập Hoan lại biểu hiện rất ung dung hờ hững, nhìn không ra manh mối gì, cử chỉ lại phi thường hữu lễ, không làm người ta cảm giác bị mạo phạm.
Khi tán gẫu Kiều Tây vẫn luôn dồn hết lực chú ý vào đám đông để tìm bóng dáng Tề Bỉnh Thụy, đồng thời còn chú ý đến Chu Quần và Lương Tấn Thành.
Vẫn luôn không tìm thấy Tề Bỉnh Thụy, Chu Quần và Lương Tấn Thành thì đang trò chuyện vui vẻ ở bên kia, nói đến vô cùng khoái trá, thái độ của Chu Quần với Lương Tấn Thành đầy thân thuộc và kính cẩn, rất có dáng vẻ tâm đầu ý hợp, nhìn tựa như là bạn bè đã thân quen nhiều năm, kỳ thực quan hệ của bọn họ trước kia rất bình thường, thậm chí bởi vì Lương Tấn Thành đã từng có quan hệ tốt với chồng cũ của Chu Mỹ Hà mà suýt đã kết thù kết oán, hiện tại lại thái độ lại như có quan hệ mật thiết với nhau vậy.
Nhìn từ xa, Kiều Tây không khỏi nhíu mày, nhìn không ra được quan hệ của hai người này thế nào, muốn nói tốt, thì lại tốt đến như giả dối, giống như gặp dịp thì chơi, hẳn là có dính dán đến quan hệ lợi ích hoặc là có hợp tác làm ăn.
Nghĩ đến đây, cô nhớ đến mấy ngày trước về nhà họ Kiều, nghe được Chu Mỹ Hà nói chuyện của công ty Chu Quần đã được giải quyết, tài chính đúng hạn, quay vòng chuẩn bị một phen, đoán chừng qua trận chỉnh đốn và cải cách này xong thì lại có thể tái xuất lần nữa.
Đã không có nhà họ Chu giúp đỡ, lại không được Kiều Kiến Lương trợ giúp, lúc đó Kiều Tây còn đang khó hiểu sao lại giải quyết được, nhìn một màn trước mắt thế này, đoán chừng hơn phân nửa là dựa vào Lương Tấn Thành.
Nhưng Lương Tấn Thành sao lại có lòng tốt giúp đỡ Chu Quần, thực sự là khó hiểu.
Kiều Tây không khỏi nhìn bên đó nhiều hơn, nghi hoặc mà quan sát.
Có lẽ là nhận thấy có người đang nhìn mình, bỗng nhiên Lương Tấn Thành nghiêng đầu nhìn qua, vừa lúc nhạy bén bắt được Kiều Tây, trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Lương Tấn Thành trở nên ý vị sâu xa, giống như nhìn thấu tâm tư cô.
Chu Quần phát hiện biến hóa của Lương Tấn Thành, khó hiểu, theo tầm mắt nhìn qua đó, mà lúc này dĩ nhiên Kiều Tây đã bất động thanh sắc mà né tránh ánh mắt.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi Lương Tấn Thành.
Lương Tấn Thành thu hồi tầm mắt, thong thả nhàn nhã, uống một hớp rượu, cảm xúc không hề biến chuyển, che giấu rất hoàn mỹ, "Không có gì, chỉ là thấy bên đó nhiều người quá thôi."
Thời điểm hắn nói lời này, giọng điệu không một chút gợn sóng, tay cầm ly rượu xoay xoay thưởng thức.
Kiều Tây biết bản thân bị phát hiện, không lén nhìn bên kia nữa. Triệu Thập Hoan phát hiện cô đang mất tập trung, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy để hỏi: "Suy nghĩ gì vậy, nghĩ đến chăm chú thế."
Nghe vậy, Kiều Tây nghiêng nghiêng đầu, thu lại suy nghĩ, "Không có, chỉ là có hơi mệt mỏi."
Triệu Thập Hoan cong khóe môi: "Vừa rồi còn nói không mệt mà."
Kiều Tây không giải thích, tìm kiếm trong đám người hơn nửa vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tề Bỉnh Thụy, cô dò hỏi Triệu Thập Hoan một chút, trong lòng hơi cân nhắc cuối cùng vẫn từ bỏ, để tránh bị hoài nghi. Triệu Thập Hoan dẫn cô đi gặp tổng giám đốc ngân hàng, cũng vào lúc này, cô thoáng thìn thấy Phó Bắc và Trang Khải Dương cách đó không xa.
Loại yến tiệc kiểu này đều thường sẽ dẫn theo bạn trai bạn gái tham dự, Phó Bắc cũng không biết cô sẽ đến, nên đi cùng Trang Khải Dương. Hai người trai tài gái sắc, chỉ là phong cách lại khác nhau dị thường, thoạt nhìn không quá hòa hợp, Phó Bắc ăn mặc đặc biệt bắt mắt, che mờ cả Trang Khải Dương.
Người này mặc một thân váy đen chữ V, váy dài chấm đất, cổ áo như xẻ xuống tận thắt lưng, nửa kín nửa hở, làn da cô trắng nhợt, mặc như thế không chỉ khoe được đôi chân dài còn làm nổi bật vòng eo, tóc dài chạm vai, xương quai xanh đầy thu hút, gương mặt thanh lãnh cấm dục làm cả người trông vô cùng xinh đẹp và đầy gợi cảm, rõ ràng là chiếc váy tương đối hở hang, nhưng lại mặc đến đầy thanh lãnh tao nhã khí phái đến vậy.
Từ đầu đến cuối Phó Bắc không hề khoát tay Trang Khải Dương, vẫn luôn sóng vai cùng đi, đầy khí thế, đối diện với ai đều là vẻ lạnh nhạt, mặc dù nhìn thấy ông cụ Triệu cũng sẽ không ở tư thế bị động, cả người không kiêu ngạo cũng không hạ mình, vừa phải đầy chừng mực.
Đợi lâu ở trong này như vậy, Kiều Tây cũng quên mất cô ấy cũng sẽ đến, có lẽ là không để tâm đến, cho nên sau đó cũng chưa phát hiện sự hiện diện của đối phương.
Cũng không biết Phó Bắc có phát hiện thấy cô hay không, dù sao không đi đến là được.
"Muốn qua đó không?" Triệu Thập Hoan hỏi, liếc nhìn qua.
Lúc này Kiều Tây mới hồi thần, lắc đầu, "Không cần." Lại nhìn đến chỗ ông cụ Triệu: "Chị đi đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một chút."
Nhưng Triệu Thập Hoan không rời đi, ở lại chỗ này, cho đến khi Phó Bắc và Trang Khải Dương đi đến nơi khác, ông cụ Triệu tìm cô, cô mới rời khỏi. Cũng vào lúc này Kiều Tây thấy được Tề Bỉnh Thụy, tìm tới tìm lui, thì ra ông ta đi cùng ông nội Phó, hai người vừa mới từ trên lầu đi xuống cùng với những người khác của nhà họ Triệu, đang đi ra phía bên ngoài.
Kiều Tây chần chờ một lát, phân vân có nên đi theo hay không, lo lắng bị phát hiện, nhưng không thấy có những người khác ở phía sau, môi đỏ khẽ động, vẫn tận lực né tránh tầm mắt của mọi người, lén lút đuổi theo.
Váy dài và giày cao gót lúc này lại thập phần vướng víu, đi quá nhanh thì lại phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, đi chậm thì lại không theo kịp, làn váy quá lớn lại không dễ giấu đi, cũng may Tề Bỉnh Thụy và ông nội Phó đi không xa, bên cạnh vừa khéo có một bức tường che lại, chỉ là ánh sáng có hơi mờ tối.
Kiều Tây nấp sau bức tường, trộm nghe bọn họ đang nói gì đó, nhưng mà tất cả đều là những lời râu ria.
Tề Bỉnh Thụy rất tôn kính và lễ độ với ông nội Phó, giống như đôi đãi với một người thầy, ông ta là chủ tịch của một công ty công nghệ lớn đã được niêm yết, kỳ thực không cần phải đến thế, dù sao cũng đã ở địa vị như vậy, nhưng nghĩ đến ông ta và nhà họ Phó có ràng buộc, có lẽ ông ta là người trọng tình trọng nghĩa, dù cho đã ở địa vị cao trên đỉnh sự nghiệp, vẫn không quên ân tình năm đó.
Ông nội Phó hỏi thăm tình hình gần đây của Tề Bỉnh Thụy, trò chuyện về công ty. Tề Bỉnh Thụy đều thành thật trả lời, cũng khách khách sáo sáo hỏi thăm về nhà họ Phó, thậm chí còn hỏi thăm đến Phó Bắc.
"Đang dạy học ở Giang Đại." Ông nội Phó nói, giọng nói có chút cảm khái, "Mỗi ngày đều đóng quân ở trường học, nhà cũng không về, lần này cũng là ta gọi hai cuộc điện thoại mới bằng lòng đến."
Tề Bỉnh Thụy nói: "Thời gian trước cháu có đến Giang Đại một chuyến..."
...
Toàn là những chuyện vô thưởng vô phạt, không có gì đáng kể, nghĩ đến cũng phải thôi, có chuyện quan trọng sao có thể nói ở nơi này, tai mắt lại nhiều, để lộ tin tức cũng không biết làm sao.
Sau một lúc lâu trầm tư, Kiều Tây nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định quay về, nhưng cũng không đi lại đường cũ, mà là vòng qua từ cửa hông bên kia, cô đã đến nhà họ Triệu nhiều lần, đối với thiết kế nơi này đã sớm quen thuộc, chỉ là không ngờ, mới vừa đi đến góc rẽ, thiếu chút đã chạm mặt Lương Tấn Thành và Chu Quần.
Cô đi thẳng đến, nhưng ma xui quỷ khiến, cô lại khựng lại, do dự nên đi tiếp hay tránh đi.
Lúc này Lương Tấn Thành lại nhìn qua, thiếu chút là phát hiện ra cô.
Phó Bắc ôm lấy cô, ôm người né sang một bên, mới có thể tránh đi.
Kiều Tây cảm thấy căng thẳng, cũng không biết người này đi theo cô từ lúc nào, có phải đã phát hiện vừa rồi cô nghe lén Tề Bỉnh Thụy và ông nội Phó nói chuyện hay không, trong lòng cô còn sợ hãi mà nắm chặt cánh tay Phó Bắc, để tùy ý người này ôm lấy mình, suy nghĩ nên nói thế nào.
Không ngờ Phó Bắc mở miệng trước, cúi người ở bên tai cô hạ thấp giọng nói: "Đi ra đây làm gì?"
Những lời này cũng đầy hàm ý, ý nghĩa đơn giản nhất là cũng không biết Kiều Tây vừa mới từ chỗ nào ra, cũng là không phát hiện Kiều Tây đang theo dõi Tề Bỉnh Thụy, có lẽ người này cũng vừa mới đi ra, vừa lúc gặp được.
Nghĩ như vậy, tim Kiều Tây cũng hơi hạ xuống, linh quang chợt lóe, trên mặt phi thường lạnh nhạt, không nhanh không chậm trả lời: "Ra phía trước hít thở không khí, bên trong khá buồn chán, cô thì sao?"
Hiện tại cô rất biết cách nói chuyện, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, mặc kệ đối phương có tin hay không, trước ném vấn đề ngược lại cho đối phương rồi hẵng nói, lấy đó để dời lực chú ý.
Phó Bắc xem như thật sự mới vừa từ bên trong đi ra, thoạt nhìn là tin vào lý do thoái thác này, liếc mắt nhìn hai người phía xa xa, kéo Kiều Tây vào trong thêm một chút, nói nhỏ: "Có chút việc..."
Nếu nói cũng là ra ngoài hít thở không khí, chắc chắn Kiều Tây sẽ không tin, nơi ánh sáng mờ tối cũng không rộng rãi này, chỗ nào giống với nơi để đi lại thông khí, nếu không phải vì tránh những người khác, Kiều Tây cũng sẽ không chọn đi nơi này. Những lời này của Phó Bắc cũng khá đáng tin, cho nên Kiều Tây cũng không hoài nghi gì, thậm chí đến nỗi là việc gì cũng quên mất, nghĩ đến hẳn là có liên quan đến hai người bên kia.
Kiều Tây ngước mắt lên, dưới ánh sáng mờ tối nhìn chằm chằm vào người này, hỏi nhỏ: "Cô theo dõi bọn họ?"
Phó Bắc không trả lời.
"Vậy thì có việc gì?" Kiều Tây lại hỏi, cố ý chuyển dời lực chú ý.
Đôi mắt hẹp dài rũ xuống, Phó Bắc vẫn không lên tiếng, chỉ là thay cô vuốt lại đầu tóc có chút loạn, hồi lâu mới nói: "Không quan trọng, chỉ đến xem chút thôi."
Rõ ràng là nói cho có lệ.