Mơ Ước Đã Lâu

Chương 42: Trò chuyện

Chương 42: Trò chuyện

Đèn ngủ sáng chói, chiếu rõ hình ảnh trên giường, những thứ chìm trong tối đều hiển lộ hoàn toàn, nhiệt ấm tỏa ra tràn ngập không khí, hóa thành một dải lụa vô hình, quấn quanh từ ngực đến mắt cá chân, mỗi tất đều không bỏ sót.

Mưa phùn lất phất, làm mờ cả kính cửa sổ, nước đọng bên trên, lại thong thả chảy xuống, nhẹ nhàng chạm một chút, liền dính vào nước.

Thời tiết lành lạnh thế này, cùng với một trận mưa, gió dần thổi lớn hơn, thổi đến hàng cây dưới tiểu khu nhẹ nhàng xào xạc, cành lá dính những bụi mưa mịn, từng tầng chồng lên nhau, lay động dữ dội, hạt châu kẹp giữa kẽ lá theo thân cành dài nhỏ chảy xuống, thấm vào, ẩm ướt.

Ngọn đèn đường mờ ảo, chiếu ra hình dáng nhánh cây đang rung lắc, mặt đất lầy lội, trơn ướt tràn lan.

Màn trời đen kịt, một bóng dáng mây trời cũng không thấy, bóng đêm nồng đậm khôn cùng, trời đất như giao tiếp cùng một chỗ, chặt chẽ không rời, đen nuốt lấy trắng, như thể đã khao khát từ lâu, một chút cũng không buông tha, không cho chạy trốn.

Mưa đêm giang thành yên tĩnh mà tĩnh lặng, vạn vật như đều tan biến dưới cơn mưa này, mưa rơi tí tách ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi vang không ngừng. Trên giường có chút loạn, dĩ nhiên Kiều Tây đã không còn sức lực, người mềm nhũn nằm trên gối đầu mềm mại, cô chưa xem tin nhắn, giống như cây cối dưới lầu lay động theo gió, hoa da^ʍ bụt sau lưng càng trở nên tươi đẹp, rực rỡ mà nồng nhiệt, xoay chuyển từng chút từng chút một.

Tóc đen trở nên hơi tán loạn, đắp lên tấm lưng trơn bóng như ngọc, vài sợi phất qua cần cổ trắng nõn buông rơi trên cánh tay, da thịt trắng như gốm sứ hoàn toàn đối lập với màu đen của tóc, càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng.

Cô giật giật thắt lưng, bờ mông thoáng nâng lên, phần bụng bằng phẳng rắn chắc buộc chặt, cằm ngưỡng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, tay gắt gao nắm chặt lấy drap giường, những hạt mưa dày đặc như hạt châu, không ngừng rơi, càng lúc càng điên cuồng mà phóng túng, xâm nhập vào vùng đất tĩnh lặng này.

Ngọn đèn dưới lầu mờ mờ, lúc nào tùy thời đều có thể bị gió mưa đánh vỡ, lung lay sắp ngã, hoàn toàn bất đồng với ánh sáng bên trong căn phòng kia.

Ánh sáng thật sự rất chói mắt, Kiều Tây rất không thích ứng, hồi lâu, cuối cùng nâng tay lên muốn tắt đèn, kết quả bị ngăn lại.

"Đừng tắt..."

Mưa rơi, nhưng không có sấm chớp, hơi nước ngưng tụ trong không khí, tạo nên một mảnh sương mờ, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không thể nhìn rõ được hình ảnh phía xa, chỉ có hơi nước mờ mịt.

Thu tay về, không tự chủ được mà gập ngón tay, một lát sau, Kiều Tây khép mắt lại, vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng quá mức trước mặt, nhưng dễ chịu hơn.

Đường cong sườn mặt rõ ràng, đường viền cổ mềm mại, vừa mới giương lên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng khẽ mở, trông rất đẹp mắt, làn da trắng nõn bóng loáng khiến cô như lớp thịt quả vừa được bóc ra khỏi vỏ, đầy đặn săn chắc, cả người đều lộ ra hơi thở ngọt ngào.

Tiếng mưa bên tai vẫn chưa từng ngưng nghỉ, như tiếng hít thở dày đặc, rót vào trong lòng, không ngừng phóng đại lên, Kiều Tây bị âm thanh này quấy nhiễu, không được bình tĩnh.

Không bao lâu sau, mưa dần chuyển nhỏ, từ từ ngưng lại, khắp nơi đều là nước, đầy rối loạn và hỗn độn.

Trên tầng lầu 12, không nghe được âm thanh mưa đập trên đất, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, cây cối dưới cơn mưa lớn vừa rồi cũng không chịu nổi mà bắt đầu lay động rung lắc, hạt mưa trong kẽ lá chảy xuống, thấm nhập vào trong đất.

Đất trời dần dần êm dịu lại, phía xa xa xuất hiện chút vệt trắng, một lần nữa mở ra đường ngăn cách giao thoa giữa trời và đất.

Đèn trong phòng đã tắt, tối đen không nhìn thấy được gì.

Trong lòng Kiều Tây sinh ra cảm giác cô đơn, sau khi động tình qua đi đó là sự trống vắng, đờ đẫn nhìn trần nhà một lúc, ánh mắt vô thần rất lâu. Di động lại vang lên, màn hình sáng lên, trong đêm yên tĩnh càng thêm chói mắt, cô nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đầu tiên không phải là di động, mà là Phó Bắc đang nằm nghiêng một bên.

Người này đang nhìn thẳng vào cô, khi cô muốn xoay người lấy điện thoại, cô ấy chặn ngang ôm lấy cả người cô, dựa đến muốn hôn lên.

Lúc trước là lúc trước, Kiều Tây vui thì sẽ cho hôn, bây giờ không vừa ý thì sẽ không cho, nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn chậm một bước, môi mỏng vẫn kề bên khóe môi, hơi mát và trơn ướt đánh úp đến.

"Tránh ra chút." Kiều Tây đẩy phó bắc ra, hoàn toàn không tiếp nhận.

Phó Bắc ôm cô không buông, thậm chí tùy ý cả người đối phương đè nặng lên người mình. Kiều Tây hơi chần chờ, có một hai giây rối rắm, nhưng vẫn nâng người lên cầm lấy điện thoại.

"Muộn thế rồi, ai còn tìm em vậy?" Phó Bắc hỏi, xem như trước đó không thấy gì hết.

Mở khóa màn hình, tất cả đều là tin nhắn của Tần Tứ, còn tưởng rằng đêm khuya sẽ có việc gì quan trọng lắm, cũng chỉ gửi mấy tin vặt vãnh, hỏi cô sau khi vào đông có muốn đi Phật Sơn ngắm tuyết không. Kiều Tây cong chân ngồi dậy, nhìn xuống Phó Bắc, cứ ngồi như vậy mà trả lời tin nhắn trước, xong rồi, mới nói: "Không có chuyện gì quan trọng."

Trả lời một nẻo, trực tiếp tránh được vấn đề, không muốn nói cho đối phương biết.

Đặt điện thoại xuống, trời lạnh, chui vào chăn nằm xuống. Phó Bắc muốn ôm cô, lại bị đẩy ra.

"Đừng nằm sát, không thoải mái."

Đều đã như vậy rồi, ôm một chút thì có sao, đến cùng có phải không thoải mái hay không cũng chỉ trong lòng cô hiểu rõ, nếu còn vượt qua sẽ không nhận người, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Phó Bắc như là không nghe hiểu, vẫn kéo người vào lòng, lực có hơi lớn, bàn tay ôm chặt vòng eo trong tay. Kiều Tây không được tự nhiên mà giãy dụa, lại bị đè lại, dường như cả người đều bị đối phương gắt gao ôm chặt lấy, ôm sát vào nhau không chút kẽ hở.

Rõ ràng chính là cố ý, không biết lại uống nhầm thuốc gì rồi.

Kiều Tây cau mày lại, lại nhịn xuống, không thèm so đo với cô ấy, nằm bất động, thật lâu sau, cảm giác được tay đối phương đang hướng lên trên, lập tức bắt lại, nhớ lại chính sự, hỏi: "Chuyện nhà họ Chu, cô có biết không?"

Tuy rằng hai năm nay trên phương diện kinh doanh hai nhà Chu Kiều không hợp tác nhiều, nhưng dù sao Chu Mỹ Hà cũng đã gả vào nhà họ Kiều, nếu nhà họ Chu thực sự xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng sẽ liên lụy đến Kiều Kiến Lương, đến lúc đó cũng không có khả năng một chút cũng không quản, không thể không hoàn toàn đếm xỉa đến, dù sao cũng là vợ chồng. Kiều Tây không xen vào chuyện của hai người Kiều Kiến Lương, nhưng không cho phép lửa bên nhà họ Chu cháy đến nhà họ Kiều, một chút cũng không được, chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, cô không hiểu mấy thức cong cong quẹo quẹo trên thương trường, nhưng Phó Bắc biết.

Làm thế này cũng không thể nói là lợi dụng hay không, chỉ là hỏi một chút, huống chi chuyện này là do Phó Bắc nói ra trước.

Kiều Tây lại không chịu để tâm, có một số việc vẫn là tự hiểu rõ.

Phó Bắc cũng không thấy lạ khi nghe câu hỏi này, giống như đã trong dự liệu.

"Biết."

"Bọn họ tìm ai kéo quan hệ?"

Hỏi cũng thật đủ trực tiếp, không quanh co lòng vòng, nếu là trước mặt người khác, chuyện thế này cũng không thể nói lung tung. Nghiêm túc mà nói thì nhà họ Chu cũng không tính là tìm quan hệ, phía trên muốn khai đao với nhà họ Chu, có làm thế nào cũng không thể thu lại được, chỉ là ông cụ Chu cho người đi dò thám chút ý tứ ở trên, những thứ khác cái gì cũng không dám làm, hiện giờ ý tứ ở trên sờ cũng không đến, nào dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bây giờ phải cố gắng khiêm nhường đến tận mức, tận lực giảm đi cảm giác tồn tại, chậm rãi chờ đợi.

Phó Bắc hơi dừng lại, ngón tay thon dài vuốt ve trên xương bả vai của cô. Xúc cảm như có như không, Kiều Tây không quá dễ chịu, tránh né giống như dụi cả người vào lòng đối phương, khẽ nói: "Đừng động tay động chân."

Mới vừa rồi cũng không nói như thế, thật đúng là phân đến rõ ràng rành mạch.

"Không tìm quan hệ, chỉ tìm người để hỏi thôi." Phó Bắc trả lời, mọi chuyện đều nói lại rõ ràng.

Phút bình yên ngắn ngủi giữa hai người, lúc trước còn giằng co như khối băng trong mùa đông khắc nghiệt, bây giờ lại nằm đó cùng nhau tâm sự quả thực rất hài hòa. Tính tình Kiều Tây nhất định sẽ không chịu cúi đầu, rất ngạo, sẽ không để ai quá tốt, nhưng nơi đáy lòng cô vẫn có một sợi dây, Phó Bắc chạm đến sợi dây đó, quan hệ giữa hai người sẽ tạm hòa hoãn.

Nhà họ Kiều không phải mối uy hϊếp của Kiều Tây, nhưng có thể tính là nơi mềm mại trong lòng cô, cô không thể cứ thế ngồi xem mà mặc kệ, nhất là năm đó Kiều Kiến Lương ngã đau như vậy, bây giờ làm chuyện gì đều phải luôn dè dặt cẩn thận.

"Bên kia có ý gì, có phải muốn lôi nhà họ Chu ra hay không?" Kiều Tây nghi hoặc, cánh tay bị đè nặng rất khó chịu, hơi đau nhức, hiện tại cơ thể cô hơi có cảm giác trướng, lại không có sức, không chút cố kị nằm sấp lên người Phó Bắc.

Cô cũng thật rất biết hưởng thụ, một chút cũng không quan tâm cảm nhận của đối phương, cả người như không xương, đè hết xuống dưới. Phó Bắc nhíu mày, cúi đầu, suýt nữa là chạm đến cằm của cô, từ trước đến nay Kiều Tây đều không tự ý thức, lấy chăn bọc lại

"Hẳn là sẽ không, tạm thời không có quyết định này."

Kiều Tây khẽ chau mày, nghĩ nếu thực sự bị lôi ra, cô sẽ gọi cho Kiều Kiến Lương nhắc nhở một chút, giờ thì không cần rồi.

"Cậu của cô thì sao, hai ngày nay làm gì, không giúp cho nhà họ Chu sao?"

Phó Bắc khẽ bĩu môi, trong lòng biết tối nay cô là vì cái gì, sau một lúc lâu không nói gì, bàn tay đặt trên tấm lưng gầy yếu của cô, mới nói: "Ông ta đang bận chuyện công ty của mình, chẳng quan tâm đến nhà họ Chu, sao vậy?"

Chân Kiều Tây khẽ cử động, nói: "Không sao hết, chỉ hỏi vậy thôi."

Cả người cô nóng hầm hập, nhưng vẫn ổn, một năm bốn mùa đều như vậy, mùa đông ôm vào tựa như lò sưởi tự nhiên, vào đêm tối lạnh lẽo ôm cũng ấm áp thoải mái. Phó Bắc mò mẫm, mặt ủi ủi vào cần cổ mẫn cảm của cô, tay trượt đi xuống, cô rất nhạy cảm, chịu không nổi lập tứ né tránh, cả người vô thức run lên.

"Ngứa..." cô rụt rụt, "Đừng chạm vào..."

Phó Bắc chặn lại, cúi xuống cổ của cô, hôn lên mặt cô. Kiều Tây hơi ngưỡng cằm, sau đó lại nhanh tránh đi, không cho tiếp tục. Phó Bắc kéo cô lại, không cho lùi bước, có lẽ là trong đáy lòng có một cảm giác lo lắng đang quấy phá, nhất là khi nghĩ đến thái độ hiện tại của Kiều Tây, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Kiều Tây nửa là tiếp nhận nửa là kháng cự, vẫn còn đang chặn lấy một bàn tay hư hỏng khác, cũng không ngờ đối phương như đã dự liệu trước, lúc cô ngăn cản lại chế trụ tay cô lại, mười ngón cùng đan xen, sức tay rất lớn không cho buông ra, Kiều Tây kéo tay, không thể rút ra.

"Kiều Tây."

"Hửm."

"Chỉ có chuyện đó thôi sao?" Phó Bắc hỏi.

Kiều Tây không thích bị kiềm chế như vậy, không biết cô ấy muốn làm gì, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Chỉ vậy thôi."

Trong nháy mắt, Phó Bắc sững người, có lẽ là không nghĩ đến cô thực sự tuyệt tình như thế, trước đó còn thân mật khăng khít, thậm chí Kiều Tây còn chủ động hôn lên, cho rằng hôn nay sẽ khác, kỳ thực lại không có gì khác, hiện tại Kiều Tây chính là không có chuyện sẽ không tìm người, tìm người tất có chuyện.

Nói thẳng ra, đêm nay vì muốn hỏi chút việc này, nên những điều vừa rồi chỉ là nhân tiện mà thôi. Từ đầu Kiều Tây xem như đã không thèm để ý, giống như không có máu thịt, trước đó có thể dễ dàng làm như vậy, hiện tại cũng có thể không chút e ngại, phảng phất như chỉ cần cô vui cô nguyện ý là được, không có liên quan hay để ý gì đến thật lòng.

Lập tức, khôi phục lại như thường.

Ôm chặt người vô tâm này, Phó Bắc dựa đến gần hôn lên tóc mai của cô, lại nhớ đến Tần Tứ kia, sau đó lại dùng lực xoa nhẹ Kiều Tây, muốn dời đến tìm lấy bờ môi kia.

"Chủ nhật có rảnh không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Kiều Tây biết cô ấy muốn làm gì, rụt vào trong chăn, cố ý không cho chạm đến, "Có chuyện gì?"

"Chị đặt một nhà hàng, cùng nhau ăn bữa cơm, được không?" Phó Bắc buông lỏng tay cô ra, bàn tay ôm lấy sườn mặt cô, không cho cô trốn tránh.

Kiều Tây trực tiếp từ chối: "Không rảnh."

Đáng tiếc lời từ chối vừa ra khỏi miệng, lại tránh không được bị hôn lên, Phó Bắc dùng lực chế trụ cô lại, cơ hồ như không cho cô đường phản kháng. Kiều Tây ưm một tiếng, tức giận, né tránh đôi lần, rồi mới đưa tay lên đấm vào đầu vai cô, nhưng đối phương lại không nhúc nhích, muốn làm nụ hôn này càng thêm sâu.

Bên ngoài mưa đã ngừng hẳn, trời đất được tẩy sạch càng thêm tươi mát, ý lạnh lan tràn ra trong đêm, ngọn đèn mờ nơi xa xa, lẻ loi cô quạnh, lúc này toàn bộ nhà trong tiểu khu đều đã tắt đèn nghỉ ngơi.

Một đêm trầm lặng đến khi trời sáng.

Thời điểm tỉnh lại, người nào đó cũng chưa rời đi, đây là lần đầu tiên, Kiều Tây còn tưởng rằng cô ấy sẽ tự mình rời khỏi, kết quả vừa động một chút đã chạm phải một thân mình ấm áp bên cạnh.

Quần áo lộn xộn rơi đầy trên đất, chẳng biết rơi xuống lúc nào, quần áo hai người vừa vặn rơi chung một chỗ. Vừa mở mắt, Kiều Tây đã thấy, nhất thời nơi nào đó có cảm giác là lạ, vừa nghiêng đầu, phát hiện Phó Bắc đã sớm tỉnh.

"Chào."

Kiều Tây không hé răng, môi đỏ mọng nhanh mím lại thành một đường thẳng, cũng không liếc mắt nhìn một cái, chỉ hỏi: "Sao cô còn chưa đi, hôm nay không có lớp sao?"

Phó Bắc ở phía sau ôm lấy cô, "Buổi chiều mới có."

Trời đã sáng, từ trên giường có thể thấy cửa kính thủy tinh dính đầy hơi nước, ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, hôm nay vẫn không thấy bóng mặt trời đâu, trời nhiều mây.

Kiều Tây lười nhác, không muốn rời giường ngay, cứ thế nghiêng người nằm xuống đưa lưng về bên kia, nhắm mắt lại, mặc kệ người phía sau.

Nhưng rất nhhanh, trên gáy đã truyền đến cảm giác trơn ướt ấm áp.

Một giờ trưa Phó Bắc mới rời khỏi tiểu khu, buổi chiều còn có lớp, phải về trường, Kiều Tây cũng không giữ cô lại ăn cơm, nói vài câu có ý giữ lại cũng không có.

Giang Thành vừa có mưa rơi nên trông tươi mát hơn hẳn, nơi nơi đều ngập tràn hơi nước, lúc này đang là giữa trưa, vườn trường Giang Đại thưa vắng, sau khi về trường, chuyện đầu tiên chính là đi tìm chủ nhiệm Khưu.

Trong văn phòng chủ nhiệm Khưu có một vị khách khác.

Khi vừa nhìn thấy, Tần Tứ tinh mắt thấy được trên xương quai xanh của Phó Bắc có một dấu vết xanh nhạt.