Mơ Ước Đã Lâu

Chương 31: Ôm eo

Chương 31: Ôm eo

Trong lòng bàn tay ấm áp, đốt ngón tay thon dài muốn rút ra, nhưng lại bị nắm rất chặt, không rút ra được.

Cô không hiểu cái gì gọi là khoảng cách, không muốn buông tay thì sẽ nắm chặt lấy, Phó Bắc không nhìn cô, tay đang viết chữ nắm chặt, chỗ đốt ngón tay vì dùng nhiều sức mà hơi hơi trắng bệch, trên tờ giấy A4 trắng có những nét khúc khuỷu, kích thước không đồng nhất độ dày khác nhau, rất ngắn, nhưng không dài bằng các ngón tay.

"Em muốn cùng chị đi ăn cơm, đến căn tin ăn." Kiều Tây tiếp tục nhẹ nhàng nói, không phải hỏi, mà là đang trần thuật, chắc chắn đối phương sẽ không từ chối.

Phó Bắc không mở lời, là ngầm đồng ý rồi.

Kiều Tây cười cười, lại không buông tay, cánh tay cứ thế hướng về bên kia, xem như bản thân đang làm một việc rất đỗi bình thường, không có gì là không ổn cả.

Nhưng cuối cùng, trong lúc lơ đãng, bị đối phương thoát ra được, phút chốc thu tay lại, vẻ mặt vẫn như thường mà nghe giáo sư giảng bài, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Tây không thấy thú vị, ngồi lại gần bên cạnh một chút, cũng lấy thước đo ra, đặt vào trong tay Phó Bắc, còn cố ý hỏi: "Được không?"

Phó Bắc cầm lấy thước đo, ừ một tiếng.

Lúc cô lặng lẽ nói chuyện với Phó Bắc, bị giáo sư nhìn thấy, trực tiếp gọi Phó Bắc lên giải đề, suy luận công thức. Phòng 306 là phòng học lớn, hơn một trăm người trong bốn ban cùng học một lớp, phần lớn bạn học cùng nhìn qua, những bạn học ngồi gần Phó Bắc chú ý đến Kiều Tây, xì xầm bàn tán.

Chuông tan học vừa vang, có người đi đến hỏi: "Phó Bắc, đây là ai vậy?"

Tất cả mọi người đều nhìn ra được tuổi của Kiều Tây cũng không lớn, không giống sinh viên đại học, một đám người đầy lòng hiếu kỳ. Kiều Tây đang bị nhìn ngắm, giống như nhành liễu non mềm ngày xuân, ngày thường cao gầy, tràn đầy hương vị thanh xuân, với gương mặt xuất chúng, đứng trong đám người cũng là người được chú ý nhất, khí chất hoàn toàn trái ngược với Phó Bắc.

Phó Bắc nói thật: "Hàng xóm."

Các bạn học đều cười cười, khen Kiều Tây xinh đẹp.

"Cũng đến giờ rồi, em gái có muốn đi ăn cùng không."

Kiều Tây vừa định trả lời, Phó Bắc lại mở miệng trước: "Tôi dẫn em ấy ra ngoài ăn, để lần sau đi."

Bạn học cũng không nói thêm nữa, mọi người rời khỏi phòng học, bọn họ cũng đi ra.

Kiều Tây đi theo bên cạnh phó bắc, cho rằng sẽ thật sự ra ngoài ăn, đi qua kéo ôm cánh tay Phó Bắc, miễn cho bị mọi người chen lấn, hỏi: "Đi chỗ nào ăn?"

"Không muốn đi căn tin ăn nữa sao?" Phó Bắc hỏi lại.

Cô ngẩn người, không phản ứng kịp mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, người này vừa mới còn nói với người khác muốn ra ngoài ăn, bây giờ lại nói đi căn tin.

"Không phải chị nói ra ngoài ăn sao, chị đi đâu thì em đi đó."

Phó Bắc dừng bước chân, dẫn cô đứng qua phía cầu thang bên cạnh, không chen lấn vào dòng người, trời rất nóng, nhiều người chen chúc vào một chỗ, mùi mồ hôi đặc biệt nặng, Phó Bắc có chút thích sạch sẽ, nhíu mày lại, ít tiếp xúc với mọi người, dẫn cô đến chỗ hàng hiên ít người bên kia, lại hỏi: "Muốn đến căn tin nào ăn?"

Tâm tư người này cũng thật khó để phỏng đoán, nói chuyện cũng không có gì là chắc chắn.

Kiều Tây nói: "Em muốn ăn món xào khô."

Món xào khô chỉ có căn tin số hai mới có, ở phía đông của trường, cách khu dạy học khá xa, có xe buýt lưu động trong khuôn viên trường, ngồi xe đi qua, khoảng mười phút là đến. Vừa vào thời gian tan học buổi chiều, học sinh xếp hàng chờ xe khá đông, thời điểm hai người chen lên xe đã không còn chỗ ngồi, bên trong đông đúc, chen tới chen lui, đến nhích người một cái cũng khó khăn.

Vừa mới lên xe, Kiều Tây đã bị chen qua một bên, ngăn cách với Phó Bắc.

Bên trong xe tràn ngập một mùi vị khó nói nên lời, rất khó ngửi, Kiều Tây cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng luồng lách trong đám người, lấn người đến chỗ Phó Bắc ở phía trước, trái phải trước sau đều là người, không với tới tay nắm, sau khi hơi do dự, thì nắm chặt lấy cánh tay Phó Bắc.

"Còn bao lâu nữa mới đến vậy?" Bên trong xe rất chật chội, cô thật sự không thích, bởi vì ai cũng dính sát nhau, đến gần thêm chút nữa có thể ngửi được hương vị trên người Phó Bắc, hương thảo mộc thoang thoảng, ngửi không ra là hương hoa gì, nhưng rất dễ chịu.

Có lẽ là bị mùi trong xe làm khó thở mà choáng váng, cô thiếu chút nữa như đã ngã đầu lên vai Phó Bắc.

Thân hình Phó Bắc cứng đờ, tính muốn tránh ra, nhưng trong xe nhiều người không thể chuyển động được.

Phía sau Kiều Tây là những nam sinh cao lớn, đám người đang sôi nổi thảo luận kiến thức của tiết học trước đó, còn nói đến đề tài luận văn của học kỳ, trên xe nhiều người nhao nhao ầm ĩ, giọng của bọn họ là lớn nhất, nam sinh thích vận động, cũng không chú ý nhiều về vấn đề vệ sinh, giữa ngày hè ba bốn ngày mới thay quần áo một lần, tất nhiên mùi cơ thể sẽ khá nặng, Kiều Tây chui thẳng vào người Phó Bắc, giống như một đứa trẻ vậy.

Xe buýt dừng lại một lần ở khu dạy học, thừa dịp có người xuống xe, chỗ đứng tạm thời có khoảng trống, Phó Bắc bình tĩnh ôm lấy Kiều Tây, cùng đổi vị trí.

"Vài phút nữa thôi, cố chịu một chút."

Mấy nam sinh còn đang nói nói cười cười, Kiều Tây ngẩn ra, bỗng chốc nắm chặt cổ tay áo của Phó Bắc, xung quanh đầy ắp người, nhìn không thấy cảnh ngoài xe, chỉ có thể nhìn thấy mấy ngọn cây chớp lên và bóng người xẹt nhanh qua. Cô hơi mím môi, tim như se thắt lại, lại như có một chiếc lông vũ mềm mại nhẹ lướt qua, trong lòng không nhịn được mà ngứa ngáy, nhưng không ngăn lại được, cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Xe chạy chầm chậm, đã lâu cũng chưa chạy hết khu nhà dạy học này.

Trên xe vẫn đông đúc, chen tới chen lui. Khi xe dừng lại lần nữa, không biết bị ai đẩy, có người không đứng vững, dưới chân Kiều Tây lảo đảo ngã lên người Phó Bắc, bởi vì vừa mới xuất thần, cô theo bản năng ôm lấy Phó Bắc, vừa lúc ôm lấy eo đối phương.

Cuộc sống của Phó Bắc đầy những quy luật và nghiêm khắc, bình thường vẫn kiên trì đến phòng tập thể thao hai lần một tuần, eo của cô thon gầy mà săn chắc, sống lưng rõ ràng, vừa chạm là có thể chạm đến, Kiều Tây vẫn luôn không biết tự giác, không những không lập tức buông ra, ngược lại còn vờ như vô ý mà vuốt ve.

Kề cùng một chỗ, cô rõ ràng cảm nhận được Phó Bắc đang ưỡn thẳng thắt lưng, hơi hít nhẹ vào một hơi, ngực thoáng có chút phập phồng.

Biến hóa rất rất nhỏ, nhưng vẫn bị phát hiện ra.

Kiều Tây cụp mắt xuống, dù cho thế nào cũng không buông tay, còn nhân lúc có người lên xe mà càng ôm chặt hơn, động tác táo bạo nhưng khi thực hiện lại rất thận trọng, khéo léo mà che giấu, xem như là sợ bị đẩy ngã mới ôm đối phương như vậy.

Rất nhanh cô gái nhỏ đã dán hết cả người vào lòng Phó Bắc, đẩy nhẹ cũng không ra, cô vờ như không hề phát hiện mình bị đẩy ra, bàn tay ôm chặt bất động.

Cuối cùng vẫn để như vậy.

May là trong xe có điều hòa, nếu không cứ ôm như vậy sẽ nóng biết bao.

Xe tiếp tục lăn bánh, trở nên lung lay, Kiều Tây đứng không vững, lảo đảo trong lòng Phó Bắc, không cẩn thận chạm phải nơi mềm mại nào đó.

Trong chớp mắt hai người đều sững sờ, có lẽ không dự đoán được chuyện ngoài ý muốn này, Phó Bắc xem như bình tĩnh, môi mỏng khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì, trái lại Kiều Tây bỗng nhiên đỏ mặt, cảm giác hai bên má như bị nóng cháy, cô không dám ngẩng đầu lên, không muốn để Phó Bắc nhìn thấy những biến đổi của mình.

Mặc dù là như vậy, nhưng vẫn không buông ra.

Xe chạy khoảng mười phút, nhưng lại cảm thấy lâu đến thế, đến căn tin số hai thì xuống xe, người trên xe tranh nhau xuống trước, cuối cùng Kiều Tây buông tay, vẻ mặt bình tĩnh đi phía trước, từ trạm xe đến căn tin số hai, vẫn chưa từng quay đầu lại.

Phó Bắc đi sát phía sau, ánh mặt trời chói chang gay gắt, nắng chiếu đến không mở nổi mắt.

Căn tin số hai chủ yếu bán các món đặc sản ở nhiều vùng miền, có không ít sinh viên đến đây ăn cơm, nhưng đều có đôi có cặp hoặc là một nhóm bạn, ít khi có ai đến một mình. Hai người hai nồi, một nồi sườn một nồi tôm, căn tin phục vụ chu đáo, mang thức ăn lên còn tặng thêm một bao tay.

Phần ăn khá nhiều, hai người ăn chung một nồi vẫn đủ, nhưng dù thế nào Kiều Tây cũng phải phải gọi hết.

"Ăn nhiều vậy sao?"

"Ăn không hết." Lời này, nói ra cũng không biết ngại mà.

Phó Bắc đi lấy canh, trở về còn mang thêm một bộ bao tay, từ tốn bóc tôm, cô không hỏi vì sao đột nhiên Kiều Tây lại đến tìm mình, kỳ thực suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được, với tình hình nhà họ Kiều như thế, còn có thể có nguyên nhân gì khác, yên lặng bóc xong một con tôm, cô không ăn cũng không đưa cho Kiều Tây, mà đặt lại vào nồi.

Mà động tác của cô gái nhỏ phía đối diện lại rất nhanh, tay vừa nhấc, đôi đũa đã gắp lấy con tôm bỏ vào chén của mình.

"Ăn không hết, lần sau gọi ít lại một chút."

Người này vẫn luôn thích thuyết giáo mà, làm như Kiều Tây vẫn còn là một đứa nhỏ mấy tuổi vậy. Nếu là lúc trước, Kiều Tây sẽ phản bác lại Phó Bắc, nhưng nghe đến hai chữ "Lần sau", thoáng chốc không nói gì, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu.

Có lẽ là kịp phản ứng lại thấy lời của mình không đúng lắm, Phó Bắc cũng không nói tiếp.

Trung học và đại học, khác biệt lớn nhất là ở việc sắp xếp thời gian, ở trung học ăn một bữa cơm đều phải canh thời gian, đại học thì có thể chậm rãi thưởng thức, một chút cũng không vội. Một nồi tôm dường như đều là Kiều Tây ăn, ăn được một nửa cuối cùng cũng nhận ra mới mang bao tay của mình vào, đợi đến khi hơn phân nửa người dần rời khỏi căn tin số hai, mới nhẹ nhàng gặm sườn.

Vốn là đến tìm người giải sầu, cô lại không hề đề cập đến chuyện trong nhà, cứ ăn ăn rồi hỏi ngược lại: "Phó Bắc, có phải học toán đều phải làm bài tập mỗi ngày hay không?"

Phó Bắc nói: "Năm nhất năm hai thì học về lý thuyết nhiều hơn chút."

"Sau đó thì lại học cái gì?"

"Rất nhiều thứ đều phải học."

Kiều Tây à một tiếng, cô mới học trung học, đối với đại học cũng không biết bao nhiêu, chỉ là mới trải qua một tiết vừa rồi, cảm giác cũng không khác khi học trung học lắm.

Một bữa cơm ăn gần một tiếng, ăn xong cũng vừa lúc đến thời gian lớp buổi tối, Phó Bắc đưa người đến bên hồ Thanh niên, để Kiều Tây tự ra ngoài, gọi xe về.

Kiều Tây không muốn, ấp úng nói: "Em không muốn về, ở nhà cũng không làm gì."

Phó Bắc không theo ý cô, "Muộn rồi, chú Kiều sẽ lo lắng cho em, về sớm một chút."

Người này chưa từng quan tâm nhiều đến Kiều Tây, mặc kệ Kiều Tây có đồng ý hay không, tính toán thời gian đến khu dạy học.

Lúc hoàng hôn, quanh hồ Thanh niên có rất nhiều người, Kiều Tây tìm một cái ghế dài ngồi nhìn người khác cho cá ăn. Phó Bắc đến cổng khu dạy học, quay đầu lại liếc nhìn một cái, thấy người vẫn còn ngồi đó không đi, hơi nhíu mày lại, những vẫn không đi đến, mà đi về phía khu dạy học.

Kiều Tây vẫn không về, mua ly trà sữa chờ phía ngoài phòng học.

Chuông vừa vang, sinh viên trong phòng học nối đuôi nhau đi ra, Phó Bắc đi phía sau, vừa ra đến thì nhìn thấy cô, thoáng chốc ngẩn ra.

"Phó Bắc - -" Da mặt cô gái nhỏ còn dày hơn cả tường thành, đi lên trước hai ba bước.

Trà sữa đã uống được hơn phân nửa, mua đồ ở Giang Đại không thể dùng tiền mặt, lúc ấy thanh toán điện tử còn chưa thông dụng, cũng không biết sao cô có thể mua được. Môi Phó Bắc khẽ động, vừa muốn mở miệng, Kiều Tây lại đưa đồ cho cô, thẻ sinh viên của cô không biết bị lấy đi khi nào.

Kiều Tây nói dối không chớp mắt: "Chị quên lấy, đang giờ học em vào lớp cũng không tiện, cũng chỉ có thể chờ chị tan lớp rồi đưa lại thôi."

Tiền mua trà sữa chính là dùng từ thẻ sinh viên của Phó Bắc, mới buổi chiều còn mặt dày chạy vào phòng học, đến buổi tối còn biết ngại, ai tin chứ.

Phó Bắc lấy lại thẻ, nhẹ nói: "Tôi đưa em ra ngoài bắt xe."

Nhìn dáng vẻ này là nhất định phải đưa Kiều Tây về rồi.

Kiều Tây không chịu: "Tự em sẽ đi, không cần chị đưa."

Rõ ràng chính là nói dối, tự đi mới lạ, Phó Bắc còn chưa hiểu sao, từ nhỏ chính là như thế, miệng nói như vậy, nhưng sẽ không làm vậy, chỉ cần cô ấy không muốn, người khác làm gì cũng không chịu.

"Tôi gọi cho chú Kiều, để chú ấy đến đón em." Phó Bắc nói, dẫn người xuống lầu, còn nhân tiện lấy điện thoại ra.

Kiều Tây nhân lúc này giựt lấy điện thoại: "Đừng gọi!"

Đoán là có thể hôm nay nhà họ Kiều đã xảy ra chuyện gì, Phó Bắc không thực sự gọi, chờ đi xuống lầu, mặc kệ cô gái nhỏ nháo loạn thế nào, vẫn là dẫn người ra khỏi trường.

Kiều Tây buồn buồn rũ đầu đi phía sau,đang nín thở, vừa đi vừa bỏ điện thoại của cô ấy vào túi của mình, đêm nay nếu cô ấy thật sự đuổi cô về, thì sẽ không trả điện thoại lại cho cô ấy. Chỉ tiếc chiêu này vô dụng với Phó Bắc, vẫn muốn đưa cô đi.

Đến trước cổng đại học giang thành.

Khi đó trước cổng có rất nhiều hàng quán nhỏ, đi đến trước một tiệm trang sức nhỏ, cô bất chấp nói: "Em không đi, mặc kệ chị."

Một con đường nhộn nhịp ồn ào, tất cả đều là sinh viên ra ngoài dạo phố đêm, không ngừng có người đi xẹt qua hai người. Phó Bắc rất có tính nhẫn nại, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Không về thì em ở đâu?"

Kiều Tây như muốn chọc tức cô mà nói cứng: "Ngủ ngoài đường."

Phó Bắc không nói gì.

Kiều Tây còn nói: "Dù cho ngủ ngoài đường thì em cũng không về."

Mấy năm này cô càng ngày càng trở nên nổi loạn hơn, hồi nhỏ hiểu chuyện nghe lời, làm chuyện gì cũng ngoan ngoãn, tuổi mỗi lúc một lớn lại trở nên có chút cực đoan, làm gì cũng không bận tâm đến cảm thụ của người xung quanh, mặc dù vậy, cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn, xem như cũng có chừng mực.

Mấy năm này những lời đồn đãi về nhà họ Kiều ở đại viện cũng không được tốt, từ nhỏ đến lớn Kiều Tây cũng có chút quái gỡ, chỉ có một người lớn là bà nội Phó thích, sau khi lớn làm gì cũng không kiêng kỵ, tất nhiên sẽ không được lòng người lớn xung quanh.

Phó Bắc bình tĩnh nhìn cô, có lẽ không biết nên nói thế nào, cũng không hỏi han gì, dù sao cũng đã lớn đến từng tuổi này rồi, nhiều đạo lý đều đã biết, có thể nói cái gì được đây, có khi nói ra lại có thể tạo thành những vết sẹo trong lòng.

Đúng là vẫn do đôi vợ chồng họ Kiều kia sai trước, hai người không thể sống chung với nhau nữa, nhưng lại để con trẻ gánh chịu hậu quả.

Hồi lâu sau, Phó Bắc bất đắc dĩ nói: "Kiều Tây, đừng tùy hứng như vậy."

Thanh âm rất thấp rất nhẹ, không một chút ý trách cứ nào, lại càng không phải là lời dạy bảo, đây là lời nói thật, trời đã tối muộn dù không về nhà cũng không có ý nghĩa gì, người chịu khổ cũng chỉ là bản thân mình, có tùy hứng thì cũng phải nghĩ cho bản thân trước.

Kiều Tây không trả lời ngay, cúi đầu nhìn dưới đất, một lát sau, cúi đầu nói: "Em không có..."

Cô gái nhỏ cúi mặt xuống, chưa từng nhìn đến phó bắc một chút nào, cả người đều rũ xuống, cô chỉ là muốn tìm một người để có thể dựa vào, chẳng phải muốn tùy hứng gì hết, biết là bỏ nhà trốn đi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là đến tìm Phó Bắc mà thôi.

Chính cô cũng không biết vì sao hôm nay bản thân lại sẽ chạy đến nới này, dù sao cũng chỉ là muốn đến đây.

Bây giờ còn chưa đến chín giờ rưỡi đêm, lúc sáu giờ Kiều Kiến Lương đã gọi cho cô, cô nói dối là ở lại nhà bạn học, đêm nay không về, Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều cũng không hỏi nhiều, đều không quan tâm đến cuối cùng nhà của người bạn học kia là ở đâu.

Kiều Tây chưa bao giờ dẫn bạn cùng lớp về nhà, chỉ là một cái cớ vô cùng vụng về, thế mà hai vợ chồng kia lại tin.

Kéo người đến bên cây đa, nơi đó có ghế ngồi.

"Nói chuyện một chút, được không?" Phó Bắc hỏi nhỏ, hơi cúi người xuống.

Kiều Tây vẫn cúi đầu, nửa ngày vẫn không nhúc nhích, lại cũng không nói một chữ, thật lâu sau, mới gật gật đầu.

Không biết có phải đang khóc hay không, chần chờ một lát, Phó Bắc nâng mặt cô lên nhìn một chút, thấy cô bé chỉ là đang tương đối ủ rũ, lúc này mới buông tay.

"Bọn họ lại cãi nhau sao?"

"Ừm."

"Mắng em hả?"

Kiều Tây lắc đầu, "Không có."

Tính khí của hai vợ chồng này, mọi người trong nhà họ Phó đều biết rõ, cũng không tiện bình phán điều gì, sau một lúc lâu im lặng, Phó Bắc nâng tay giúp cô vén những loạn tóc rũ trước trán, vén đến sau tai.

"Đừng quá đau lòng."

Không nói lên được lời an ủi, chỉ có thể nói một câu như vậy.

Kiều Tây ậm ừ, hơi hé miệng, những lời muốn nói ra rồi lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ - - "Sẽ không."

Đủ loại thanh âm chung quanh cứ nối tiếp nhau vang lên, nhưng lại không truyền được đến nơi này. Phó Bắc suy nghĩ một lúc, vừa muốn nói, đột nhiên cổ bị ôm lấy, một hơi ấm truyền vào trong lòng.