Chương 23.1: Khúc mắc
Sau cơn mưa, trong không khí tản ra hương vị tươi mát tự nhiên, vạn vật như được nước mưa tẩy rửa trở nên rực rỡ hơn hẳn, gió hòa cùng với mưa nhỏ nhìn như vô hình, mát mẻ thoải mái
Bởi vì Triệu Thập Hoan đến không báo trước, Kiều Tây có chút ngoài ý muốn
Vừa về Giang Thành có nhiều việc cần phải xử lý, một loạt công việc quả thật khá phiền phức, không có nhiều thời gian
"Sao lại đến đây?" Kiều Tây hỏi, phủi đi nước mưa trên người, tìm khăn lông đưa cho Triệu Thập Hoan, chỉ vào hướng bên trái, "Toilet ở bên cạnh, bên trong có nước ấm."
Triệu Thập Hoan nhận lấy khăn lông, lau cánh tay nhỏ dài, "Đến ngoại ô khu phía tây làm chút việc, lúc về thì đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem một chút."
Đây là lần đầu tiên đến chỗ này, lúc trước chỉ biết địa chỉ
Trong phòng nghỉ có tủ lạnh, Kiều Tây đi vào lấy đồ uống, có rất ít người quen đến tiệm, không có gì để tiếp đãi, chỉ có thể như vậy, cũng may Triệu Thập Hoan không để ý, vui vẻ nhận lấy mở ra uống một ngụm
Đến ngoại ô phía tây hơn phân nửa là vì mảnh đất cạnh tranh đấu thầu kia, có thể để Triệu Thập Hoan đặc biệt đi một chuyến, đoán chừng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nhìn những vũng nước trên đường và bầu trời âm u bên ngoài, nói: "Buổi sáng trời còn nắng nóng, kết quả bỗng chốc lại mưa xuống, dự báo thời tiết còn nói tuần này cũng chưa có mưa, thời tiết thay đổi thất thường."
Thời điểm nói chuyện, Kiều Tây cười cười, cũng chỉ tùy tiện tìm chuyện để nói, cũng không biết nên nói chuyện gì
Trên bàn khách đặt một bình thủy tinh xinh xắn, trong bình chứa đầy kẹo, chính là thứ mà Triệu Thập Hoan đã gửi tặng, cả một thùng lớn ăn không hết, nên để trong đây một ít, để khách trong tiệm dùng
Giấy gói đẹp mắt, đặt trong bình thủy tinh đặc biệt bắt mắt
Triệu Thập Hoan dường như rất vừa lòng với việc này, nhìn thêm mấy lần, nói tiếp: "Chị cũng xem dự báo thời tiết rồi mới ra ngoài, ai biết vừa đi được nửa đường thì mưa xuống rồi."
Trên bàn có bản vẽ thiết kế, đã phát họa ra hình dạng, trên phương diện này Kiều Tây cũng có chút thiên phú, nếu không lúc trước sư phụ cũng sẽ không nhận cô, từ hình dáng bản vẽ có thể thấy được là hoa gạo (Hoa mộc miên, hoa Pơ-lang), biểu trưng sự nồng nhiệt không nản lòng
"Hôm nay đều vẽ cái này?"
Đặt bản vẽ qua một bên, tránh cho nước thấm ướt, người vẽ tranh đều có thói quen này, bất luận là vẽ cái gì
"Ừm, thiết kế một mẫu hình xăm tốn khá nhiều thời gian, cái này chỉ là phát họa thôi."
"Gần đây bận rộn lắm sao?"
"Cũng tạm."
Mặt Triệu Thập Hoan bỗng nhiễm ý cười, lại không nói chuyện, nhìn quét qua một vòng, lại đưa tầm mắt về lại trên bản vẽ
Kiều Tây vắt hết đầu óc cũng không tìm được chuyện để nói, nên mở bản vẽ ra cho cô xem, nói: "Một nữ sinh đến đặt trước, muốn xăm trên lưng, sửa lại hai lần, lần đầu muốn xăm hoa đỗ quyên, nhưng cảm thấy không đủ diễm lệ lại đổi thành hải đường, đều đã chọn được hình hết rồi, nhưng đột nhiên hôm qua lại quyết định sửa lại, muốn xăm hoa gạo."
"Có rắc rối lắm không." Triệu Thập Hoan mỉm cười nói
"Có một chút, nhưng cẩn thận chút cũng tốt, dù sao cũng là xăm lên người của mình, muốn xóa cũng không dễ, hơn nữa đổi hình cũng sẽ tính thêm phí."
Đổi hình để xăm cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, có rất nhiều người đến lúc bắt đầu còn có thể thay đổi không xăm nữa, thậm chí chạy đến tiệm làm náo loạn, muốn lấy lại tiền cọc, gặp phải thợ xăm có nguyên tắc hoặc không có tính nhẫn nại, hơn phân nữa sẽ không nhận loại đơn này, Kiều Tây nể tình thái độ của nữ sinh này không tệ, ra tay cũng hào phóng, có thời gian nên nhận đơn
Triệu Thập Hoan đặt đồ uống ra xa, đứng gần lại, khó hiểu nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao lại là hoa gạo?"
Chỉ hình xăm thôi, việc lựa chọn hình đều có ý nghĩa riêng. Kiều Tây suy nghĩ, nói: "Rực rỡ, và không bao giờ phai nhạt."
Nói đến đây, cô lại nhớ đến hoa da^ʍ bụt phía sau thắt lưng mình, cũng là một sắc đỏ nồng nhiệt tươi đẹp, lúc trước khi chọn hình, sư phụ cho rất nhiều hình, để cô chọn một hình xăm nhỏ, thường khi mới bắt đầu xăm lần đầu ít ai chọn xăm hình lớn, để tránh sau này sẽ hối hận, hình nhỏ dễ sửa, có thể che lại được
Kiều Tây chọn vài ngày, cuối cùng chọn hình hoa da^ʍ bụt
Sư phụ là một cô gái có cá tính, kỳ thực cũng không lớn hơn Kiều Tây mấy tuổi, hình này là hình cô thiết kế đầu tiên sau khi xuất sư, vẫn luôn giữ gìn, cho tới bây giờ chưa từng xăm cho ai, thấy Kiều Tây cố ý muốn xăm hoa da^ʍ bụt, cau mày lại, nói: "Xăm hình lớn như vậy, không sợ sẽ hối hận sao?"
Kiều Tây khẳng định chắc chắn: "Không hối hận."
Ánh mắt sư phụ trở nên đầy thâm ý, nhìn cô vẻ tìm tòi nghiên cứu, quẳng xuống một câu: "Không xăm, đổi cái khác đi."
Nhưng sau này cũng xăm, còn tự mình động thủ
Hoa da^ʍ bụt biểu tượng cho tình yêu nồng nhiệt và trong sáng, vừa mâu thuẫn, lại phù hợp
Triệu Thập Hoan nghe vậy thì gật đầu, hàn huyên vài chuyện linh tinh, nói nói một hồi không khỏi cảm khái: "Chị nhớ đến chuyên ngành em học, còn nghĩ rằng em sẽ vào một công ty nào đó, không ngờ sẽ đi theo hướng này."
Lúc trước Phó Bắc chọn học chuyên ngành toán học, mà trời sinh Kiều Tây không được mẫn cảm với những con số, mà còn học kém nhất là môn toán, vừa lên cấp ba còn năm mơ có thể thi được Đại học Giang Thành, đợi đến hết cấp ba cuối cùng mới nhận ra bản thân dù có nỗ lực đến đâu cũng sẽ không đậu được, nên chuyển mục tiêu sang Đại học Bách Khoa kế bên, chuyên ngành vẫn là do Phó Bắc chọn giúp, tương đối thích hợp với cô
Nhưng bốn năm đại học cũng trôi qua không quá như ý, Kiều Tây cũng không có ý kiến gì với chuyên ngành này, nhưng cũng không am hiểu, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp được, cũng không bị nợ môn, thành tích cũng tính là trung bình
Nhớ đến thời gian đi học, giọng cô bất đắc dĩ: "Tôi học cũng không tốt, cũng không có khiếu kinh doanh, chỉ có thể làm thế này."
Triệu Thập Hoan nói: "Bản thân thích là được."
Kiều Tây cười cười, vuốt tóc rơi xuống bên tai
Mây đen trên trời đã xua đi, lộ ra bầu trời trong xanh vốn có, hàng quán bên đường cũng nhiễu nước, cây cối cũng đọng nước, nơi nơi đều ẩm ướt
Chiếc xe dưới gốc cây không biết đã rời đi khi nào, vốn đậu ở chỗ này, nhưng đã không còn lưu lại
Triệu Thập Hoan không ra về, Kiều Tây cũng không thể thúc giục, mắt thấy trời dần tối, nên chủ động mời ăn tối, Triệu Thập Hoan đồng ý
Chỗ ăn cơm nằm giữa phố Thất Tỉnh, là một nhà hàng Tây kiểu Pháp với cách trang trí đầy tình ý. Kiều Tây không quá quen ăn cơm Tây, càng thích cơm Trung hơn, nhất là món Quảng Đông, nhưng nghĩ đến khẩu vị của Triệu Thập Hoan nên vẫn chọn nơi này. Món Pháp tiêu chuẩn thiên về tươi sống nửa chín, xem trọng gia vị, cô tùy tiện chọn vài món, ăn nhiều nhất là món súp cá Marseilles
Ăn xong bữa cơm cũng đã khoảng mười giờ, Triệu Thập Hoan không ở lại lâu, đưa Kiều Tây về tiểu khu, trước khi về nói: "Phải là chị mời em mới đúng, chỉ có thể để lần sau rồi."
Kiều Tây không nghĩ nhiều, đáp: "Được thôi, có thời gian lại hẹn."
Lúc nhỏ Triệu Thập Hoan đối với cô cũng khá tốt, hiện thời không gặp vài năm, vẫn nên liên lạc thường xuyên hơn
Trên phương điện đối nhân xử thế, Kiều Tây vẫn luôn hiểu, chỉ cần đối với cô chân thành, cô cũng sẽ chân thành
"Nghỉ ngơi sớm đi." Triệu Thập Hoan khom người ngồi vào xe
Kiều Tây vẫy tay, xoay người đi về tiểu khu
Thẳng đến khi cô vào cổng, bóng dáng khuất xa, xe mới khỏi động chạy khỏi
.....
Phố Thất Tỉnh cách xa đại viện, không có ồn ào hỗn loạn, ngày qua ngày thanh tịnh
Phó Bắc biến mất vài ngày, nhà họ Phó có chút chuyện
Nói đúng hơn, là nhà họ Lương
Người cậu họ Lương, Lương Tấn Thành gây họa, mắt thì to nhưng năng lực thì nhỏ, muốn kiếm chút tiền từ mấy dự án bất động sản, kết quả lại bị dội ngược lại, đắc tội với người không nên đắc tội. Đối phương họ Đàm, có bối cảnh chính trị, trong giới đều gọi một tiếng Đàm nhị gia, bình thường thích làm việc thiện, tướng mạo trung hậu, thành thật, chỉ có lần duy nhất này là đặc biệt không vừa lòng với Lương Tấn Thành
Lương Tấn Thành dã tâm bừng bừng, từ trước đến nay đều là nói bảy mà làm ba, mấy năm nay trong sáng trong tối giở trò, muốn chuyển mình làm chuyện lớn. Đối với việc này ba Phó luôn mắt nhắm mắt mở, mà Lương Ngọc Chỉ nhớ đến tình cảm chị em ngày xưa, luôn phải giúp đỡ lo lót một phen, lúc này chính bà là người gọi điện để Phó Bắc đi
Cháu gái ngoại của Đàm nhị gia năm nay đăng ký Đại học Giang Thành chuyên ngành Toán học, mặc dù không nhất thiết phải giúp, nhưng Phó Bắc vẫn đi nói giúp, hơn nữa Đàm nhị gia thích nói chuyện trao đổi với giới tri thức
Kiều Tây không biết chút gì về chuyện này, ngẫu nhiên nghe Kiều Kiến Lương nói đến, nhất thời sững sờ
Đối với Lương Tấn Thành, cô không chút xa lạ nào, vị này cho tới bây giờ đều chưa từng yên phận, lúc trước còn hợp tác kinh doanh với nhà họ Kiều, mối quan hệ với Kiều Kiến Lương cũng không tệ, nhưng cô hoàn toàn không thích Lương Tấn Thành, cảm thấy người này quá mức coi trọng tiền tài, là thương nhân hám lợi điển hình
Kiều Tây khẽ cười giễu cợt, mà khi có mặt Kiều Kiến Lương ở đây cô sẽ không nhiều lời, chỉ khi ở nơi riêng tư mới hỏi Đường Nghệ: "Giáo sư có thể tùy tiện để sinh viên đi cửa sau không?"
Đường Nghệ nói lời chính đáng: "Chắc chắn là không được, đó là lạm dụng chức quyền, không làm tròn trách nhiệm."
"Nói giúp một hai câu thì sao?"
"Cũng có thể, nhưng rất dễ bị nắm thóp, tuy rằng cũng không có chuyện gì, nhưng về lâu dài sẽ bị nói ra nói vào."
Trường học xem trọng việc cạnh tranh công bằng, luôn đặt thành tích lên vị trí hàng đầu, nhưng không có chuyện gì hoàn toàn công bằng cả, cần phải xem xét đến rất nhiều yếu tố, thông thường chỉ cần sinh viên chịu cố gắng nỗ lực, giảng viên đều có thể kéo giúp một phen, cũng có thể đặc biệt làm giúp chút gì đó, nhưng không thể quá mức rõ ràng
Thời kỳ đi học gió êm sóng lặng, Kiều Tây còn chưa thấy qua mặt tối của ngành giáo dục, không hiểu rõ những chuyện này lắm
Đường Nghệ hỏi: "Sao lại hỏi cái này, nhà cậu có họ hàng thi đại học hả?"
Kiều Tây lắc đầu: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Xưa nay thương trường đều kiêng kị các mối quan hệ bám váy, không rõ ràng và khó quản lý, kể từ đó Lương Tấn Thành rất ít khi xuất hiện trong công ty của nhà họ Phó, ru rú trong nhà, đoán chừng là đang tránh đầu sóng ngọn gió
Những người biết chuyện trong đại viện đều âm thầm vụиɠ ŧяộʍ đàm luận, vui vẻ xem náo nhiệt, thấy việc này cuối cùng cũng nhẹ nhàng giải quyết xong mà cảm khái: "Cô con gái này của nhà họ Phó bản lĩnh cũng không nhỏ, đến Đàm nhị gia cũng có thể ứng phó được."
"Cái này cũng là nể mặt mũi của ông cụ Phó, cho bậc thang xuống mà thôi, không đến mức vạch mặt."
.....
Kiều Kiến Lương đến đây một lần, vẫn mang đồ ăn đến như trước
Kiều Tây nói để ông cảnh giác: "Đừng đυ.ng vào bất động sản, chuyên tâm kinh doanh tốt chuyện trong nhà thôi."
Cô chỉ biết là Kiều Kiến Lương từng bị ngã một cú rất đau trên lĩnh vực bất động sản này, cũng không hiểu rõ lắm, miếng bánh càng lớn thì càng có nhiều người muốn chia, muốn nuốt lợi ích của người khác, nếu không có bản lĩnh thì cũng phải trả cái giá thật đắt, người thường không hiểu những cách thức này, chỉ thấy giá đất ngày càng tăng cao, lại không biết phía sau cái giá đó là đầu rơi máu chảy và âm mưu quỷ kế, hơn nữa hai năm qua ngành bất động sản bị rung chuyển, hơi không chú ý thì chính là sẽ bị tổn thất lớn
Kiều Kiến Lương cam đoan: "Sẽ không, bây giờ đều bận đến không thể kham nổi nữa."
Lần trước trở về ăn cơm không thoải mái, Kiều Tây không muốn nhiều lời với ông, Kiều Kiến Lương tự giác biết mình bất công, gương mặt già nua ngượng ngùng cho như chưa từng xảy ra chuyện gì, đối đãi với Kiều Tây như lừa gạt trẻ con
Mỗi người đều có sự khó xử riêng, nhưng chung quy mọi chuyện đều đã rõ ràng
"Ban đầu đồng ý mua quà tặng thưởng cho Chu Lâm, mua một chiếc xe." Kiều Kiến Lương cân nhắc nói, liếc nhìn sắc mặt của Kiều Tây, Kiều Tây không có phản ứng gì, ông dừng một hồi lâu, còn nói: "Nó đoạt giải thưởng, ba cũng không thể đổi ý, mấy ngày hôm trước dẫn nó đi mua một chiếc Land Rover Range Rover."
Kiều Tây dừng lại động tác trên tay, trên mặt cũng không có biến hóa gì, chỉ mấp máy môi
Kiều Kiến Lương thật dài dòng, trái lại tự tìm ghế ngồi, nói: "Nó còn nhỏ, sau khi xuất ngoại còn phải học hành, mua xe cũng lãng phí, đậu trong nhà phủ bụi cũng không vậy, chỉ là chút đồ mới lạ thôi."
Land Rover Range Rover cũng không rẻ, nhưng lại không bằng một phần mười chiếc Bugatti Veyron kia
Kiều Tây không có ý kiến gì với việc mua xe làm phần thưởng này, đều là tiền của Kiều Kiến Lương, ông muốn dùng thế nào là quyền của ông, chỉ là tối hôm đó khó tránh khỏi có chút trống trải trong lòng. Mẹ con họ Chu kia còn thiếu điều muốn diễu võ dương oai lên trên mặt, may là cô nhịn được. kiều Kiến Lương tự biết bản thân làm không tốt, nặng bên này nhẹ bên kia, xem như rõ ràng đến cùng ai mới là ruột thịt, trong đầu nhất thời nóng lên cũng tỉnh táo lại, biết nên đối tốt với bên nào hơn
Ông mua cho Kiều Tây một chiếc Jeep Wrangler, giá không cao, chủ yếu là tấm lòng, là tự mình lựa chọn theo sở thích của con gái, Chu Mỹ Hà rất có phê bình kín đáo, thiếu chút là bày hết ra mặt
Nghe ông nói đến nửa ngày, cuối cùng Kiều Tây giữ ông lại về nhà ăn cơm chiều
Đã nhiều năm như thế Kiều Kiến Lương vẫn luôn như vậy, làm sai thì cúi đầu như cô vợ nhỏ, làm người ta như có cảm giác đánh một quyền vào vải bông vậy, cô chỉ còn lại một người thân nhất này, muốn cắt đứt thì chắc chắn là không được
Kiều Tây tiễn người xuống dưới lầu
Kiều Kiến Lương thế nhưng lại nhét tấm thẻ cho cô: "Cầm lấy, bình thường thiếu tiền thì lấy ra dùng, mật khẩu là sinh nhật của con."
Kiều Tây trả lời: "Tôi không thiếu tiền."
"Vậy thì giữ đó, sau này có dịp cần thì dùng đến."
Cô nhận lấy, nhưng từ đầu cũng không để ý bên trong có bao nhiêu tiền, cho đến một ngày tùy tiện kiểm tra thử, mới phát hiện số tiền thật sự không nhỏ. Từ trước đến nay Kiều Kiến Lương đều rất hào phóng với cô, cũng không xén bớt chút nào, nhưng cho tới bây giờ cũng không nhiều như thế
Kiều Tây sẽ không vì một tấm thẻ mà thay đổi thái độ với ông, lòng người phức tạp, có mặt tốt, cũng có mặt xấu, Kiều Tây đã thấy qua nhiều cái xấu của ông, sự dịu dàng và quan tâm cũng chỉ có trong nháy mắt này mà thôi