☆ Chương 136: Sidya xuất hiện
Chưa nói đến trong thiết bị đầu cuối có trí năng một hào có thể bị lộ, ngay cả khi không có gì, Nam Kính cũng sẽ không để họ lấy thiết bị đầu cuối đi.
"Theo lệ kiểm tra, cũng có thể kiểm tra tại chỗ." Phù Lan phất tay một cái, hai nam nhân từ phía sau bước lên, cầm hai máy kiểm trắc soi ở trên người Nam Kính.
Máy kiểm trắc vang lên tiếng lách tách liên tiếp, mắt Phù Lan lóe lên một đạo tinh quang, lập tức cầm máy kiểm trắc qua, xem đồ vật hiển thị bên trong.
Khi tất cả mọi người đầu óc đều mơ hồ thì Phù Lan lại kêu lên: "Trên người cậu có nút áo không gian độc lập."
Một mảnh ồ lên.
Nút áo không gian độc lập!
Ở đây nhiều người như vậy, nhưng chưa ai từng nghe nói đến nút áo không gian độc lập, cũng chưa từng gặp qua một lần nào!
Nó là vật liệu bảo vật thần cấp không thể dùng tiền để mua, ở đây toàn thiếu niên xuất thân bình dân, lại xuất hiện nút áo không gian độc lập hiếm có!
Trên cổ Nam Kính đeo dây chuyền, là nút áo không gian làm bằng đá thạch anh tím mạ vàng Lantis đưa cho cậu hôm qua.
Đồ vật trên người cậu bị dò xét, giống như việc riêng tư bị lộ dưới ánh sáng ban ngày, làm cho cậu nhịn không được tức giận, huống chi đây là vật Lantis cho cậu.
"Không ai nói tôi không thể mang theo nút áo không gian khi làm thí nghiệm, tôi không làm trái nội quy nhà trường." Nam Kính miễn cưỡng nén lửa giận xuống, trầm giọng nói.
Bên trong quy định của Thủy tinh quán, không được mang theo nút áo không gian không có trong quy định, nguyên nhân chính là nút áo không gian rất hiếm gặp, căn bản ít ai biết đến nó.
Nhưng Phù Lan không tính buông tha cho cậu, đôi mắt lóe hàn quang: "Nếu như bên trong cậu có nút áo không gian, đã sớm có người làm tốt linh kiện số tám cho cậu, trước khi đo lường chỉ cần thay lại sản phẩm, đây chính là gian lận, chúng tôi cần phải ngăn chặn."
"Tôi không có ý định này, hơn nữa nút áo không gian chỉ dùng thả vật liệu không phải thả linh kiện."
Nam Kính bí mật chế giễu đối phương bằng giọng điệu bình thường xen lẫn chút trào phúng.
Phù Lan nghe có người cười trộm, sắc mặt càng thêm không vui, hùng hổ dọa người nói: "Chúng ta chỉ để ngừa vạn nhất, hơn nữa cậu hôm nay mang theo nút áo không gian khiến tôi không khỏi nghĩ nhiều."
Nghe có vẻ rất có lý, Nam Kính bị tức đến nở nụ cười.
Nàng làm sao biết được mình nhất định sẽ nhờ người làm xong? Hơn nữa nàng làm sao biết mình trước đây không mang dây chuyền?
Nam Kính trong lòng giật mình, xem ra có người tìm nữ nhân này để đối phó mình.
Là ai?
Mục Hoài An hay là Sidya?
Bọn họ vì sao lại muốn thiết bị đầu cuối của mình?
Vì trí năng một hào sao?
Rất nhiều nghi vấn liên tiếp hiện ra, sắc mặt Nam Kính cũng không dễ nhìn, thêm một nốt ruồi quyến rũ dưới đôi mắt đen càng khiến nó trở nên lạnh lùng, làm Nam Kính càng trở nên yêu dị và nguy hiểm.
Vân Cảnh Hàm người còn đang nằm trên giường bệnh, xem phát sóng trực tiếp, nhất thời đứng ngồi không yên muốn chạy tới giải vây giúp Nam Kính, bị Vân Thiên Dật nhấn xuống.
"Quá đáng! Đây rõ ràng là đặc biệt nhắm vào Kính Kính! Kiểm tra thiết bị đầu cuối? Em thấy đầu của cô ta chắc là bị lừa đá rồi đi?" Vân Cảnh Hàm thở phì phò nói.
Vân Thiên Dật cũng nhìn bài đăng, vừa nhìn liền biết có người muốn gây phiền phức cho Nam Kính, nhưng lại đi tìm vị lão sư Phù Lan không có đầu óc này.
Chắc chắn người kia chỉ thị cho cô ta đi lấy thiết bị đầu cuối của Nam Kính, kết quả cô ta chỉ xem trọng ngăn chặn việc gian lận. Đo lường ra một cái nút áo không gian độc lập liền trở nên kích động, không nén được giận dữ.
Người có thể điều khiển lão sư ủy quyền tác phong và kỷ luật, ở trong trường cũng có không ít a.
"Chỉ là một trò khôi hài mà thôi, sẽ không kéo dài quá lâu."
Vân Thiên Dật nói, ém góc chăn cho Vân Cảnh Hàm.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Vân Thiên Dật ngồi ở bên giường, bưng lên một chén trà ấm áp, tinh tế thưởng thức.
Trong đại sảnh Thủy tinh quán, bầu không khí hoàn toàn ngưng trọng, sự tồn tại của ủy ban tác phong và kỷ luật là đặc thù, bọn họ thậm chí còn tự xưng chính mình là "Bộ ngành ngự trị quy tắc trường quân đội Sifal".
Nam Kính càng ngày càng lạnh, cậu không thể để người khác lấy đồ vật của Lantis đi.
Phù Lan không nghĩ tới Nam Kính lại hung hăng không cho ủy ban tác phong và kỷ luật mặt mũi, mặt cô ta tối sầm lại, suy nghĩ trực tiếp đem Nam Kính đi.
Mục đích ban đầu của nàng là theo chỉ thị lấy thiết bị đầu cuối của Nam Kính đi kiểm tra, nhưng lý do này có vô số chỗ hở còn vô cùng gượng ép, trước mặt đông đảo mọi người cũng không thể làm hành động gì bất thường.
Ngay khi hai người chuẩn bị lao vào chiến đấu, thì một người đứng bên ngoài lên tiếng.
"Phù Lan lão sư, có chuyện gì vậy?"
Âm thanh êm tai như giọng hát của chim sơn ca.
Nam Kính đối với âm thanh này không hề quen thuộc, nhưng so với bất kì người nào đều mẫn cảm hơn.
Khuôn mặt cậu lập tức trắng bệch, thân thể run rẩy, ban đầu là con ngươi màu đen bình tĩnh trong nháy mắt nhấc lên làn sóng lớn, chập trùng bất định, khuôn mặt giống như ác quỷ.
"Kí chủ, xin hãy khống chế cảm xúc của mình."
Trí năng một hào đúng lúc nhảy ra, cảm nhận được trong lòng Nam Kính có một dòng khí đen, lập tức ngăn lại.
Sidya.
Khuôn mặt Nam Kính từ từ khôi phục lại bình thường chỉ trong vòng vài giây, đám người bình thường vây xem có hứng thú với minh tinh họ ít gặp hơn, tầm mắt chuyển sang chú ý đến Sidya đang đi xuống từ cầu thang xoắn ở lầu hai, không để ý đến sắc mặt khó coi của Nam Kính.
"Yên tâm, tôi không sao." Nam Kính nói, đôi mắt chói lọi cong lên.
Sidya hôm nay mặc đồng phục học viên hệ chế tạo cơ giáp, tóc vàng mắt xanh, đồng phục quân đội màu đen dài đến eo đem thân hình của hắn càng trở nên uyển chuyển, khiến người nhìn mà sinh lòng thương tiếc, hận không thể nâng trên tay mà cưng chiều.
Phù Lan thấy Sidya, sắc mặt lập tức thay đổi, một mặt tràn đầy nụ cười đi đến tiếp đón hắn, "Sidya thiếu gia, chỉ có một chút xích mích mà thôi."
Sidya mỉm cười, khóe mắt quét qua đám người, liếc mắt liền thấy khí chất xuất chúng và khuôn mặt thanh tú của Nam Kính.
Đây chính là tiện dân cùng hắn cướp Mục Hoài An, không tự lượng sức mà khiêu chiến hắn?
Có thể từ lúc còn nhỏ tuổi đã bò lên vị trí ảnh đế, Sidya đương nhiên sẽ có kinh nghiệm diễn xuất, cho dù trong lòng đối với dung mạo tuyệt đẹp của Nam Kính khiến người đã gặp không quên hận không thể gϊếŧ chết, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười đúng mực.
"Cậu chính là Nam Kính sao?" Sidya đứng ở cầu thang rộng lớn, gật đầu với Nam Kính.
Nhìn như rất hữu hảo, kỳ thực là đang từ trên cao nhìn xuống Nam Kính địa vị thấp kém, áp bức tâm lý của Nam Kính.
Ngữ khí Sidya quá hiền lành, nụ cười quá tươi đẹp, cho nên không ai cảm nhận được.
Tuy nhiên, Nam Kính hiểu biết sâu sắc về sự bất đồng của Sidya, rõ ràng hận mình muốn chết, làm sao có thể hữu hảo?
Ở đáy lòng khinh thường cười lạnh hai tiếng, khóe môi Nam Kính câu lên, hơi nhíu lông mày hỏi ngược lại: "Cậu là ai?"
Soạt—
Câu nói này mang lực sát thương đủ lớn.
Hầu như toàn bộ đế quốc đều biết đến nhân vật nổi danh như Sidya, ở trường quân đội Sifal cũng có tiếng tăm rất lớn, người không biết Sidya, cũng giống như không biết đế quốc có hoàng thất tồn tại.
Sidya không biết Nam Kính còn có thể hiểu được, nhưng Nam Kính không biết Sidya...
Có người muốn cười nhưng phải nhịn xuống.
Câu trả lời này của Nam Kính đem dòng suy nghĩ của bọn họ dẫn đi một hướng khác, Sidya thật sự không biết Nam Kính là ai?
Quả thực không bài trừ khả năng này, mà tính khả thi quả thực quá nhỏ.
Xem ra là muốn cho Nam Kính một nã liền ngã xuống, không ngờ lại bị Nam Kính hời hợt đánh trả lại, thật thú vị.
Sắc mặt Sidya bất biến, bảo trì nụ cười khéo léo, bởi vì sẽ có người nói đỡ cho hắn.
"Ngay cả thiếu gia Sidya cũng không biết, cậu không phải là người từ trong hang chui ra chứ?" Bên cạnh Nam Kính có fan của Sidya, bắt đầu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nam Kính, "Tôi thấy cậu là cố ý nói vậy."
Nam Kính không chút hoang mang liếc nhìn hắn, cười nhạt nói: "Tôi có một tật xấu, đó là trí nhớ không được tốt, không nhớ được người lạ đặc biệt là người có ngoại hình và khí chất không bằng tôi, thật xấu hổ."
"Phốc— "
Không biết là ai bật cười.
Cũng có người lộ ra biểu tình quái dị, muốn cười lại không dám cười, nhìn Nam Kính rồi lại nhìn Sidya.
Chưa từng có ai nói dung mạo của Sidya không đẹp, thế nhưng nói thật thì so với Nam Kính có dung mạo thuần túy của người địa cầu cổ Châu Á, cậu có một diện mạo xinh đẹp, hơn nữa Nam Kính cũng có khí chất làm người khác phải chú ý.
Tên gia hỏa lúc trước nói Nam Kính kiến thức thấp mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn cũng không thể trợn mắt nói dối, Nam Kính xấu xí đi?
Tay Sidya buông xuống bên người giật giật, nắm chặt nắm đấm hít sâu một hơi đem lửa giận ngút trời ép xuống, làm ra bộ dạng rộng lượng, hướng Phù Lan nói: "Học viên năm nhất thật đáng kinh ngạc, tôi không chờ nổi muốn biết, học đệ Nam Kính tự tin vào dung mạo của mình như vậy, có phải về mặt chế tạo cơ giáp cũng có thể làm tốt đến mức tạo ra được kỷ lục mới."
Phù Lan chau mày nói: "Nhưng đồ trên người cậu ta..."
Sidya đánh gãy nói: "Tôi tin tưởng học đệ Nam Kính sẽ không gian lận."
"Nhưng mà..." Phù Lan còn đang do dự, nhiệm vụ người kia giao nàng còn chưa hoàn thành.
Sidya giật giật ngón tay, phía sau là hộ vệ áo đen mặt giống như tượng khắc mở thiết bị đầu cuối phát ra mệnh lệnh.
Trong một khoảng thời gian, Phù Lan cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối, mặt biến sắc, lập tức phất tay nói: "Thả người."
Nha?
Sidya và Phù Lan có vấn đề hay người sau lưng Sidya và Phù Lan có vấn đề?
Nam Kính không liếc nhìn bọn họ nhiều thêm một lần nào, đút tay vào túi áo khoác đi đến phòng cất giữ vật liệu.