Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Chương 29: Có thể kết cục là...

"Em không chắc lắm." Viễn Minh do dự đảo mắt một vòng "Lời nói của nữ ác ma không thể tin được, lỡ như cái thứ gọi là thú vị mà ả ta nhắc tới vô cùng nguy hiểm thì sao."

Viễn Minh nói đúng.

Nhiều mật thất đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cạm bẫy hơn.

"Hãy đi tới cánh cửa có nhà giam, nếu chúng ta có thể giải cứu những tù nhân bên trong đó, biết đâu sẽ tìm được lối ra." Viễn Minh cân nhắc nói tiếp.

"Nghe có vẻ khả thi." tôi gật đầu đồng ý với đề nghị của Viễn Minh.

Tôi cùng Viễn Minh bước vào cánh cửa phía bên phải, liền ngay lập tức cảm nhận được không khí lạnh lẽo và ẩm ướt ở bên trong.

Rất nhiều l*иg sắt treo lơ lửng trên không trung, và bên dưới mặt đất cũng có vô số l*иg sắt khác. Dưới ánh sáng mập mờ của ngọn nến, tôi mơ hồ thấy được hình dạng của những kẻ bị giam bên trong.

Người thú, tinh linh, mỹ nhân ngư, ma cà rồng, quái vật,... đa dạng chủng tộc với đủ loại hình hài, quan trọng là bọn họ đều có vẻ rất xinh đẹp.

Không có lính canh?

Vị Vua Quỷ này tự tin tới mức đó sao? Hắn nghĩ đám nô ɭệ không bao giờ có thể chạy thoát khỏi đây thành công chăng?

"Nơi này không có ai canh giữ sao? Một cái bẫy chăng?" ngay cả Viễn Minh cũng cảm thấy kì quái.

Một giọng nói êm dịu và cuốn hút tựa như mật ngọt vang lên "Các ngươi không phải là người ở đây."

Tôi bất ngờ tìm kiếm chủ nhân của âm thanh vừa vang lên, đó là một dark elf giới tính nam, trên người mặc một bộ áo ngủ lỏng lẻo và gợϊ ȶìиᏂ.

"Tại sao anh lại nhận ra? Ban nãy nữ ác ma kia không hề phát hiện." tôi khó hiểu hỏi lại.

"Tuy tâm trí của các ngươi có sự dâʍ ɖu͙©, nhưng thân thể của các ngươi tỏa ra hương vị đồng trinh. Chà, nữ ác ma kia có lẽ chỉ đang giả bộ mà thôi, cả hai người đều bốc ra mùi hương kỳ lạ như thuốc kí©ɧ ɖụ©, nó đã lấn át hương vị đồng trinh kia." nam dark elf nhìn chúng tôi như những sinh vật dị thường.

"Chà, Liga nói tôi mới nhận ra, bọn họ là một chủng tộc đặc biệt khác sao?" người sói được giam bên cạnh tò mò chìa mũi ngửi qua lòng sắt.

"Có thể lắm, một chủng tộc tỏa ra mùi hương để hấp dẫn bạn đời. Tuy hiếm gặp nhưng không phải là không có." dark elf Liga nhún vai đáp.

Vậy tức là tôi được nữ ác ma bỏ qua nhờ pheromone của Omega nhỉ?

Khoan đã, nếu như vậy không phải ả ta nhận ra tôi là người thuộc chủng tộc khác mà không phải ác ma sao?

Vậy mà nữ ác ma đó còn thân thiện hướng dẫn cách ăn chơi, thật là một kẻ nhiệt tình.

"Các ngươi có muốn rời khỏi đây không? Tôi có thể phá l*иg giam này." Viễn Minh lên tiếng hỏi.

"Ha ha, thật ngây thơ, ngươi nghĩ bản thân có thể rời khỏi lâu đài này sao?" một nữ ma cà rồng gần đó bật cười đầy châm chọc.

"Hãy chấp nhận số phận đi. Một khi bước vào đây, ngươi sẽ biến thành một ác ma chân chính." dark elf Liga nhìn tôi và nở nụ cười "Đó cũng chính là lý do nữ ác ma kia dù phát hiện ngươi không phải đồng loại nhưng vẫn bỏ qua cho ngươi."

"Bọn ta đều là tù nhân của nơi này, đã từng thử bỏ trốn rất nhiều lần nhưng đều thất bại." người sói mỉm cười điên cuồng "Đồng bạn của ta đã sa đọa và biến thành ác ma, ta không nhẫn tâm gϊếŧ em ấy, cho nên đành chờ đợi thời gian sẽ biến bản thân thành ác ma giống như em ấy."

Tôi trầm mặc nhìn những tù nhân trong nhà giam, tổng hợp lượng thông tin mà bọn họ vừa tiết lộ.

Nếu trở nên sa đọa thì sẽ biến thành ác ma trong lâu đài.

Không thể qua mắt được các ác ma, vì tôi và Viễn Minh đều có mùi hương pheromone.

Vua quỷ Dâʍ ɖu͙© Lust đủ tự tin để khiến những nô ɭệ và các vị khách tới nơi đây bị đồng hóa thành ác ma mang tội lỗi dâʍ ɖu͙©.

Các tù nhân đã trốn nhiều lần và thất bại, nhưng vẫn không bị Vua quỷ Dâʍ ɖu͙© Lust gϊếŧ chết.

Thời hạn là một tháng, nên nó đáng để thử.

Nếu tôi và Viễn Minh không mắc sai lầm ngớ ngẩn, thì có thể trốn thoát thành công.

Tôi lấy một miếng giấy bọc thức ăn từ trong túi không gian và dùng sốt socola vẽ lại bản đồ đoạn đường vừa đi.

"Được rồi, không có việc gì ở chỗ này nữa. Đi tiếp thôi." tôi nhìn Viễn Minh nói.

"Anh cũng là thợ săn sao?" Viễn Minh kinh ngạc hỏi.

"..." cái tên giả dối này, rõ ràng có kĩ năng Thẩm định(S) mà còn tỏ vẻ không biết.

"Ừ, anh là thợ săn, nhưng không có kỹ năng tấn công hay phòng thủ." tôi mỉm cười "Anh có kỹ năng Ẩm Thực Gia hạng A giúp chế biến các món ăn sở hữu hiệu ứng buff, còn có Thẩm định thực phụ hạng E và túi không gian hạng C."

"Nghe tuyệt quá!" Viễn Minh mỉm cười "Em cũng muốn ăn thử món anh Lam nấu."

"Ừ, tốt nhất nên ăn đồ tự mang theo, vì đồ ăn ở trong lâu đài này chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp." tôi thở phào nhẹ nhõm khi bản thân mang rất nhiều đồ ăn và những vật dụng cần thiết, sau lần đột ngột bị cuốn vào cánh cổng Phế tích thành phố Eutopia hạng A, tôi đã trở nên cẩn trọng hơn và chuẩn bị mọi thứ cho trường hợp khẩn cấp.

Dark elf Liga vẫn đứng một bên quan sát hai kẻ lạ mặt, dùng ánh mắt trìu mến nói "Thật là một cặp đôi dễ thương, tôi hi vọng hai người có thể ở lại đây. Đúng không, Monoer?"

"Đúng đúng, lâu đài này không đáng sợ như những lâu đài của các vị Vua Quỷ khác đâu, nếu hai cưng không trốn thoát được khỏi đây, chúng tôi sẽ giúp đỡ một cách "tận tình", he he he." người sói Monoer liếʍ nhẹ ngón tay.

"..." đáng sợ quá.

Tôi nhìn bọn họ với vẻ mặt đề phòng, Viễn Minh mới ở độ tuổi vị thành niên thôi, mà tôi chưa chuẩn bị tâm lý trở thành một Omega đâu! Quan trọng hơn là phải có tình yêu làm tiền đề nữa!

Dường như tôi đã nghĩ tới một từ khóa nào đó phù hợp với việc kết nối đoạn kí ức từ kiếp trước, đoạn đối thoại với Lâm Như hiện lên.

Nhân vật tinh linh trong game của Lâm Như đang đứng trong cơn mưa tí tách, bóng dáng cô đơn và buồn bã một cách xót xa.

Khi tôi ghé thăm, dường như hồi đó không hề nhận ra tâm trạng của cô ấy, chỉ tò mò bước tới xem cô ấy afk hay chưa.

"Này, có online không vậy? Đừng nói chơi game xong ngủ quên luôn rồi nhé?" tôi đi vòng quanh vị trí của Lâm Như.

"..." Lâm Như nhắn tin "Còn thức. Tự nhiên thấy chán game thôi."

Hồi đó tôi mới chỉ vừa mới được Lâm Như giới thiệu cho trò chơi này, tôi vì thích thầm cô ấy nên chịu khó tải loại game không có gì ngoài thời trang, ngắm cảnh và kết bạn, vậy mà chưa gì Lâm Như đã tính bỏ game rồi?

"Này này, chính cậu rủ tớ chơi game này đó. Sao cậu lại nỡ bỏ rơi tôi chứ? Hu hu..." tôi vừa nhắn tin vừa dùng hành động khóc than của nhân vật game.

"Tớ chỉ muốn có bạn đồng hương trên game thôi. Nếu Roi-chan nhìn thấy biết đâu sẽ thấy hối tiếc." Lâm Như trả lời.

"???" tôi tò mò hỏi "Roi-chan? Bạn trên game hả?"

Lâm Như nở nụ cười "Ừm, là cô gái người Nhật. Có trang phục từ đầu mùa trong trò chơi đấy, nhưng không phải là oldbie."

"Vậy thì... cậu không chơi chung với cô bạn đó nữa à? Cãi nhau?" tôi nghĩ bản thân nên an ủi cho Lâm Như, dù sao chúng tôi cũng mới liên lạc lại không lâu.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, lên năm nhất đại học tôi đã rủ Lâm Như đi chơi nhiều lần nhưng cô ấy đều từ chối, tuy nhiên chúng tôi vẫn nhắn tin đều đặn trên mạng. Khi được Lâm Như giới thiệu mấy tựa game cô ấy đang chơi, tôi đã không chút do dự tải về.

Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ Lâm Như không thích đi ra bên ngoài, là cô nàng mê game và thích ở nhà, cho nên, tôi cũng chấp nhận điều đó và hòa hợp với sở thích của cô ấy.

Lâm Như trân trọng những mối quan hệ trên game hơn tôi nghĩ.

"Không đâu, là tớ bị Roi-chan bỏ rơi." Lâm Như trả lời "Hai người bạn đầu tiên trong game này cũng giống cô ấy. Galaxy, người bạn đầu tiên tớ gặp thời newbie, nhưng cậu ta có bạn gái ngoài đời đố kỵ với tớ, nên tớ chủ động block cậu ta luôn. Người bạn thứ hai là Omar, chơi rất thân, nhưng thân tới mấy thì lúc cậu ta đi chung với bạn đồng hương liền bỏ mặc tớ. Chắc cậu sẽ không hiểu cái cảm giác bạn mình nói một thứ tiếng khác với người bạn khác, một mình tớ thì đứng bơ vơ một bên như kẻ ngoài cuộc. Roi... Roi-chan cũng y hệt!"

Tôi không hiểu lắm, nếu Lâm Như thấy bơ vơ khi kết bạn với người nước ngoài, tại sao không tìm bạn đồng hương ở trong game.

Ý tôi là, hình như game này cũng nhiều người nước mình chơi lắm mà?

"Ưʍ... Roi-chan, bạn cậu cũng có quyền kết bạn với nhiều người khác mà. Đâu thể chỉ đi chung với một mình cậu." tôi nói quan điểm của bản thân "Giống như cậu với tớ thôi, lỡ như Roi-chan có bạn bè ở ngoài đời, sau đó rủ người ta chơi game chung. Đã rủ chơi thì đâu thể bỏ mặc người ta được, phải dành thời gian để hướng dẫn và giới thiệu chứ?"

"Tớ biết mà, biết rõ chứ!" Lâm Như cười khổ "Kẻ có nhiều bạn như cậu làm sao hiểu được tớ? Được mọi người vây quanh, tình cảm san sẻ cho nhiều người, sự quan tâm cũng san sẻ cho nhiều người, nhưng mà tớ, tình cảm của tớ chỉ dành cho một người duy nhất, ít nhất vào một khoảng thời điểm nào đó."

"Tớ mỉm cười, tớ chào hỏi vui vẻ như mọi ngày, khi nhìn thấy Roi-chan đang đi chơi với người khác, tớ vui vẻ chào buổi sáng, chúc một ngày tốt lành rồi chủ động rời đi. Đôi khi tớ có một người bạn khác ghé thăm hay chủ động kết thân, tớ cũng không quên đi chung với Roi-chan và giới thiệu cô ấy với người đó." Lâm Như nhắn tin rất dài, như thể trút hết bầu tâm sự lên người tôi "Nhưng mà tớ mệt mỏi rồi, chán ngấy phải chờ đợi và vui vẻ hoạt bát. Xấu hổ và hèn mọn khi cứ chủ động bước tới bên cạnh rồi lại nhìn Roi-chan đi chung với người khác."

Đoạn hội thoại xuất hiện một lần nữa, tôi nhận ra bản thân đã quá thờ ơ với tâm trạng của Lâm Như lúc đó.

Tôi chỉ xem và an ủi một cách qua loa, bây giờ ngẫm lại mọi thứ trở nên khác đi.

Lâm Như à... không chỉ đường tình duyên, đường tình bản của cậu cũng không ổn chút nào.

Thật là một Nữ thần Bất hạnh...

Trong mắt Lâm Như, tôi cũng là một người được nhiều người yêu mến sao?

Đúng là tôi khá hòa đồng với mọi người trong lớp, nhưng tôi vẫn thân thiết với Lâm Như nhất.

Cô ấy lại không nghĩ như vậy.

A... mỗi lần Lâm Như viết tiểu thuyết np đều không có kết cục tốt đẹp.

Nữ phụ xuyên sách được các nam chính say mê, rốt cuộc rơi vào tử vong và trở về thế giới ban đầu kết hôn với người khác.

Anh chàng tiểu thuyết gia trở thành kí chủ thu thập các mảnh hồn từ nhiều hệ nguyên tố khác nhau, cuối cùng những hệ nguyên tố đó hợp thành một nhờ ma thuật cấm để ở bên cạnh anh ta.

Thiếu niên xinh đẹp trọng sinh ở thế giới tận thế chứa đầy xác sống, cả hai kiếp đều dây dưa với những người điên cuồng yêu mến. Rốt cuộc, cậu lựa chọn trở thành thần của thế giới đó, chặt đứt những tình cảm không cần thiết.

Sau đó, tôi lại nhìn về phía Viễn Minh.

Thợ săn Alpha mạnh mẽ được nhiều kẻ mạnh thưởng thức và coi trọng. Từ hội trưởng thợ săn ngoại quốc, boss trong cánh cổng, Ngoại thần bí ẩn, đồng đội cùng sinh ra tử,... đều ủng hộ và hỗ trợ Viễn Minh một cách tuyệt đối.

Tuy nhiên, thế giới này sẽ thất bại trong trò chơi sinh tồn. Viễn Minh phải bỏ lại phía sau nhiều thứ, cùng những người sống sót và Ngoại thần bí ẩn tìm nơi ở mới.

Đúng vậy, ban đầu là np, nhưng kết thúc của Viễn Minh là 1x1 với Ngoại thần bí ẩn.

Tôi có thể thấy bóng dáng của Lâm Như đang hiện trước mặt mình và nói "Mơ đi cưng, nhiều người bên cạnh sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp."

Tình yêu cũng vậy, tình bạn cũng thế.

Có thể kết cục là hạnh phúc nếu như Viễn Minh chỉ yêu và quyết tâm ở bên một người thôi sao?

Ưʍ... tôi cũng nên như vậy nhỉ?

Khoan đã, tôi không có ý định hẹn hò với nhiều người đâu, tôi rất kiên định với tình yêu một người với một người đó!

Tại sao trong mắt Lâm Như tôi lại giống cô bạn Roi-chan chứ?

Haizz, đúng là không thể hiểu nổi suy nghĩ của con gái mà.