Tớ vẫn ổn, mỗi ngày trong ký túc xá đều rất sôi động, túm tụm chơi game, cùng nhau xem phim, mọi thứ quả thật rất nhộn nhịp.
Đâu đó giữa những khoảng lặng, hình bóng cậu lại hiện lên trong tâm trí. Và cậu sẽ gọi tên tớ bằng âm giọng hơi cao quen thuộc.
"Jeno ơi."
Có hơi nhớ cậu rồi.
Tớ chẳng thể giải nghĩa nỗi nhớ nhung này đâu ấy. Càng lúc những cái ôm càng thắm thiết và không thể không nhắc tới những cái đập tay thân mật ở những lần gặp mặt. Tớ luôn mỉm cười khi cậu nhìn tớ, không gặp được cậu suốt một thời gian dài lại không chịu nổi, cứ như thằng ngốc nhỉ?
Tớ thích nghe cậu bảo yêu tớ, không phải kiểu suốt ngày kè kè nói ra, mà là rất đỗi tự nhiên được thốt lên vào ngày sinh nhật của tớ cơ. Nhưng mà cậu không lải nhải tên tớ cả ngày nữa rồi, thời gian bên nhau mỗi lúc một ít, tớ không có mặt thì cậu chẳng nhắc tới làm gì. Thời gian trôi qua, tớ dần dà hiểu rõ, dù sao chúng ta cũng đâu muốn làm hoang mang dư luận, ha? . TruyenHD
Có lẽ rằng một lúc nào đó tớ sẽ quên cậu. Ngày không ngừng trôi đi, luôn phải ghi nhớ nhiều điều khác nhau vào trong miền ký ức, từ từ gạt cậu ra khỏi những dòng suy nghĩ. Rồi sẽ có lúc tớ quên mất lời hẹn cùng nhau đi đảo Jeju, quên mất cơn mưa rả rích trong lần đầu gặp gỡ, quên luôn cả miếng băng gạc được dán bên khóe mắt cậu.
Nói vậy thôi chứ tớ có quên đâu. Hình ảnh cậu vẫn luôn ấm nóng như vậy, chả là tớ buộc bản thân không nhớ tới nữa thôi. Nhưng tớ đâu làm được, vẫn cứ luôn không kiềm được tới gần mỗi khi cậu vừa xuất hiện, sau đó chào cậu bằng câu lâu rồi không gặp. Tớ sẽ cứ kéo cậu tới sát bên vai, cũng không thể ngăn mình vươn tay về phía cậu. Cậu luôn lặng lẽ ôm tớ, nhưng ánh mắt cậu điềm nhiên như không. Tớ không dám, cũng sẽ không tiến thêm bước nữa.
Cậu phải tỏa sáng, tỏa sáng cả những khi ở trong đội hình kia, phải trở thành một Haechan giỏi giang hoàn hảo, đương nhiên Donghyuck càng phải thế nữa. Những năm tháng sau này, cậu chỉ cần dũng cảm thẳng tiến về phía trước, tớ cũng sẽ cố gắng hơn, bởi vì tớ muốn tiếp tục sát cánh bên cậu. Tớ mong cậu hãy gọi tên tớ, có như vậy tớ mới có thể chủ động đáp lại một lần hiếm hoi.
Tớ có thể bày tỏ mình yêu cậu, nhưng lại chọn kìm nén tất cả yêu thương.
Tớ từng muốn kim đồng hồ thôi không chạy nữa, dẫu sao đã đồng hành cùng nhau qua biết bao cột mốc cuộc đời, về sau có thế nào đi chăng nữa cũng chẳng còn quan trọng. Nhưng nghĩ như vậy hình như quá ích kỷ, bởi vì cậu luôn mong mỏi có thể tiến xa hơn, cứ kiên trì tới độ cố chấp dù cậu cũng muốn vĩnh viễn lưu lại cùng tuổi trẻ. Nhưng tớ hiểu cậu, hiểu nguyên nhân sâu xa không phải là tớ, nên tớ không cần thắc mắc. Tớ rong ruổi trong thanh xuân của cậu lâu rất lâu, và nó trở thành quãng thời gian tươi đẹp của cậu, đó đã là điều tuyệt vời nhất thế gian.
Tất nhiên tớ cũng thích thanh xuân, đại khái bởi vì thanh xuân của tớ, có cậu.
hết.
Tên gốc của fic là Thanh manh, thanh trong thanh xuân, manh nghĩa là mù, hiểu là tình cảm ở giai đoạn đầu đời quả thật mù quáng, nhất là trong cuộc sống của idol, dưới góc nhìn của Jeno. Thế nhưng vì cứ bất chấp đeo đuổi nó, mình nghĩ hẳn cậu ấy đã rất dũng cảm, cho nên tựa đề mới là "Thanh xuân dũng cảm".
Cuối cùng, hi vọng tất cả những người mang trái tim yêu thương sẽ luôn về bên nhau.
Mọi người năm mới vui vẻ nhé.
31/12/2021