Chờ sau khi Thẩm Diệu ra khỏi Mai Lâm, Cốc Vũ cùng Kinh Trập đang canh giữ đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Kinh Trập giương mắt hướng bên trong xem xem, không thấy bóng người, có chút nghi hoặc:
"Sao không thấy người nữa?"
Thẩm Diệu cũng quay đầu liếc mắt một cái, Mai Lâm cành lá xanh um tươi tốt, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, làm sao còn bóng dáng người. Tạ Cảnh Hành là người có võ công, ước chừng võ nghệ cũng rất cao cường. Nàng nói:
"Đi thôi."
Khi nàng trở về chỗ nữ quyến, Phùng An Ninh liền vội vàng chạy tới, thầm oán nói:
"Không phải nói ngươi ở đây nhìn ta đi sao, vừa quay đầu liền không thấy người. Trở về cũng không thấy ngươi ở trong này, rốt cuộc ngươi đi đâu?"
"Tùy ý đi một chút, xem hoa cúc nở."
Thẩm Diệu giương mắt hướng trên đài xem:
"Đã bắt đầu rồi sao?"
"Ngươi đi hồi lâu, tổ nam tử đã rút thăm xong."
Phùng An Ninh bĩu môi:
"Bây giờ đến tuyển."
Trên đài, nhóm thiếu niên lang đang tỷ thí. Vòng thứ nhất "rút thăm" đã qua, Thẩm Diệu cũng không để ý. Đợt thứ hai là "tuyển", lựa chọn loại môn chính mình am hiểu.
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên người thiếu niên mặc y phục xanh nhạt ở bên trái, đối diện mọi người.
Thiếu niên này da ngăm, ngũ quan trông cũng không tệ lắm, lại bởi vì thân hình có chút cười tráng nên nhìn có vẻ hung dữ. Mà hắn lại mặc y phục xanh nhạt, càng khiến sắc da càng đen hơn. Không chỉ như vậy, hắn còn búi tóc thật cao, cài một cây trâm tương ngọc trúc, có lẽ là muốn học theo phong phạm của cổ nhân quân tử, nhưng vì luyến tiếc phú quý mà ăn mặc có vẻ chẳng ra cái gì. Nói tóm lại, mặc dù hắn cực lực muốn ra vẻ thanh cao thoát trần, nhưng chỉ là bắt chước nên không thể che giấu được tục khí của bản thân.
Hắn chính là Nhị công tử Kinh điển sử Cao Duyên. Cao Duyên tuổi còn nhỏ, mới mười sáu, chưa mọc đủ cánh để bay xa. Cho đến khi Phó Tu Nghi đăng cơ, Cao Duyên mới thừa dịp Cao Tiến được trọng dụng mà nâng cao địa vị, ở Định kinh khi nam bá nữ (ăn hϊếp cả nam lẫn nữ), thậm chí ngay cả Uyển Du mà hắn cũng có can đảm thèm muốn, thật sự là gan lớn đến cực điểm.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Uyển Du từng ở trong cung phải chịu những ngôn từ xằng bậy của Cao Duyên, Thẩm Diệu liền giận không thể kiềm chế. Nàng nhìn chằm chằm Cao Duyên, giống như đang nhìn con mồi đang nhảy nhót vui mừng tiến vào trong bẫy.
Giờ phút này Cao Duyên không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hân hoan, đang cùng Cao Tiến nói gì đó.
Hắn đương nhiên là cao hứng, nắm trong tay một cuốn sách luận vô cùng độc đáo, trải qua giai đoạn "Rút thăm", hắn biểu hiện bình thường. Nhưng đến khi thi "tuyển", chỉ cần xuất sách luận này ra tất nhiên có thể kinh động toàn trường.
Thẩm Diệu trong lòng cười lạnh, tới đi, cầm sách luận này mà đến bên người Phó Tu Nghi đi! Bước vào con đường làm quan trước khi Cao Tiến được tiến chức, với thủ đoạn của Cao Duyên, chắc chắn có thể tự mình đem toàn bộ phủ Kinh Điển sử vào đường cùng.
Đây chính là đại lễ mà Thẩm Diệu tặng cho phủ Kinh điển sử.
Về phần Bùi Lang, nàng lại đảo mắt nhìn về người ngồi cách Phó Tu Nghi không xa, nam tử mặc y phục thanh sam. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ phải trả lại hết những thứ mà ngươi nợ ta, từ từ tận hưởng đi!
"Thẩm Diệu, sau khi tổ nam tử thi xong sẽ đến phiên nữ tử thi "Tuyển", ngươi có tham gia không."
"Không."
Thẩm Diệu đáp.
Trong khảo nghiệm, từng đệ tử phải trải qua thi "rút thăm", còn thi "tuyển" là dựa theo ý nguyện cá nhân, nếu như không muốn thi cũng có thể không thi. Cho nên thi "tuyển" chính là thời điểm có thể phát huy sở trường của chính mình. Nếu như am hiểu sâu sắc một môn nào đó, đương nhiên có thể ở vòng thi "tuyển" này thể hiện tài năng. Vì vậy so với thi "rút thăm", vòng "tuyển" càng được mọi người phát huy nhiệt tình hơn nữa.
Bởi vì thi "tuyển" có thể biểu diễn sở trường của chính mình, nhưng Thẩm Diệu trước giờ lại không có sở trường gì, đương nhiên sẽ không tham gia, dù có thi thì cũng chỉ tự làm xấu mặt mà thôi.
"Sao vậy?"
Phùng An Ninh có chút thất vọng, nàng nói:
"Vừa rồi không phải ngươi vẽ rất tốt hay sao, có lẽ những hạng mục khác ngươi cũng tốt, vì sao không biểu diễn một chút?"
"Không cần."
Thẩm Diệu bắt đầu đùa nghịch ván cờ trên bàn, nàng cũng không ngẩng đầu mà đáp Phùng An Ninh:
"Làm náo động thì sao, không nổi bật thì như thế nào, hai chuyện đó cũng chẳng có gì khác nhau. Huống chi ta vốn không thông cầm kì thi họa, mới vừa rồi chẳng qua là may mắn."
"Ngươi..."
Phùng An Ninh tức giận:
"Làm gì có người nào tự nói chính mình như vậy."
"Ngũ muội muội."
Một thanh âm cắt ngang cuộc nói chuyện, Thẩm Nguyệt không biết khi nào đứng trước mặt các nàng, vẻ mặt nàng ta lo lắng nói:
"Ngũ muội muội, tiếp theo là vòng "tuyển", muội quả thực sẽ không tham gia?"
"Chẳng lẽ Nhị tỷ hy vọng ta tham gia?"
Thẩm Diệu hỏi lại.
Thẩm Nguyệt bị nàng nói đến nghẹn, không biết vì sao, tựa hồ hôm nay Thẩm Diệu quyết tâm cùng nàng trở mặt, Thẩm Nguyệt nghĩ mãi mà không thể hiểu. Chẳng lẽ là do rơi xuống nước nên muốn trút giận lên Nhị phòng Tam phòng? Mặc dù Thẩm Nguyệt có nghi hoặc, nhưng đối với Thẩm Diệu liên tiếp không biết nặng nhẹ, dĩ nhiên trong lòng nàng tích tụ tức giận. Thẩm Nguyệt cắn cắn môi, tựa hồ có vài phần ủy khuất, nhẹ giọng nói:
"Tỷ đương nhiên hy vọng Ngũ muội có thể tham gia. Mới vừa nãy muội vẽ vô cùng tốt, nếu muội có tài năng, sao không tiếp tục chọn môn "họa" để thi đấu, dù sao mọi người vẫn đang nói sau lưng muội đấy. Nếu muội có thể biểu hiện tốt lần nữa, lời đồn cũng sẽ tự biến mất."
Thanh âm của Thẩm Nguyệt không thấp, chung quanh đều là các tiểu thư phu nhân, tất nhiên một chữ cũng nghe rất rõ ràng. Lời này nghe như không có gì, cũng là đem hoài nghi trong lòng mọi người nói ra. Vừa rồi Thẩm Diệu vẽ một bức bạch cúc, tuy rằng được hạng nhất, nhưng nàng là bao cỏ nhiều năm như vậy, ấn tượng trong lòng mọi người sẽ không dễ dàng mà thay đổi, đương nhiên sẽ có người không tin bức tranh đó là Thẩm Diệu tự mình vẽ ra, nghi ngờ bên cạnh có người chỉ điểm.
Trong lòng Thẩm Nguyệt cũng nghĩ như thế, cho nên nàng đoán, chỉ cần đến vòng thứ hai, Thẩm Diệu vẽ tiếp một bức họa, không có người ngoài chỉ điểm thì nàng sẽ như thế nào vẽ ra thứ tốt, tất nhiên sẽ bị xấu mặt.
Phùng An Ninh nghe ra được âm mưu, lập tức mở miệng châm biếm:
"Thẩm Nhị tiểu thư nói ra thật dễ dàng, muốn vẽ cũng cần phải có ý tưởng, nếu như là Nhị tiểu thư tự mình vẽ liên tiếp hai ý tưởng khác nhau cũng là chuyện không có khả năng đi."
Thẩm Diệu chỉ là đệ tử, cũng không phải họa sĩ hay gì.
"Không phải là ta muốn tốt cho Ngũ muội muội nên mới nói vậy sao,"
Thẩm Nguyệt cười ôn nhu:
"Mới vừa rồi bức họa đẹp như thế cũng vẽ được, vẽ tiếp một bức khác có gì là không thể đâu?"
Thẩm Diệu từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu, chỉ đặt một quân cờ lên trung tâm bàn cờ, nói:
"Không có hứng thú, phí sức."
Thẩm Nguyệt không dự đoán được ở trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Diệu dám trả lời như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt Thẩm Nguyệt có chút khó xử. Trên đời này chuyện khiến người ta tức giận nhất chính là bản thân đã bày ra một cái bẫy hoàn hảo, nhưng con mồi lại cố tình không chịu sa bẫy.
Cho dù Thẩm Diệu đối mặt với sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người cũng không chịu rơi vào bẫy kích tướng của Thẩm Nguyệt, điều này càng làm cho Thẩm Nguyệt khẳng định bức họa kia không phải do Thẩm Diệu nghĩ ra. Khiến cho ý niệm làm Thẩm Diệu mất mặt trong đầu nàng càng thêm vững chắc, Thẩm Nguyệt dừng một chút, rồi lại đột nhiên tiếp tục nở nụ cười:
"Nếu Ngũ muội muội kiên trì, ta đây cũng không khuyên nữa."
Nàng xoay người trở về chỗ ngồi.
Bên nam quyến, Thái Lâm luôn vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn Thẩm Nguyệt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt nhìn qua, tựa hồ là ôn nhu nhìn hắn nở nụ cười.
Thái Lâm ngẩn ra, lập tức có chút kích động. Nhìn lại đã thấy Thẩm Nguyệt lại cúi đầu xuống, có chút khổ sở.
Hắn bỗng nhiên khẩn trương đứng lên.