Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu

Chương 36: Tử y thiếu niên

Tối cao nhất, chính là hoàng quyền. Nhưng lợi hại hơn hoàng quyền, lại chính là miệng dân chúng.

Tất nhiên có thể dùng thủ đoạn quyền lực trấn áp tin đồn, nhưng đến khi đó, cho dù dân chúng không dám nói bậy, thì khi gặp trên đường, bọn họ cũng đưa mắt nhìn rồi cùng chê cười, đây chẳng phải làm chuyện cười cho thiên hạ sao.

Minh Tề Hoàng thất chính là như vậy, rõ ràng bên trong đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn, ngoài mặt còn cố tình thể hiện một lòng vì giang sơn xã tắc. Bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cung kính cùng bảo hộ của thế gia đại tộc, cuối cùng vẫn còn lên kế hoạch diệt trừ.

Lời nói của Thẩm Diệu làm tất cả mọi người ở đây dần dần yên lặng.

Nhóm nữ nhi nghĩ tới vinh quang của tổ tiên, nếu là nữ nhi phủ võ tướng lại càng thêm xúc động. Các nam đệ tử đang trong độ tuổi sung huyết, tướng sĩ nơi chiến trường đều được người ta kính nể, tất nhiên bọn cũng sùng bái những vị anh hùng đó.

Nhưng cũng có người không được thoải mái.

Ba vị Hoàng tử Minh Tề ở đây đều không hẹn mà nhíu mày. Người khác không biết nhưng bọn họ lại biết rõ hoàng thất có chủ ý gì đối với thế gia đại tộc. Thẩm gia làm cây to đón gió, sớm hay muộn sẽ có một ngày bị Hoàng Đế lấy cớ mà diệt trừ. Chỉ vì nhiều năm như vậy, thanh danh của Thẩm gia rất tốt trong lòng dân chúng, nếu muốn diệt trừ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Nay thêm lời nói của Thẩm Diệu có vẻ như đang thương xót cho tướng sĩ, kỳ thực là đang ca tụng công huân, đem vị trí Thẩm gia càng đẩy lên cao. Đức hạnh cùng thanh danh như vậy, nếu Hoàng thất làm ra việc gì không ổn, đều sẽ đuối lý.

Nàng cố tình hay không đây?

Mọi người giương mắt nhìn lại, sau khi nữ tử nói xong liền trầm mặc. Áo choàng có chút rộng, gió lạnh thổi tới khiến áo bay bay, càng tôn lên thân hình bé nhỏ của Thẩm Diệu.

Chỉ có điều nàng là nữ nhi khuê các. Lần này thái độ của nàng khác thường, đạt được hạng nhất, có lẽ là do Thẩm Tín đã cùng nói chuyện với Thẩm Diệu về chuyện chiến trường, khiến nàng mèo mù vớ cá rán, vô tình trúng mà thôi.

Ánh mắt Dự Thân vương gắt gao nhìn nữ tử trên đài, trong giây lát, hắn đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý:

"Thẩm gia Ngũ tiểu thư, thú vị."

Không biết vì sao, sau khi Dự Thân vương vừa nói xong lời này, Bùi Lang cùng Phó Tu Nghi đồng thời nhướng mày, trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu.

Chu vương nghe vậy, rất có thâm ý hỏi:

"Vương thúc phải chăng vừa ý Ngũ tiểu thư, nghe nói Ngũ tiểu thư là bao cỏ, không kiến thức, nay xem ra chỉ là tin đồn, nàng nhanh mồm nhanh miệng, thông minh. Nếu nàng có thể trở thành Vương tẩu..."

Hắn cười thập phần hạ lưu:

"Cũng rất thú vị."

Dự Thân vương cũng đã hơn bốn mươi, thêm tính tình tàn bạo hung ác, nữ nhân bị hắn đùa giỡn đến chết nhiều vô số, nếu Thẩm Diệu rơi vào tay hắn, chỉ sợ không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn. Lời này của Chu vương có chút khác người, vốn dĩ tính tình hắn cuồng vọng, nói ra được những lời này cũng không kỳ quái lắm. Nhưng đang êm đẹp lại đem một nữ tử như vậy đẩy vào hang cọp, thật sự là thất đức.

Tĩnh vương so với ca ca thì suy nghĩ xa hơn. Tuy nay hoàng thấy có tâm muốn chèn ép Thẩm gia, nhưng binh quyền do Thẩm gia nắm, thất phu vô tội hoài bích có tội (*), dù sao nếu Thẩm gia nguyện ý trợ giúp vị Hoàng tử nào, đều là lợi thế lớn trên con đường tranh vị đoạt đích. Nhưng nếu Thẩm Diệu gả cho Dự Thân vương, Dự Thân vương đã không còn khả năng tranh quyền đoạt lợi nữa, như vậy thì binh quyền cũng buộc chặt với hoàng gia, không bị Hoàng tử mơ ước, có lẽ đó là cách tốt nhất.

(*)Thất phu vô tội, hoài bích có tội: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa vào thân; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.

Nghĩ vậy, Tĩnh vương Phó Tu Huyễn liền gật đầu nói:

"Thẩm gia Ngũ tiểu thư sáng tạo nhanh nhẹn, nếu Vương thúc cảm thấy vừa ý, cũng không có gì không tốt."

Sắc mặt Phó Tu Nghi căng thẳng một chút. Tĩnh vương có thể suy nghĩ đến chuyện đó, hắn cũng có thể. Biết rằng Thẩm Diệu gả cho Dự Thân vương phủ, với hắn mà nói là chuyện trăm lợi không có hại. Ít nhất hắn có thể thoát khỏi sự theo đuổi của Thẩm Diệu, bớt một nữ tử không biết liêm sỉ. Thêm nữa, binh quyền Thẩm gia quá mức phỏng tay, cho dù hắn có tâm lợi dụng, cũng sợ Hoàng Đế sẽ hoài nghi, mất nhiều hơn được, chi bằng đặt ở Dự thân vương phủ, tùy thời cơ mà nắm bắt. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, làm như vậy là không đúng.

Bùi Lang lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Diệu đang đi xuống đài, nàng đi thong dong, thần sắc bình tĩnh, có lẽ không biết vận mệnh của mình đang bị nắm giữ trong tay các hoàng tử Minh Tề. Trong lòng hắn thở dài, dù sao cũng là đệ tử của hắn nhưng hắn cũng không thể làm gì, hắn chỉ là một tiên sinh dạy học nho nhỏ, chỉ có thể tiếc hận trong lòng vì vận mệnh của Thẩm Diệu.

Dự Thân vương có chút không kiên nhẫn khoát tay áo, cũng không hẳn là vui mừng, khóe miệng tươi cười cùng vài phần âm ngoan:

"Hoàng chất, bổn vương không phải không biết chủ ý của các ngươi. Nhưng phủ Dự Thân vương ta không chứa nổi Thẩm gia "Đại Phật" này."

Ánh mắt hắn dừng trên đôi chân tàn phế của mình:

"Chẳng qua, Thẩm gia Ngũ tiểu thư khá thú vị, nếu vui đùa một chút, cũng không phải không được."

Tô Minh Phong nhìn thoáng qua bên này, hắn đứng cũng gần đám người Phó Tu Nghi, chỉ là còn xem xét tình huống trước mặt, trong lòng có chút khó chịu. Cho dù Thẩm Diệu là bao cỏ vụng về, khi bị Dự Thân vương để mắt tơií, chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều. Nếu Thẩm Tín ở Định kinh thì không sao, đáng tiếc đến cuối năm Thẩm Tín mới có thể trở về, không có phụ thân che chở, một tiểu cô nương như thế nào đối đầu cùng lũ sói?

Giống như đoán trước được kết cục bi thảm, Tô Minh Phong thở dài một tiếng, đưa Tô Minh Lãng cho Tô lão gia, chính mình im lặng rời bàn.

Thẩm Diệu cũng không biết tình hình thay đổi bên nam quyến. Kinh Trập vì Thẩm Diệu mà cao hứng một phen, nhưng Thẩm Nguyệt rốt cuộc không duy trì được thần sắc trên mặt, cứng ngắt mà rời chỗ.

Sau khi nữ tử khảo nghiệm xong, đến phiên nam tử. Trôi qua khảo nghiệm, nữ tử bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi, Phùng An Ninh đi theo Thẩm Diệu, trước đó còn là cô nương kiêu ngạo, hiện tại đối với Thẩm Diệu có vài phần ngưỡng mộ, nàng nói:

"Vừa rồi người làm thật tốt, đúng là tuyệt vời."

Thẩm Diệu thản nhiên đáp:

"Ngươi cũng không tệ."

Nghĩ đến chính mình thi "cầm" được hạng nhất, Phùng An Ninh liền cười tủm tỉm nói:

"Thời gian đúng là không phụ lòng người. Ta phải về xe ngựa của ta rồi, ngươi ở đây nhìn ta đi rồi mới được đi nhé."

Đợi Phùng An Ninh đi rồi, Thẩm Diệu mới đi tới chỗ Nhạn bà bà đang ở vườn Mai Lâm, hoa mai vẫn chưa tới mùa nở nhưng cây cối xanh um, vô cùng tươi tốt.

Cốc Vũ từ trong đó đi ra, nàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư, nô tỳ đã đưa tận tay công tử phủ Kinh điển sử, là mua chuộc được gã sai vặt, nhất định an toàn."

"Tốt lắm."

Thẩm Diệu nói.

Cốc Vũ còn có chút không hiểu, không rõ tiểu thư nhà mình vì sao phải làm như thế. Công tử phủ Kinh điển sử kia, tiểu thư nhà mình không hề quen biết a.

Đúng lúc này truyền đến một tiếng cười khẽ. Ba người ngẩng đầu lên liền bắt gặp trên cành cây có một mảnh áo tím phiêu phiêu, trong chốc lát liền xuất hiện trước mắt.

Dung mạo của tử y thiếu niên tuấn tú không giống người thường, hai tay ôm ngực lười biếng tựa vào thân cây, môi cong lên tựa như cười, mâu quang lại trầm như đêm đông Định kinh, mang theo lãnh ý lạnh buốt.

Đúng là Tạ Cảnh Hành.