“Đừng sợ, ngươi không cần chống đỡ lâu nữa đâu, dù sao, ngươi cũng sẽ chết nhanh thôi.”
“Cái gì?” Quế ma ma thốt nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, trên mặt toàn bộ là mờ mịt:“Lão nô không hiểu ý của tiểu thư......”
“Người ở bên ngoài vừa rồi là do nhị thẩm phái tới, chắc giờ phút này đã phát hiện ra ta đến đây để thăm Quế ma ma đi.” Thẩm Diệu cười nói: “Chỉ bằng như vậy, Quế ma ma còn đường sống sao?”
“Lão nô, lão nô không rõ......” Quế ma ma theo bản năng thẳng người lên, lòng nàng cảm thấy bất an, nhưng lại không rõ ý của Thẩm Diệu.
“Không hiểu sao?” Thẩm Diệu thiên đầu suy tư một chút:“Ma ma vừa rồi lớn tiếng nói cái gì, ma ma có nhớ rõ sao?”
Quế ma ma nghe vậy, nghĩ nghĩ một hồi, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng vừa mới lớn tiếng nói: Từ đầu tới cuối nàng đều đứng về phe của Thẩm Diệu, chỉ có Thẩm Diệu mới là chủ tử của nàng.
Lời này nói ra tự nhiên là vì lừa gạt Thẩm Diệu, hướng Thẩm Diệu biểu đạt trung tâm (lòng trung thành) hi vọng Thẩm Diệu có thể cứu nàng ra. Nhưng nếu để Nhiệm Uyển Vân nghe được những lời này thì Nhiệm Uyển Vân sẽ nghĩ như thế nào? Tại sao ngày đó Thẩm Thanh cùng Thẩm Diệu tự dưng lại bị thay đổi vị trí? Vốn nghi là Thẩm Diệu động tay động chân, nhưng lại không thể nào tin được bởi Nhiệm Uyển Vân căn bản không rõ tại sao Thẩm Diệu có thể biết trước chuyện này.
Nhưng nếu như Quế ma ma đem việc này báo cho Thẩm Diệu biết, cùng Thẩm Diệu hợp mưu tính kế Thẩm Thanh? Tất cả mọi việc tự khắc thông suốt.
Đây đương nhiên không phải sự thật nhưng nếu rơi vào trong tai của Nhiệm Uyển Vân, đây ắt là sự thật!
Chưa kịp để Quế ma ma sợ hãi, Thẩm Diệu đã nhẹ giọng tiếp tục nói: “ Thứ ta muốn hồi báo ma ma chính là đại lễ này, ma ma có thấy thích không
Quế ma ma gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, nàng lúc này mới phát hiện, từ đầu tới cuối, nàng đều bị Thẩm Diệu nắm mũi dắt đi. Thẩm Diệu nói cái gì, nàng liền tin cái ấy. Quan hệ giữa nàng và Thẩm Diệu đã tụt dốc không phanh nhưng Thẩm Diệu còn khó lường hơn so với nàng, nói trở mặt là trở mặt, Quế ma ma căn bản không thể nào đoán ra được mục đích của Thẩm Diệu.
“Mục đích ta đến chỉ có một, đó là tiễn ma ma một đoạn đường.” Tựa hồ đoán được nghi hoặc trong lòng Quế ma ma, Thẩm Diệu cười nói.
Thân mình Quế ma ma run lên, nàng muốn khóc muốn nháo, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra. Không biết từ khi nào tiểu hài tử vẫn còn quấn trong tã lót giờ đã trở thành một nữ tử chân chính, mà một mặt khác của nữ tử này chưa bao giờ có ngươi phát hiện ra, ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Quế ma ma muốn kịch liệt phản kháng, nàng muốn khóc, muốn mắng nhưng khi chạm vào con ngươi sắc bén như dã thú kia lòng không tự chủ mà phát run.
“Ta Thẩm gia không dưỡng người bội bạc, cho dù ma ma xuống đến hoàng tuyền, hóa thành lệ quỷ tới tìm ta báo thù, ta cũng không ngại cùng ma ma đấu tiếp một trận.” Lời nói của nàng so với nụ cười trên môi còn lạnh hơn:“Không phải ta phụ ma ma, mà là ma ma phụ ta.”
“Đáng tiếc tôn tử và con trai của người a. Nhị Thẩm làm việc luôn luôn trừ cỏ tận gốc, có lẽ rất nhanh ma ma sẽ cùng họ đoàn tụ.”
“Không.......” Quế ma ma thân mình run lên, nước mắt nước mũi đã sớm hỗ thành một đoàn, khóc hết sức đáng thương:“Van cầu ngươi, cứu, cứu bọn họ.......”
“Ta đã sớm nói qua, một hạ nhân phản chủ không đáng để cho ta lưu tâm.” lời nói của Thẩm Diệu tàn nhẫn và lãnh khốc:“Khoanh tay đứng nhìn chính là nhân từ (nhượng bộ) lớn nhất của ta.”
Nàng chậm rãi nghiêng người về phía trước, giống như lúc còn nhỏ hay làm với Quế ma ma, thản nhiên nói: “Nể mặt mười mấy năm tình cảm chủ tớ, ta mới đến nhìn ma ma một lần cuối cùng.”
“Quế ma ma, lên đường bình an a.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, láng mịn của Thẩm Diệu hiện lên một nụ cười động lòng người. Vốn là khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, đáng yêu nhưng lại hung ác làm người ta sợ hãi.
Quế ma ma còn muốn nói cái gì đó. Chỉ thấy Thẩm Diệu đứng dậy, một lần choàng áo choàng, trong đêm đen, chiếc áo lộ ra một phần bạch quang giống như tiền giấy trên quan tài bay toán loạn. Cái đèn l*иg ánh xanh kia bị đem ra ngoài, cánh của đóng lại trong nháy mắt, bóng tối lần nữa lấn tới mang theo tuyệt vọng, bi thống, thống khổ.
Ở bên ngoài, Bạch Lộ cùng Sương Giáng thấy Thẩm Diệu ra ngoài mới nhất tề thở ra, đến bên Thẩm Diệu đỡ nàng rời đi.
Đợi các nàng khuất bóng, phía trong bụi hoa chậm rãi hiện lên bóng dáng của một nữ tử, nhìn về phía bóng dáng của Thẩm Diệu lại nhìn cánh cửa sài phòng bị đóng chặt, trong mắt hiện ra thầ sắc phẫn hận......
Sau mấy ngày mưa thu, trời cuối cùng cũng trong trở lại.
Trong phủ tướng quân hết thảy khôi phục lại như bình thường chẳng qua là hương thuốc từ đông viện truyền ra nhắc nhỏ bọn họ mấy ngày trước Thẩm phủ tại sao lại rung chuyển.
Thẩm Thanh thần trí dần khôi phục, ít nhất không giống như lúc đầu gặp ai cũng phát cuồng. Nhiệm Uyển Vân sợ Thẩm Thanh gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng sợ Thẩm Thanh nghĩ quẩn tự sát nên mấy ngày nay đều nhốt Thẩm Thanh ở Thải Vân Uyển, thời thời khắc khắc đều thủ hộ bên người nữ nhi mọi việc đều giao cho Trần Nhược thu xử lí. Nhiệm Uyển Vân ít ra ngoài thế nhưng lại làm cho Thẩm Diệu có được mấy ngày yên tĩnh hiếm hoi.
Thế nhưng cũng không thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Quế ma ma sau mấy ngày ở sài phòng cuối cùng cũng bị xử tử. Tội danh là âm thầm câu kết kẻ xấu, mưu đồ hại Thẩm Thanh. Hiện tại không có ai ở tướng quân phủ dám lấy chuyện của Thẩm Thanh nói trước mặt của Thẩm Diệu, tất nhiên không phải là chuyện đó bị quên đi mà là vì lời của Thẩm Diệu ở Vinh Cảnh Đường ngày đó làm cho những người này ném chuột sợ vỡ bình, không dám động thủ.
Không dám động vào Thẩm Diệu không có nghĩa là không được động vào Quế ma ma bên người Thẩm Diệu.
Theo như luật lệ trong phủ, Quế ma ma bị đánh đến chết. Nô tài phạm tội lớn phải chết, nặng một chút thì loạn côn đánh chết, tầm thường một tẹo thì một lọ thuốc thôi cũng đủ. Tóm lại khế ước bán mình ở trong tay của chủ tử, sống hay chết căn bản chẳng có ai để ý.
Nhưng Quế ma ma chết tựa hồ thê thảm hơn một chút, tứ chi cũng bị người ta bẻ gãy, xương cốt toàn thân không có cái nào là nguyên vẹn, cả người thất khiếu chảy máu nhìn qua quả thực rất đáng sợ. Thi thể ngay cả gã sai vặt nâng thi thể cùng không dám nhìn, thế mà Nhiệm Uyển Vân còn cố tình gọi Thẩm Diệu đi nhặt xác
Nhiệm Uyển Vân phái nha hoàn Hương Lan đến nói:“Phu nhân bảo rằng, Quế ma ma tuy rằng phạm sai bị xử tử, nhưng là chung quy là hạ nhân của ngũ tiểu thư. Thế nên việc của Quế ma ma do ngũ tiểu thư an bài, thi thể của nàng cũng được đem đến Tây viện, phiền ngũ tiểu thư đi xem một chút.”
Ước chừng tất cả mọi người đều muốn nhìn được bộ dáng thất kinh của Thẩm Diệu, dù sao hạ nhân trong Thẩm phủ đều biết Quế ma ma là thân tín của Thẩm Diệu. Nay Quế ma ma chết thảm, chỉ sợ ruột gan Thẩm Diệu cũng đứt từng khúc.
Chắn là Nhiệm Uyển Vân cũng nghĩ như vậy, nghĩ đến việc Thẩm Diệu tự trách do Quế ma ma vì nàng mà chết. Ai mà biết được ngày đó Thẩm Diệu trước toàn bộ hạ nhân trog Tây viện đi đến bên thi thể của Quế ma ma nhấc lên vải trắng, mặt khôi đổi sắc nhìn thảm trạng của thi thể, mày cũng không nhăn một chút.
Hương Lan vô cùng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Thẩm Diệu, lại thấy Thẩm Diệu quát lạnh nói: “ Quế ma ma ngày trước ở Tây Viện hoành hành ngang ngược, dối trên gạt dưới, nô lại khi chủ, kiêu ngạo ương ngạnh. Nô tài như vậy, nếu không có sai lầm Tây viện cũng không thu. Hôm nay các ngươi mở mắt nhìn rõ cho ta, nếu ngày sau học Quế ma ma hết thảy chỉ có kết cục này.”
Phần lớn trong Tây Viện vốn là cọc ngầm của chi thứ hai và chi thứ ba, ngày thường thấy Quế ma ma một người độc hành. Nay Quế ma ma chết thảm, Thẩm Diệu lại lạnh bạc như vậy trong lòng không tự chủ liên dâng lên ý e ngại.
Hương Lan thấy tình cảnh này, thầm than không tốt, vốn là muốn dọa Thẩm Diệu, ai biết được Thẩm Diệu còn nương vào Quế ma ma lập uy. Nhất thời liền về Thải Vân Uyển mang chuyện này báo cho Nhiệm Uyển Vân.
“Hỏng rồi! Trúng kế!” Nhiệm Uyển Vân nghe xong việc này, tay liền thả lỏng, chén trà rơi xuống đất vỡ tan phát ra âm thanh thanh thúy, mảnh vụ tứ phía (chém).
“Phu nhân......” Thải Cúc có chút nghi hoặc.
Nhiệm Uyển Vân cắn răng:“Quế ma ma chẳng qua chỉ là một cái bè, chắc chắn tiểu tiện nhânkia đã sớm muốn bỏ Quế ma ma, lại cố tình mượn tay chúng ta. Đã thế lại còn nương Quế ma ma ở tây Viện lập uy, tiểu tiện nhân tính cũng rất khéo!”
Nhiệm Uyển Vân không ngu, chẳng qua do chuyện của Thẩm Thanh nàng làm mẫu thân khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.Người đêm đó nàng phái đi đều thấy Thẩm Diệu tìm Quế ma ma cũng nghe được đôi câu, Quế ma ma tựa hồ đối Thẩm Diệu trung thành và tận tâm. Người đó trờ về nói cho Nhiệm Uyển Vân nghe, Nhiệm Uyển Vân cứ thế liền chắc chắn đêm đó Thẩm Thanh gặp chuyện không may là do Thẩm Diệu cùng Quế ma ma hợp mưu đem người tráo đổi
Trong lòng nghĩ như vậy, Nhiệm Uyển Vân đối với Thẩm Diệu cùng Quế ma ma hận tựa hồng thủy cuồn cuộn. Thẩm Diệu tạm thời không thể động vào, Quế ma ma chỉ là một hạ nhân không có lí nào nàng không dám động. Vì thế nàng biện pháp tàn nhẫn nhất làm cho Quế ma ma bị tra tấn mà chết. Vốn muốn thấy Thẩm Diệu vì Quế ma ma đã chết ma đau lòng khổ sở. Nhưng hôm nay lại nghe Lan Hương nói, Nhiệm Uyển Vân liền biết, bản thân mình bị Thẩm Diệu đùa giỡn.
Hết thảy đều do Thẩm Diệu bày bố, kế mượn đao gϊếŧ người này, Thẩm Diệu sử dụng so với ai khác đều xuất sắc hơn.
Nhiệm Uyển Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ở hậu trạch thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, tiểu thϊếp của Thẩm Quý không một ai không dám nghe lời nàng sai bảo, nay tự dưng lại bị một tiểu tiện nhân liên tục đùa bỡn ở trong tay, trong long Nhiệm Uyển Vân không thể không giận.
“Đưa tin cho Dự Thân Vương chưa?” Nhiệm Uyển Vân hỏi.
“Rồi ạ, nhưng phu nhân, nếu lão gia biết ngươi chắc chắn sẽ tức giận.” Thải Cúc cẩn thận trả lời.
Việc của Thẩm Thanh, Thẩm Quý trăm phương ngàn kế muốn lừa gạt Dự thân vương, hy vọng Dự thân vương không phát hiện.Nhưng Nhiệm Uyển Vân lại hận không thể để Dự thân vương lập tức phát hiện, bởi vì lấy tính tình của Dự thân vương, nếu có động tay động chân, sử dụng thủ đoạn dưới mí mắt hắn, người chắc chắn sẽ chết không được tử tế.
Cho dù khắc khẩu cùng Thẩm Quý, nàng cũng muốn thay Thẩm Thanh báo thù. Thẩm Diệu nếu dám uy hϊếp toàn bộ người trong Thẩm gia, vậy Dự thân vương, nàng có dám uy hϊếp hay không?
“Ta muốn nàng, chết không có chỗ chôn!” Nhiệm Uyển Vân cắn răng.
......
“Tiểu thư lại chơi cờ.” Bạch Lộ lắc lắc đầu, có chút khó hiểu:“Một người chơi cờ thì có cái gì hay?”
“Không thì phải làm cái gì?” Sương Giáng liếc mắt nhìn người trước bàn một cái, tức giận nói:“Cả ngày bị cấm túc, ngay cả sân cũng không ra được, cứ trôi qua như vậy, cái gì cũng không làm được.”
“Suỵt --” Bạch Lộ nhỏ giọng nói:“Đừng nói nữa, tiểu thư bị cấm túc đã không vui vẻ gì rồi, nói nữa tiểu thư sẽ sinh khí đó.”
Sương Giáng than thở nói:“Tính tình tiểu thư rất tốt, sẽ không tức giận đâu.”
Lại nói, đã lâu rồi không thấy Thẩm Diệu tức giận, đừng nói là tức giận, rõ ràng là một chút cảm xúc cũng không có. Thẩm Diệu trước đây tuy chỉ là một bao cỏ nhưng cảm xúc vốn rất rõ rang, vui chính là vui, buồn chính là buồn. Mà nay, mấy nha đầu bên người cũng trong một đêm
Từ một người yếu đuối, thiên chân cuối cùng lại biến thành một người như vậy chẳng ai có thể giải thích nổi.
“Bạch Lộ.” Đang nói chuyện lại nghe được tên mình, Bạch Lộ vội vàng bước lên.
“Trong ngăn kéo, ngân trang ở trong hộp trang sức, ngươi tìm thời điểm bán đi.” Thẩm Diệu không quay đầu lại nói.
“Dạ.” Bạch Lộ đáp lại lập tức sửng sốt:“Nhưng tiểu thư, hôm qua cũng bán một hộp rồi, đây là hộp cuối cùng.”
“Không sao,” Thẩm Diệu buông quân cờ:“Tóm lại là mấy thứ ấy không cần dùng đến, làm xong ngươi đem ngân phiếu đưa cho Kinh Trập. Bảo Cốc Vũ tiến vào.”
Bạch lộ vâng lời ra ngoài, trong lòng có chút nghi hoặc, Thẩm Diệu vội vã bán trang sức, giống như là muốn gom bạc. Nhưng mà bạc để dùng làm gì a???
Khoái Hoạt lâu là tửu lâu lớn nhất thành Định Kinh, ở giữa chỗ phồn hoa, đối diện Khoái Hoạt lâu lại là một Thanh Lâu., chỗ phồn hoa địa thế trung tâm, khoái hoạt lâu đối diện, còn lại là nhất chúng thanh lâu sở quán. Đạt quan quý nhân (quan lớn, quý nhân) sau khi ăn cơm ở Khoái hoạt lâu đa phần đều sang thanh lâu ở đối diện tìm khoái hoạt. Mà than lâu lại phân thành nhiêu tầng, càng đi lên, lầu càng cao thì cấp bậc cũng khác. Người ở tầng cao nhất đó là thanh quan danh kỹ, chỉ bán nghệ không bán thân. Đi xuống sẽ có một số cô nương nổi danh, hạ đẳng nhất đó chính là những cô nương chờ ở cửa kĩ viện. Chỗ như vậy không có tư cách gọi Lâu hoặc Việm, cùng nhất chỉ có thể gọi là “Ban” hoặc “Chỗ nghỉ tạm”.
“Tam Phúc Ban” - nơi đối diện cửa Khoái Hoạt Lâu, nơi hạ đẳng nhất trong kĩ viện. Người ra vào trong đó chỉ có thể là tầng lớp hạ đẳng, đã thế thường xuyên có người mang cô nương bị bệnh sắp chết ném ra đường. Khất cái lưu lạc trên đường đem những cô nương này về, có thể là phát tiết cùng có thể là quần áo của nàng đáng giá vài đồng tiền. Tóm lại là đối lập với Khoái Hoạt Lâu đẹp đẽ, tinh tế, Tam Phúc Ban chính là địa ngục nhân gian.
Ở cửa sổ Khoái Hoạt lâu, ống tay áo một nam ( nam nhân tuổi còn trẻ)không nhiễm một hạt bụi (ây, chỗ này ko biết xếp sao lun), hắn nhíu mày nhìn về phía Tam Phúc ban ở đối diện, thấy có người đem mấy nha đầu mang vào, bọn nha đầu giãy dụa, khóc lóc, kêu ca không ngừng. Chắc là chủ tử nhà ai đem hạ nhân đi tới. Một số nha đầu trẻ tuổi mĩ mạo, chủ mẫu đố kị vẻ đẹp của các nàng, đề phofg các nàng leo lên giường của phu quân mình đều sẽ bán các nàng đến Tam Phúc Ban.
“Thật sự là tàn nhẫn.” Bạch công tử lắc đầu nói. Ngữ khí tuy là thương hại, nhưng lại không có một chút ý muốn xuất thủ tương trợ.
Đối diện hắn là một thiếu niên (nguyên văn là thiế niên công tử) một thân tử y quý khí bức người, đang thản nhiên rót rượu, hắn nói:” Người đã vào trong Dự vương phủ, tìm được hay không còn chưa biết.”
“Tìm không thấy thì sẽ như thế nào?” Bạch y công tử quay đầu nhìn về phía hắn.
“Tiếp tục tìm.” Tử y thiếu niên nhếch môi cười, nụ cười tà khí anh tuấn hết sức, làm cho thanh quan bên kia đang đàn khúc chợt thất thần đàn sai một âm.
Bạch y công tử thấy thế, bỡn cợt cười nói:“Tạ tam, sức quyến rũ của ngươi càng ngày càng lớn. Mắt xanh của giai nhân đều bị ngươi chiếm mất, ngươi muốn ta sống như thế nào???”
Hắn làm bộ than ngắn thở dài, kỳ thật này bạch ý công tử kia sinh ra cũng rất tuấn tú, chẳng qua là so sánh cùng tử y thiếu niên lại thiếu mất quý khí. Thiếu niên kia thần sắc lười biếng, đôi mắt sắc bén tựa như mặt trời chói chang, sinh ra làm người ta chói mắt. Ai đứng cạnh hắn, đều bị dương quang của hắn làm mờ.
“Cao Dương, nếu ngươi thích, ta liền ..... Ban ngươi một phòng người ngươi nghĩ thế nào?” Tạ Cảnh Hành liếc nhìn hắn một cái.
“Thôi,” Bạch ý công tử gọi là Cao Dương vội vàng xua tay cười khổ:“Giai nhân chỉ có thể đứng xa mà nhìn, nhất nhất không thể khinh nhờn, ta cũng không nhiều tinh lực như vậy. Nhưng nói đến ngươi,” Hắn uống một hớp rượu:“Đúng là thiếu niên phóng đãng không kềm chế được,bên người ngươi làm sao có thể có không hồng nhan tri kỷ, nữ tử ở Minh Tề này chỉ cần ngươi hô một tiếng, sẽ lớp lớp xông đến (nguyên văn là lớp này ngã xuống, lớp sau tiến lên).”
“Hồng nhan tri kỷ,” Tạ Cảnh Hành cười:“Chứ không phải là hồng phấn khô lâu ( đầu lâu của hồng nhan =.=)?”
“Đừng nói đáng sợ như vậy,” Cao Dương chỉ thanh lâu ở đối diện:“Ở đây có rất nhiều cô nương đáng yêu, khô lâu gì mà khô lâu, hừ, không có ý tứ.”
Tạ Cảnh Hành theo tay Cao Dương nhìn sang, ánh mắt đột nhiên dừng lại, con ngươi hiện lên một tia ngoài ý muốn.
“Tại sao lại là nàng ?”