Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu

Chương 65-2: Toàn thân trở ra

Ăn nói xảo biện như vậy, đến kết cục thì có năng lực gì? Hậu cung có nhiều nữ nhân biết ăn nói như vậy đến cuối cùng thì lưu lạ có mấy người? Có bao nhiêu người bị đem đến ngự hoa viên làm phân bón?

“Nhị thẩm cứ luôn miệng nói ta hại Đại tỷ, như vậy ta hỏi nhị thẩm vài vấn đề, nhị thẩm có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?”

Nhiệm Uyển Vân sửng sốt, đối với ánh mắt trong suốt của Thẩm Diệu không biết bản thân vì sao lại có chút chột dạ. Nàng nhìn những người xung quanh bỗng chốc liền yên lòng. Nơi này đề là người đứng về phía nàng, Thẩm Diệu rốt cục có bản lĩnh gì mà có thể xoay chuyển Càn Khôn?

“Ngươi hỏi đi.” Nhiệm Uyển Vân lau nước mắt.

“Được.” Khóe môi của Thẩm Diệu khẽ giương lên:“Ta muốn hỏi một câu, ngày đó nhị thẩm ngủ ngay sát vách phòng của Đại tỷ, nếu có chuyện xảy ra chẳng lẽ người không nghe thấy?"

Nhiệm Uyển Vân ngây người.

“Nếu Đại tỷ phản kháng nhất định sẽ phát ra âm thanh, ngày ấy Đại tỷ ở trên giường, vết thương phủ khắp chắc chắn đã giãy dụa, kêu cứu. Nhị thẩm ở gần như vậy sao lại không nghe thấy? Chẳng lẽ là nghe thấy được nhưng do mệt mỏi nên không muốn đi xem?”

“Ngươi......” Nhiệm Uyển Vân há miệng định phản bác, lòng bàn tay tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.

“Đương nhiên có thể nhị thẩm căn bản không nghe thấy tiếng kêu cứu có lẽ là do đại tỷ không kêu cứu. Vậy tại sao Đại tỷ lại không kêu cứu? Chẳng nhẽ đại tỷ vốn quen biết kẻ xấu kia sao?”

“Ngươi nói bậy!” Lần này, Nhiệm Uyển Vân cuối cùng cũng nhịn không được, quát lên một tiếng sắc nhọn đánh gãy lời của Thẩm Diệu.

Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn suy cho cùng vẫn là nam tử, tâm tư căn bản không tinh tế bằng nữ tử. Chuyện ở hậu trạch biết cũng không nhiều lắm. Nhưng Trần Nhược Thu cùng Nhiệm Uyển Vân cơ hồ lập tức liền hiểu được. Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Diệu tràn đầy kinh sợ. Người trước là kinh (kinh ngạc), người sau là sợ.

Lời này của Thẩm Diệu thật đáng sợ. Đúng vậy, ngày đó Nhiệm Uyển Vân ở cách vách cùng Thẩm Thanh, nếu Thẩm Thanh kêu cứu sao lại không nghe được? Nếu nghe được vì sao lại không sang xem? Chẳng lẽ là Nhiệm Uyển Vân cố tình?

Nhiệm Uyển Vân đương Nhiên sẽ không hại nữ nhi của mình mà người đáng lí ra phải ở đó là Thẩm Diệu. Nhiệm UYển Vân không có lý do hại con gái, cũng không thẻ nào hại chất nữ. Thẩm Diệu trực tiếp nói ra như vậy là bản kế hoạch bí ẩn bị Nhiểm Uyển Vân che giấu lộ ra trước mắt mọi người.

Mà nàng lại đặt ra thêm một khả năng nữa – Thẩm Thanh không kêu cứu, vậy thì vì sao? Vì sao Thẩm Thanh gặp lăng nhục như vậy lại không kêu cứu, chẳng lẽ là cố ý? Vì sao lại là cố ý? Loại chuyện này nói nhỏ là bị kẻ xấu lăng nhục, nói lớn là bị kết tội tư thông!

Thế đạo này vốn khắt khe với nữ tử, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Một khi lời đồn đại bùng lên thì rất khó dập tắt.

Thẩm Diệu cười:“Nhị thẩm ta thấy việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhị thúc nếu công chính liêm minh chi bằng đưa ta tới chỗ tuần phủ, công bằng thẩm tra. Ta chắc chắn sẽ đem hết tất cả những gì ta biết từ đầu tới cuối nói cho đại nhân, để đại nhân định đoạt. Nói không chừng kẻ xấu kia là ai cũng có thể biết được.”

“Không được!” Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm Quý đồng thời mở miệng.

Nhiệm Uyển Vân nói không được, tự nhiên là sợ gây trở ngại. Nếu Thẩm Diệu mang điều vừa rồi nói ra, người sáng suốt đều có thể nhìn ra điểm đáng ngờ. Trong Thành định kinh, người có chức ó quyền cũng không ít, việc này hôm nay đã che giấu tốt nếu để cho người ta lưu truyền ra ngoài không phải ai cũng có thể nhìn ra nàng bày mưu tính kế mưu hại chất nữ sao? Huống hồ nếu thực sự bị truyền ra, Thẩm Thanh đã bị mất trong sạch khi nghe được những việc vô căn cứ chỉ sợ sẽ cấp chính mình một thước bạch lăng. (lụa trắng).

Thẩm quý nói không được, lại ngược lại với ý nghĩ của Nhiệm Uyển Vân. Hắn chỉ sợ việc này dính dáng đến Dự Thân vương. Dự Thân Vương muốn Thẩm Diệu nên bọ họ mới bắt tay với Dự Thân Vương làm ô nhục Thẩm Diệu. Nay thân phận của Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh bị hoán đổi, Dự Thân vương sau khi biết mọi chuyện chắc chắn sẽ giận dữ. Cộng thêm bị vụ án nữa làm cho Dự Thân vương gặp phiền toái, quan lộ của hắn … chỉ sợ khó đi.

Lúc này đây, hai vợ chồng đồng tâm muốn giá họa cho Thẩm Diệu lại đồng thời hai người một miệng ngăn chủ ý của Thẩm Diệu.

“Vậy… Nhị thúc, giờ phải làm gì bây giờ?” Ánh mắt của Thẩm Diệu đảo trên mã tiên thô to đang ở trên tay Thẩm Quý, không chút để ý hỏi:“Người còn muốn dùng gia pháp sao?”

Cả sảnh đường bỗng im lặng trong chớp mắt, Thẩm Nguyệt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Thẩm Diệu.

Ngay cả Thẩm Nguyệt cũng đã nhận ra, Thẩm Diệu đây là đang uy hϊếp trắng trợn!

Giống như khẳng định ý nghĩ đầy kinh ngạc trong lòng mọi người, Thẩm Diệu nhẹ giọng cười nói: “Nhị thúc, nếu người cứ nhất quyết muốn dùng gia pháp với ta, ta cũng không còn cách nào khác. Chẳng qua tính tình của ta vốn rất bướng bỉnh, kẻ xấu kia muốn hắt lên người ta tội danh không phải của ta, đợi phụ thân của ta trở về, người chắc chắn sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, tìm lại công bằng cho ta.” ( Nguyên văn chỗ này là cấp trên, như ta nghĩ Thẩm Tín là đại tướng quân, cấp trên của Thẩm Tín chắc là hoàng thượng.)

Ý của nàng chính là: Nếu hôm nay Thẩm Quý đánh nàng, chờ khi Thẩm Tín trở về nàng chắc chắn sẽ đi tố cáo, thậm trí còn có thể bảo Thẩm Tín thỉnh lên hoàng thượng tìm lại công bằng cho mình, bắt giữ kẻ xấu, không biết kẻ bị liên lụy sẽ là ai đâu

“Nhị thúc, gia pháp này người có muốn dùng nữa không? Nếu muốn, xin người làm nhanh chút.” Con ngươi trong suốt của Thẩm Diệu ẩn ẩn ý cười:”Dù sao nhiều người như vậy, ta có muốn trốn cũng trốn không thoát.”

Chỉ một câu nói đã đem tất cả người ở Vinh Cảnh đường trở thành thổ phỉ, chỉ một chút nữa thôi là sẽ lấy roi đè Thẩm Diệu ra đánh chết

Thẩm Quý vạn vạn không ngờ tới, hắn ở quan trường nhiều năm như vậy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Hắn tự cảm thấy bản thân mình gặp tình huống gì cũng có thể ứng phó trôi chảy như cá gặp nước, thế mà không ngờ được hôm nay hắn bị chính chất nữ của mình uy hϊếp.Hắn không phải là không nghĩ ra biện pháp ứng phó mà từ đầu tới cuối, Thẩm Diệu căn bản chứ từng cho hắn cơ hội phản ứng. Thẩm Diệu nói, càng nói lời lẽ càng sắc bén, khí thế bức người làm cho người ta tránh cũng không thể tránh

Trong mắt Thẩm Vạn hiện lên một tia kinh ngạc, nhị ca hắn là một lão du tử (Lão du tử:Tên giảo hoạt, tay lõi đời) cho dù là gặp đố thủ không đội trời chung vẫn chưa từng bị rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy. Mà hôm nay, người bức hắn vào hoàn cảnh này bất quá lại là một tiểu cô nương 14 tuổi. Đại phòng… Thực không thể đạp đổ được sao? Mâu quang của Thẩm Vạn nháy mắt trầm xuống.

“Ngươi......” Mặt Thẩm Quý có chút đỏ lên. Hôm nay hắn bị lửa giận ngút trời của mình xông đến sở tác sở vi ( sở tác sở vi: mk nghĩ là làm mà ko có suy nghĩ). Trong lòng hắn, Thẩm Diệu vẫn là một chất nữ khúm núm dễ lừa. Cho dù là bị đánh, thực sự dùng gia pháp, ngày hôm sau liên lục dọa nạt nàng, nàng sẽ không đem chuyện của ngày hôm nay nói ra. Ai mà biết được, Thẩm Diệu thay đổi nhanh chóng như vậy, không biết từ khi nào đã trở thành một người cứng đầu, giảo hoạt. Không những không biết nhẫn nhục chịu đựng ngược lại dồn hắn vào đường cùng làm cho hắn không hạ được đài.

Nếu không phải kiêng kị Thẩm Tín, có lẽ giờ này Thẩm Quý sẽ thực sự làm thịt Thẩm Diệu.

Thẩm lão phu nhân ngồi trên thượng vị trầm mặc không nói từ nãy đến giờ, thấy con trai mình bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu ẩn ẩn tức giận. Nỗ lực kiềm chế lửa giận đang dâng lên trong lòng, Thẩm Lão phu nhân trầm giọng nói: “Đủ rồi."

Trong đại sảnh một không khí nghiêm túc bao trùm. Thẩm Quý nhẹ nhàng thở ra, mọi người nghe thấy vậy liền hướng về phía Thẩm lão phu nhân

Thẩm lão phu nhân tuy việc quan trường căn bản chẳng biết một chút gì cả nhưng thủ đoạn năm đó dùng trong trạch viện vốn rất cao minh. Mới vừa rồi Thẩm Diệu ứng đối phu thê Thẩm Quý bằng lời lẽ và hành động sắc bén làm nàng cũng không nhịn được mà ghé mắt. Nhưng Thẩm Diệu càng thông tuệ bao nhiêu thì lòng Thẩm lão phu nhân càng oán độc bấy nhiêu. Chẳng qua là trong tay Thẩm Diệu hiện tại đang nắm giữ thanh danh của Thẩm Thanh thậm trí cả việc có thể làm hỏng thanh danh của Thẩm Quý nên Thẩm lão phu nhân tạm thời không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Nàng lạnh nhạt nói:“Ngũ Nhi, nhị thúc ngươi nói rất có lý. Gia pháp này coi như không dụng, niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ bất quá việc này cũng coi như là có người khác âm thầm sắp đặt, Thanh Nhi lại thay ngươi chịu tội ngươi hãy đến từ đường quỳ coi như là ngươi tạ lỗi với Thanh Nhi. Ngươi ở trong đó ngày ngày ở trong từ đường quỳ rồi chép kinh Phật, khi nào Thanh Nhi tốt hơn thì ngươi được thả ra ngoài.”

Chung quy lại là muốn Thẩm Diệu quỳ.

Thẩm Nguyệt nghe vậy lại có chút thất vọng. Nàng muốn xem Thẩm Diệu chịu giia pháp không xuống giường được hoặc là bị trục xuất khỏi gia tộc. Ai biết được Thẩm Diệu lại bị đưa tới từ đường rồi giam lòng chứ. Qua mấy tháng nữa Thẩm Tín trở về, lệnh cấm túc của Thẩm Diệu tự nhiên sẽ bị cởi bỏ không phải hết thảy đều giống như lúc trước

Nhiệm Uyển Vân cũng có chút bất mãn, nhưng vừa nãy Thẩm Diệu nói mấy câu uy hϊếp, hiện tại nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng loạn thành một đoàn, không thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất. Tuy nàng đối với Thẩm lão phu nhân có rất nhiều câu oán hận nhưng cũng biết đây là kế tạm ứng nên lời chưa nói vẫn nghẹn ở cố họng

“A,” Thanh âm của Thẩm Diệu hơi hơi kéo dài, lời nói ra cũng là giọng điệu ôn hòa nhưng không hiểu sao làm cho người khác nghe vào có cảm giác vọng lại trăm nàng lần. Nàng nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ ở trước mặt Phật Tổ hảo hảo mong tỷ tỷ ‘Tha lỗi’ ”

Thẩm Dệu hiện tại nói mỗi một câu đều ẩn một tầng nghĩa khác, Nhiệm Uyển Vân không khỏi hiện lên một tầng da gà. Nàng không biết nên nói cái gì đành phải bụm mặt nức nở đứng lên

“Được rồi được rồi,” Thẩm lão phu nhân có chút không kiên nhẫn, hôm nay nàng

không chút đắn đo chế trụ Thẩm Diệu trong lòng giờ đã cứng như đá rồi (?), lại nhìn bộ dáng khóc lóc của Thẩm Diệu trong lòng phiền muộn, liền nói: “ Lão Nhị, ngươi đem phu nhân của ngươi ra ngoài đi, suốt ngày khóc khóc ở Vinh Cảnh đường còn ra cái thể thống gì nữa! Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi! Ngũ Nhi, ngươi đến từ đường quỳ, cơm tối hôm nay dừng hòng được ăn.”

Mọi người dần theo thứ tự cáo lui, Thẩm Diệu lúc này cũng không muốn nói gì nữa liền bước khỏi Vinh Cảnh đường, hướng tới Tây viện.

Mà ở phía sau … mọi ánh mắt đều dừng ở trên người nàng.

Thẩm Vạn nặng nề nói:“Ngũ Nhi quả thật đã trưởng thành.”

“Đúng vậy.” Trần Nhược Thu khẽ cong khóe môi:“Ngũ Nhi lúc này thật làm người đại khai nhãn giới.”

“Nương......” Thẩm Nguyệt nhẹ giọng mở miệng:“Ngũ muội muội, có chút đáng sợ.” Vẻ mặt không sợ hãi của Thẩm Diệu ở Ngọa Long tự âm thầm làm Thẩm Thanh ăn một đống rắc rối thật lớn lại có thể toàn thân trở ra, dù là Thẩm Nguyệt cũng cảm giác được một tia sợ hãi. Nàng cũng không biết khi nào thì vị muội muội kia có bản sự như vậy?

“Nguyệt Nhi ngươi sợ cái gì?” Thẩm Vạn sờ sờ đầu Thẩm Nguyệt, rõ ràng là vẻ mặt từ ái, nhưng lời nói ra lại rất âm u:“Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, sớm hay muộn cũng sẽ trả giá thật lớn.”

......

Thẩm Diệu quả thực làm như Thẩm lão phu nhân an bài, vào từ đường Thẩm gia.

Thẩm gia là võ tướng thế gia, trong từ đường cung phụng đều là tổ tiên qua nhiêu thế hệ. Nhưng người đó ngày ngày ở trên lưng ngựa chinh chiến xây dựng một Thẩm gia phồn thịnh. Đáng tiếc, đến thế hệ này Thẩm gia đã sớm mạo hợp thần ly (bằng mặt không bằng lòng, ý nói mấy chi) cách suy tàn cũng không còn xa.

Chi của Thẩm lão tướng quân kỳ thật ban đầu rất thin vượng. Đáng tiếc trong một lần chiến tranh, vài huynh đệ của Thẩm gia đều bỏ mình chỉ có Thẩm lão tướng quân còn sống sót. Thẩm lão tường quân có ba vị con trai nhưng chỉ có một người làm võ tướng. Nay mặt ngoài Thẩm phủ vẫn là vinh quang nhưng trừ bỏ Thẩm Tín là Uy Vũ tướng quân, hai người kia là văn thần thế gia không hơn không kém nói ra cũng thật châm chọc.

“Cô nương quỳ bị tê chân sao?” Cốc Vũ hỏi.

Kinh trập cùng Cốc Vũ cũng đi theo vào từ đường. Thẩm Diệu lo lắng Nhiệm Uyển Vân sẽ ở sau lưng động tay động chân, tuy lúc Ngọa Long tự nàng cố ý bảo Kinh Trập cùng Cốc Vũ đi để cho hai người thoát kiếp vị diệt khẩu nhưng phần lớp Thẩm phủ đều là người nham hiểm, chi bằng đem người đặt trước mặt. Cho dù Nhiệm Uyển Vân tay có dài đến đâu cũng không dám động thủ trước mặt nàng.

“Nếu không tê chân, quỳ ở chỗ này e cũng sinh bệnh.” Kinh Trập oán giận nhìn cửa sổ một cái:“Hôm nay vốn mưa, mặt đất vốn ẩm ướt nếu cứ như vậy mà quỳ sinh bệnh thì sao? Hơn nữa, lần này bọn họ là cố tình gây sự, việc này căn bản chẳng liên quan gì đến cô nương, ác nhân cáo trạng trước. Đợi lão gia trở lại xem bọn họ còn dám.......”

“Ngươi nói bớt đi.” Cốc Vũ khiển trách nói:“Nếu là bị người phát hiện, thua thiệt là cô nương.”

Thẩm Diệu cười cười, không để ý lắm.

Kinh trập nghĩ nghĩ, lại hỏi:“Bất quá kết quả cũng là ngoài dự đoán đi, nhiều người ở Vinh Cảnh đường như vậy cô nương ngay cả một người cũng không có bên mình lại trở ra mà lông tóc không tốn hao. Tuy nói là bị đi từ đường quỳ nhưng so vớii suy nghĩ của nô tỳ đã tốt hơn nhiều

Lúc trước đi vào Vinh Cảnh đường vấn tội, Thẩm Diệu không mang nha đầu vào nên bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

“Cô nương nhất định đã dùng lý lẽ để chặn lời của bọn học lại.” Cốc Vũ bội phục nói:“Đối mặt với nhiều người như vậy còn không sợ, cô nương ngày càng có phong phạm của lão gia.”

Người nhiều như vậy? Trong lòng Thẩm Diệu bật cười, bất quá chỉ là một Thẩm Phủ nho nhỏ, không ở trước mắt mọi người dối trên gạt dưới. Lúc trước phó Tu Nghi muốn sử người làm Thải tử, quân thần đều đứng về phía Mi phu nhân cùng Phó Thịnh, Phó Minh của nàng lại bị giam lỏng một bên. Nàng mặc triều phục của hoàng hậu đối mặt với quân thần ở Kim Loan điện cùng quần thần tranh luận, từng chữ như máu.