Trên đài dưới đài, không khí đông cứng một mảnh yên lặng.
Đánh vỡ cục diện này là Thái Lâm, hắn đưa tay lên sờ sờ má trái, chỗ vừa mới bị mũi tên sượt qua, hiện ra một vết máu đỏ sẫm.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Thẩm Diệu vậy mà thật sự dám bắn, không làm cho tên rơi ở nửa đường, cũng không phải cố ý bắn lên trời, nàng cố ý cách thảo quả tử nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa, cố tình bắn sượt qua má Thái Lâm.
Thái Lâm cao giọng quát:“Thẩm Diệu ngươi làm cái gì!” Lời còn chưa dứt, tên thứ hai mang theo kình phong bay đến, chính xác sượt qua má phải của hắn, Thái Lâm nhất thời cảm thấy má phải có một trận nóng rát ẩn ẩn đau, đưa tay lên sờ, phát hiện một vết máu.
Hắn cơ hồ muốn điên rồi. Không thể tin trừng mắt nhìn Thẩm Diệu, Thái đại nhân cũng rất muốn ngăn lại, nhưng Dự thân vương vẫn ngồi ở phía trước, hắn cũng không dám động.
Nhiệm Uyển Vân lập tức đứng dậy:“Ngũ Nhi có phải điên rồi không? Nàng dám làm bị thương Thái thiếu gia?”
“Ngũ cô nương của quý phủ các ngươi thật là lợi hại,” Dịch phu nhân làm ra vẻ giật mình nói:“ Nữ tử bình thường nào có lá gan này a.Làm bị thương Thái tiểu thiếu gia, không phải ngày sau hai vị lão gia ở trong triều sẽ không tốt hay sao?”
Lời nói này cũng là động đến suy nghĩ trong lòng của Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu. Các nàng lúc trước nghĩ Thẩm Diệu sẽ làm ra một chút chuyện mất mặt, ai biết Thẩm Diệu không những không mất mặt, còn làm bị thương Thái Lâm. Nếu như Thái gia bởi vì chuyện này mà đối đầu với Thẩm phủ, Thái gia văn thần vô số, đắc tội Thái gia, hai huynh đệ Thẩm quý cùng Thẩm Vạn làm sao có thể có kết quả tốt? Vừa nghĩ tới điều này, Nhiệm Uyển Vân liền lo lắng không thôi, hận không thể lập tức trói Thẩm Diệu đem đến Thái gia giải thích. Nàng đang muốn lớn tiếng la lên ngăn hành động của Thẩm Diệu lại, lại bị Trần Nhược Thu đè tay lại.
“Muội muội, ngươi làm cái gì vậy?” Nhiệm Uyển Vân không hề tức giận nói:“Trơ mắt Nhìn ngũ nhi gặp rắc rối có phải hay không? Nếu lão gia hỏi đến, ai sẽ chịu trách nhiệm này?”
Trần Nhược Thu thật sự vô cùng bái phục nhị tẩu này. Nàng xuất thân so với Nhiệm Uyển Vân cao quý hơn chút, lại tự xưng là thư hương thế gia. Cực kì khinh thường động tác tầm thường như vậy, nhưng ý tưởng của nàng cũng không khác hơn Nhiệm Uyển Vân là bao. Nàng nói:“Nhị tẩu nghĩ quả không sai,nhưng vừa rồi cũng nghe thấy , ngay cả Dự thân vương cũng lên tiếng, nếu không ngươi cho là vì sao Thái lão gia đến bây giờ cũng không lên tiếng, trơ mắt nhìn con trai mình bị thương? Bây giờ cho dù lên tiếng nói chuyện, nơi này do ngươi làm chủ sao? chi bằng yên lặng theo dõi tiếp, nếu như hỏi đến, chỉ coi là tiểu hài tử náo loạn.”
“Thật sự đứng yên trơ mắt nhìn?” Nhiệm Uyển Vân trong lòng biết Trần Nhược Thu nói có lý,nhưng lo lắng:“Nếu là ngũ nhi xuống tay không biết nặng nhẹ, gặp phải đại họa thì phải làm sao bây giờ? Giấy sinh tử là một chuyện, nhưng lời đồn đãi ở Định kinh là một chuyện khác.”
“Sợ cái gì, ngươi không nhìn thấy lúc nãy ngũ nhi ra tay hay sao?” Trần Nhược Thu cười nói:“Nàng rõ ràng đã học bắn cung, chính là cố ý làm hỏng dung mạo của tiểu tử Thái gia thôi, chính là cố ý trả thù. Nhưng mà nàng cũng thực lợi hại, nếu không sẽ không trầy da hai má đơn giản như vậy.” Trần Nhược Thu thở dài một tiếng:“Tóm lại người cũng đã đắc tội, một khi đã như vậy, liền thuận theo tự nhiên đi, ngũ nhi nếu là thật sự xuống tay ngoan độc, chỉ sợ sau này mang trên người thanh danh hung tàn ngoan độc.”
Lời nói của các nàng rơi vào trong tai hai tỷ muội Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt không sót một chữ. Các nàng tuổi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện trong quan trường, chỉ nghe đến câu cuối cùng. Thẩm Nguyệt nhìn ống tay áo Thẩm Diệu trên đài, hôm nay nàng bình tĩnh tự nhiên, lại làm nên chuyện náo động lớn , thật sự là khiến người chán ghét. Nàng nghĩ, nếu Thẩm Diệu thật sự đem Thái Lâm bắn chết thì cũng tốt, như vậy trên lưng Thẩm Diệu là một mạng người, người ngoan độc hung tàn như vậy , sau này ai dám cưới nàng, ai dám đến gần nàng?
Trầy da như bây giờ, chính là lợi hại, mà không phải ngoan độc.
Càng nghĩ như vậy, trong mắt Thẩm Nguyệt càng hiện lên một tia thông suốt. Hôm nay nàng một lòng muốn khó Thẩm Diệu, an nguy của Thái Lâm, nàng sớm đã ném ra sau đầu, thậm chí hy vọng Thái Lâm dùng chính tánh mạng của mình khiến Thẩm Diệu mang trên mình một cái ác danh.
Dưới đài mọi người tuy rằng đã nghị luận ầm ĩ, nhưng lại ngại cho thể diện của Dự thân vương, đều không dám nói ra tiếng, vợ chồng Thái gia, giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai của chính mình đứng ở trên đài làm bia đỡ.
“Thẩm Diệu, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Liên tục hai tên đều sượt qua hai má, toàn bộ mặt nóng rát ẩn ẩn đau, Thái Lâm đối với Thẩm Diệu trừ tức giận ra, còn có một tia sợ hãi. Hắn đột nhiên phát hiện, Thẩm Diệu không có cái gì là không dám, nàng rõ ràng chính là người điên, nàng cái gì đều dám làm!
Bởi vì khoảng cách hơi xa, giọng nói của Thẩm Diệu có chút mơ hồ, truyền không đến dưới đài, lại có thể rơi vào trong tai Thái Lâm. Thanh âm của nàng nhẹ nhàng bay bổng, giống như từ trên mây truyền đến, làm cho người ta không dám đối mặt .
Nàng nói:“Giáo huấn ngươi a.”
Thẩm Diệu bỗng nhiên cất cao giọng nói:“Còn một tên cuối cùng!”
Tất cả mọi người trong toàn trường gắt gao nhìn chằm chằm tên kia. Thái Lâm chân đều muốn mềm ra , hắn hung hăng cấu mình một phen mới ngăn không cho mình ngã xuống. Bởi vì hắn nhìn thấy, Thẩm Diệu nhắm tên ở ngay đầu của hắn.
Hắn thực sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đối với người của Thẩm gia, sợ đến mức không muốn sống. Cảm giác sợ hãi này chiếm hết toàn bộ lực chú ý của hắn thời điểm này. Hắn rất muốn thoát khỏi nơi kiểm tra này, nhưng mũi tên của Thẩm Diệu nhắm ngay hắn, giống như chạy trốn tới chân trời góc biển đều có thể đuổi theo.
“Thẩm tiểu thư quả thật quá mức mạnh mẽ.” Người khác ở nhóm nam quyến tuy là kính nể Thẩm Diệu thong dong trấn định, nhưng nhìn thấy biểu hiện của nàng thời điểm này cũng suy nghĩ nhiều. Phải biết rằng nữ tử hiếu thắng quá cũng không phải chuyện tốt, nàng hiện tại bám Thái Lâm không tha, đơn giản chính là trả thù vừa rồi Thái Lâm đối nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhưng Thái Lâm vẫn chưa tạo cho nàng thương tổn gì, nhưng Thẩm Diệu hiện tại đã làm mặt Thái Lâm bị thương, tuy nói nam tử không giống như đứa nhỏ được chiều chuộng, lưu lại sẹo cũng không có vấn đề gì, nhưng mà lại ở trên mặt...... Rốt cuộc vẫn là khó coi.
“Thế này mới giống nữ nhi của Thẩm tướng quân a,” Cũng có người vì Thẩm Diệu trầm trồ khen ngợi:“Nếu chỉ biết bị người khi dễ mà không đáp trả lại Thẩm tướng quân biết cũng sẽ tức giận đến mức người ngã ngựa đổ.”
“Nhưng ngươi nhìn hiện tại nàng đem mũi tên nhắm ngay đầu Thái Lâm, đây là tính muốn lấy tánh mạng Thái Lâm, cũng không tránh khỏi quá mức ngoan độc.”
Hai chân Thái Lâm phát run, nhìn nữ tử áo tím ở xa xa giống như đang nhìn ác quỷ. Nàng dung mạo xinh đẹp dịu dàng , ánh mắt trong suốt thậm chí mang theo vài phần ngây thơ . Nhưng động tác một chút chần chờ cũng không có.
Thẩm Diệu nhẹ giọng nói:“Tên thứ ba.”
Nhẹ buông tay, tên trong phút chốc bay ra ngoài, mang sát ý sắc bén hướng về phía trán Thái Lâm mà đến, làm Thái Lâm sợ tới mức “Bùm” Một tiếng quỳ xuống, miệng hét thảm một tiếng:“Cứu mạng!”
“Lâm nhi!” Thái phu nhân cùng Thái đại nhân cùng lúc phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Toàn trường mọi người đứng lên, vươn cổ nhìn tình huống trên đài.
Thái Lâm tê liệt ngã xuống đài, mà thảo quả tử tròn vo trên kia, bị tên hướng tới,xuyên thủng một lỗ đen.