Sau cuộc cãi vã ấy,trong đầu tôi luôn luôn xuất hiện hàng ngàn câu chuyện về những cô gái trẻ trung nào đó đang quyến rũ chồng tôi .Ảo tưởng ấy xuất hiện càng ngày càng nhiều và nó ngày càng trở nên nghiêm trọng. Một hôm tôi thấy chồng mình và một cô gái trẻ đang dang díu ôm hôn với nhau trên giường của tôi, tôi tức đến nổ mắt, gào thét vào hai người , nhưng bọn họ vẫn tiếp tục dây dưa như không có tôi, đầu tôi ong lên vang dội, tôi mất hết lí trí ném tất cả những thứ có ở bên cạnh vào đôi nam nữ đáng chết ấy, lúc ấy tôi không nghĩ được gì cả chỉ biết cố gắng ném hết mọi thứ lên họ sau đó bám lấy cô gái ấy rồi đánh đến điên cuồng cho đến khi nghe tiếng la thất thanh: ‘’ Mẹ!!!’’. Tôi bỗng giật mình và lấy lại được lý trí và nhận ra khung cảnh đáng sợ trước mặt mình. Trước mắt tôi là căn phong bừa bộn bị tôi phá nát, và đập vào mắt tôi chính là con gái tôi, A Ngữ- quần áo con bé nhàu nát , vết máu do chiếc đèn cắt ngang tay con bé làm cho thân mình bị lấm lem vết máu, vết xước đang rỉ máu nhèm nhụa lẫn lộn cả thịt lẫn máu, đôi chân con bé co quắp lại, run như cầy sấy vì sợ hãi. Thân mình con bé ngồi xổm chui vào trong xó để tạo cho mình một điểm tựa một nơi được cho là an toàn đối với con bé. Tôi chợt nhận ra con bé gầy đến đáng thương, nhìn bản thân qua mảnh gương đã vỡ nát tôi thấy mình như một người đàn bà điên chua ngoa đầu tóc bù xù , hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí tôi như một lời nhắc nhở đến cuối đời. Bên tai tôi không còn nghe được gì cả chỉ nghe được tiếng thút thít đến đau lòng của A Ngữ, trong long tôi rất hỗn độn, nhưng lại trống rỗng đến lạ thường. Tôi chỉ biết ôm con bé thật chặt, hòa tiếng khóc thật to cùng tiếng thút thít của con bé, nước mắt dàn giụa làm nhòe đi hiện thực, cổ họng của tôi nóng khan đến kinh người nhưng tôi cũng không để ý nữa, tôi chỉ biết khóc thật to thật lớn, không một ngôn từ gì cả, căn phòng chỉ có những tiếng khóc hòa cùng tiếng mưa rơi bão gió. Sau chuyện ấy, mỗi ngày sau khi đón A Ngữ lúc tan học, tôi đều cùng con bé đến thánh đường cầu chúa tha thứ cho tội lỗi của tôi, hình như chúa đã nghe được và tha thứ cho tôi vì lòng tôi đã yên bình trở lại không còn lo âu khuất mắt nữa, tôi chỉ một lòng muốn chăm sóc cho hai đứa con của mình thật tốt, không quan tâm đến người đời nữa vì A Ngọc và A Ngữ chính là nguồn sống của tôi.